Người đứng lên vẻ mặt tuấn lãng, tóc dài phiêu dật, đúng là Hoa Vinh.
Mọi người vốn tập trung tinh thần chú ý Võ Tòng cùng Phương Trấn Giang, lúc này gặp phải hai Hoa Vinh, lập tức ồn ào. Tại sao thời gian dài như vậy không ai phát hiện, đó là vì một nửa số người ở đây hiểu được chuyện gì đang xảy ra, một ít mơ hồ còn không để ý, mà vị Hoa Vinh tại Lương Sơn lại sửng sốt không nói nên lời, lúc này đối mặt với Hoa Vinh là thanh niên mê văn học, không nói nên lời. Hoa Vinh đứng cạnh tôi mỉm cười với Hoa Vinh kia, cũng không giải thích gì.
Võ Tòng sửng sốt một lát, cười giận dữ: “Ha ha, một lần còn mang tới hai tên - người kia ta mặc kệ, vị huynh đệ giống ta, hai ta trước tiên phân rõ, huynh đệ rốt cục là ai?”
Phương Trấn Giang cười nói: "Nói thật ta chỉ biết ta tên là Phương Trấn Giang, các ca ca nói với ta ngươi và ta là một người. Ta cũng không biết có thật không, chuyện kiếp trước ta chẳng nhớ nổi cái gì.”
Võ Tòng lập tức kêu lên: “Thấy chưa, lại tìm cớ thoát thân.”
Phương Trấn Giang cũng không giải thích, nói với Võ Tòng: “Nghe nói ngươi ăn hϊếp Tiểu Cường huynh đệ của ta?”
Võ Tòng táo bạo: "Thế thì sao?” Võ Tòng từ lúc nhìn thấy Phương Trấn Giang đã điên cuồng, lằng nhằng mãi, giờ thì bộc phát. Anh ta chỉ thằng mặt Phương Trấn Giang: “Mày nói chuyện kiếp trước mày không nhớ nổi, vậy võ công còn chứ? Nếu mày có thể đánh thắng tao thì tao thừa nhận mày là tao… là huynh đệ của tao. Mày dám không?”
Phương Trấn Giang thản nhiên: “Tao cũng đang có ý này, chuyện này vốn là nói không rõ.”
Tôi nghe xong vội kéo Phương Trấn Giang: “Không phải nói là không đánh nhau sao?”
Phương Trấn Giang nói nhỏ: “Anh cũng thấy đó, không đánh không xong.”
Nguyên lai đã sớm quyết định.
Võ Tòng thấy Phương Trấn Giang chủ động khiêu chiến, càng giận điên cuồng, nhảy bật lên đấm thẳng ngực Phương Trấn Giang. Phương Trấn Giang gạt tay hóa giải thế công, lui ra sau một bước: “Chỗ này không thi triển được võ công, ra ngoài đánh.”
Võ Tòng: “Tốt”.
Lập tức có người đứng ra khuyên giải, nhưng mọi người đều hiểu, chuyện hôm nay nếu không thể thỏa mãn Võ Tòng thì còn lâu mới xong, đều yên lặng đi theo hai người ra ngoài sân trước Trung Nghĩa Đường. Hoa Vinh đứng yên lặng chờ Hoa Vinh. Hoa Vinh liếc nhìn Hoa Vinh, Hoa Vinh chần chừ một chút rồi đến bên người Hoa Vinh. Hoa Vinh không một tiếng động cùng Hoa Vinh sóng vai đi ra đại sảnh. Sau đó cũng không rõ hai tên Hoa Vinh đang nói gì… thật rối loạn.
Võ Tòng cùng Phương Trấn Giang đi ra ngoài. Võ Tòng ném áo ngoài cho Lỗ Trí Thâm, lộ ra làn da bánh mật, cơ bắp cuồn cuộn. Quần áo ném ra cũng vô cùng uy mãnh, như một cô nàng thiếu nữ tuẫn tình lao vào lòng Lỗ Trí Thâm. Phương Trấn Giang ngược lại càng đơn giản, cứ thế đứng yên khoanh tay nhìn Võ Tòng biểu diễn - cậu ta không có gì để cởi, chỉ mặc một cái áo sơ mi, cho dù cởi cũng chả đẹp được như người ta.
Võ Tòng thoải mái đá cao ngang đỉnh đầu hai cái, nhanh chóng tỉnh táo lại. Anh ta nói: “Phương Trấn Giang hả? Trên Lương Sơn tao là chủ mày là khách. Mày nói so tài thế nào?”
Phương Trấn Giang: “Trực tiếp ra tay đi, mày có tin hay không thì tùy, tao mày xem thằng nào gục trước rồi tính.”
Võ Tòng cười nói: “Mày hợp khẩu vị của tao. Nếu là chuyện khác, có lẽ tao với mày đã thành huynh đệ rồi.”
Phương Trấn Giang mỉm cười: “Dài dòng làm gì, lên.”
“Lên” vừa ra khỏi miệng, hai người đều nhảy lên lao tới, “phanh” lại đều lui ra một bước - chớp mắt mà thôi. Võ Tòng cùng Phương Trấn Giang đều tuyển chọn cùng lúc tấn công đối phương. Hơn nữa dùng chiêu giống nhau như đúc, hai người đồng thời đắc thủ, nhưng đồng thời trúng chiêu, cả hai có lối suy nghĩ cùng nhịp bước đều nhất trí làm người xem cảm thấy quỷ dị, người vây quanh quan khán đều kinh ngạc ồ lên.
Phương Trấn Giang đã chuẩn bị sẵn tâm lý, mặc dù trí nhớ không còn, nhưng vẫn biết Võ Tòng trước mắt là chân thân kiếp trước, võ công của mình cũng không phải là truyền thừa mà là phục chế, đã có dự tính trước về trận chiến tàn khốc đặc thù này rồi. Võ Tòng thì không thoải mái thế được, một chiêu này cảm thấy đối thủ là địch thủ hiếm thấy, lòng kinh ngạc cùng hoài nghi.
Tôi vui vẻ: “Trấn Giang, cứ đánh thế." Tôi cũng không thật sự muốn Phương Trấn Giang đánh Võ Tòng, chỉ cần Võ Tòng tin tưởng là được.
Hai người xoay quanh một lúc, lại giao thủ. Võ Tòng ra chiêu hung mãnh, nhưng biến hóa rườm rà phức tạp. Phương Trấn Giang chiêu chiêu phá giải, thỉnh thoảng đấm vài quyền, công thủ luân chuyển, chỉ vài phút hai người đã giao thủ vài chục chiêu. Các hảo hán Lương Sơn người người nhãn lực phi phàm, không ít người lúc đầu còn cổ vũ Võ Tòng cố lên, lúc này đều hét lên điên cuồng, cũng giảm đi địch ý với Phương Trấn Giang.
Tôi càng xem càng lo lắng, tôi mặc dù không biết võ, nhưng cũng nhìn ra Phương Trấn Giang cùng Võ Tòng lộ số hoàn toàn trái ngược nhau. Võ Tòng khoái công, Phương Trấn Giang khéo léo có thừa, tàn nhẫn không đủ, ngẫu nhiên mới có mấy chiêu trong thủ có công, đánh với loại đối thủ có lối đánh dũng mãnh như Võ Tòng sợ là cho dù thắng Võ Tòng cũng không đạt được mục đích, vội hét lên: “Trấn Giang, cứ đánh như vừa rồi.”
Theo tôi nghĩ, nếu Võ Tòng ra chiêu gì Phương Trấn Giang ra chiêu đó thì hiệu quả tốt hơn chút, nếu đánh thế vài trăm hiệp kết quả tự nhiên không nói cũng biết. Đến lúc đó chỉ sợ Võ Tòng trong lòng không tin cũng không có gì để nói, nhưng Phương Trấn Giang cũng có chủ ý, cái khác tôi không biết, dù sao cậu ta khi tham gia tán thủ tại Singapore thì thường xuyên dùng chuyên số trực thẳng cương mãnh, thậm chí còn dùng các chiêu số nhu đạo, vovinam…
15 phút sau, hai người dùng thân pháp khéo léo tránh đối phương, Võ Tòng trên người còn lưu lại vài vết đỏ do quyền của Phương Trấn Giang lưu lại. Phương Trấn Giang cũng không chiếm lợi gì, thỉnh thoảng cắn răng trừng mắt, xem ra cũng bị thương chút. Các hảo hán khác lấy Lỗ Trí Thâm làm đại biểu cũng nhìn ra không đúng, đều kêu lên: “Hai người này rõ ràng là cùng lộ số.”
Lúc này Võ Tòng xuất toàn phong cước, Phương Trấn Giang cũng tung ra một quyền, hai người đồng thời lùi lại, Võ Tòng khoát tay nói: "Chậm đã, tao hỏi mày, có phải mày từ nhỏ học qua võ Thiếu Lâm không?”
Phương Trấn Giang vò đầu: “Không có, tao vẫn làm thuê từ trước tới giờ, làm gì rảnh mà lên Thiếu Lâm. Hơn nữa hiện tại làm hòa thượng cũng phải đi học lấy bằng chính quy mà?”
Thái Viên Tử Trương Thanh trừng mắt nhìn Phương Trấn Giang, đi tới bên Võ Tòng nói: “Huynh đệ, đừng đánh nữa, chúng ta đều nhìn ra hắn với huynh đệ căn bản không phải một người.”
Võ Tòng lắc đầu: "Không phải vậy, võ công của nó dù tạp nham chút, nhưng em có thể cảm giác được trụ cột võ công giống em, vừa rồi nó chỉ phòng thủ, rất nhiều chiêu số biến chuyển em cũng sẽ làm như nó.”
Phương Trấn Giang cười nói: "Mày thấy tao chỉ lo phòng thủ sao? Mày rất nhiều chiêu số chỉ muốn lấy mạng người khác, tao mà đánh bừa với mày chắc chắn lưỡng bại câu thương. Hơn nữa không có thâm cừu đại hận, vì sao tao phải liều mạng với mày?”
Võ Tòng gật đầu: “Nói phải, tao hiện tại cho mày cơ hội, giờ mày tấn công, không có gì băn khoăn nữa.”
Phương Trấn Giang lắc tay: "Tao tới này.” Nói xong giống như ác hổ vồ mồi nhào tới, nhưng hình dáng hơi cổ quái. Trước khi mỗi cước phát lực đá ra thì chân còn lại đều không trụ xuống mà như dừng giữa không trung. Người bị anh ta tấn công nếu không để ý kỹ thì khó mà phát hiện.
Ai ngờ một chiêu bình thường này xuất ra lập tức làm Võ Tòng biến sắc: “Long du thiển hải - Rồng chơi biển nông? Chiêu này sao mày biết dùng, tao nhớ rõ là năm tao 20 tuổi lúc du ngoạn giang hồ gặp một thế ngoại cao nhân truyền cho, lão cũng dạy cho mày à?”
“Không có …” chiêu này được Võ Tòng đặt tên “Long du thiển hải" quả nhiên đặc biệt, thật giống như một cự long mắc cạn khó đi, cho nên hai người vừa nói vừa đánh, Phương Trấn Giang mới tấn công khó khăn.
Võ Tòng vừa nghe xong liền thoải mái, tự trách mình đa nghi, đã không phải long du thiển hải, anh ta liền đối đãi như tầm thường, một chưởng đẩy ra nhằm vào cổ tay Phương Trấn Giang. Ai cũng không ngờ anh ta đắc thủ thuận lợi thế. Nhưng hậu chiêu của Phương Trấn Giang cũng nhanh chóng phát động, thân thể lấy góc độ khó tin quấn lại, chân treo trên không như lò xo vẽ một đường cong đánh thẳng vào mặt Võ Tòng.
Võ Tòng bị đạp ngã xuống đất, kêu lên, lập tức bật dậy, người đầy bụi đất, tức giận: “Chẳng phải mày nói lão không dạy cho mày sao?" Xem ra chiêu cuối cùng là năm đó vị thế ngoại cao nhân truyền lại, bất quá Võ Tòng cả tin Phương Trấn Giang, bây giờ mới chịu thiệt.
Phương Trấn Giang tỏ ra vô tội: “Lão vốn không dạy tao - tao uống thuốc xong thì đột nhiên biết.”
Võ Tòng: “…”
Phương Trấn Giang tiến lên một bước: “Tiếp tục, bất quá mày đừng có hỏi tao gì nữa, tao nói thật cả đấy, nhưng mà lại giống như gạt mày, tao cũng rất khó xử.”
Phương Trấn Giang tiếp tục tấn công, Võ Tòng thấy tư thế lại hỏi: “Bài Sơn Đảo Hải? Chiêu này sao mày cũng biết, đây là tao học từ vị tăng nhân quét rác tại Thiếu Lâm Tự năm 22 tuổi mà?”
…Xem ra Võ Tòng đúng là võ lâm kỳ tài té ngã nhặt bảo trong truyền thuyết, nhảy núi ngộ cao nhân, vào núi ăn vạn năm linh chi, có khi đi đường thấy quả trứng nhặt lên ấp ra rồng cũng nên.
Lúc này Phương Trấn Giang từng chiêu công tới, Võ Tòng vừa vội trốn tránh vừa giống như kiểm kê tài bảo trong nhà: “Ặc, chiêu này mày cũng biết? Ai da, chiêu này tao nghĩ ra… oái oái oái, chiêu này cũng là tao nghĩ ra nhưng còn chưa có cơ hội dùng sao mày cũng biết?”
Có qua có lại, Võ Tòng cùng Phương Trấn Giang hoàn toàn thành phiên bản vừa rồi, chỉ có điều Phương Trấn Giang công mà Võ Tòng thủ. Lúc Võ Tòng hóa giải chiêu số thân hình cũng vô cùng linh động, nguyên lai Võ Tòng không chỉ tấn công dũng mãnh, phòng thủ cũng khéo, lúc này mới không hổ là tám năm học võ Võ Nhị Lang. Người bình thường thấy Võ Tòng dũng mà chưa thấy hắn khéo, cho nên lúc này mới hoài nghi Phương Trấn Giang là dị lộ.
Nói thông tục chút, có công tất có thủ, vừa rồi Phương Trấn Giang thủ thì không muốn cùng Võ Tòng liều mạng, giờ đổi lại Võ Tòng thủ nhìn qua rõ ràng cũng cam tâm tình nguyện, tự nhiên cũng có ý dò xét Phương Trấn Giang, cho nên để đối phương tùy ý tấn công toàn lực mà không muốn tùy tiện cắt đứt.
Cuối cùng một trận tấn công điên cuồng vũ bão, Võ Tòng đánh sướиɠ điên, đánh tới cuối cùng Võ Tòng chuyển giận thành vui nói: “Hê, thú vị, tao nhận mày là huynh đệ.”
Mọi người vui mừng, Phương Trấn Giang cũng đang muốn lùi ra, Võ Tòng bỗng phấn chấn nói: "Huynh đệ chớ đi, xem hai người bọn ta rốt cục ai mạnh.” Nói xong hai đấm thủ thế khởi xuống cuồng oanh loạn tạc. Lâm Xung lo lắng: “Nhị vị huynh đệ dừng tay. Hai hổ tương tranh tất có một bị thương, các ngươi chính tông là đồng căn sinh ra…”
Võ Tòng hoàn toàn không để ý cười lớn: “Ca ca nói sai rồi, mình đánh nhau với mình mới là cơ hội khó có được, sao có thể bỏ qua?”
Phương Trấn Giang cũng quyền qua cước lại mồ hôi như mưa, cười nói: “Nói đúng.”
Tôi vỗ đầu: Cái quỷ gì vậy, hai người có địch ý còn tương kính như tân. Lúc này nhận làm huynh đệ lại đánh nhau liều mạng thế….
Đây là khuyết điểm của võ sĩ, vỗ mông chả để ý tới mọi việc, bất quá cũng có thể cảm thông. Võ Tòng cả đời tẩm da^ʍ võ học (thủ da^ʍ), trên giang hồ có lẽ có người võ công cao hơn nhiều, nhưng mà có thể đánh nhau tâm đầu ý hợp đến mất hồn như vậy sợ rằng chỉ có Phương Trấn Giang. Thật giống như người bình thường chơi game, cùng người trên mạng đối chiến, hoặc là đối thủ không bằng, hoặc là bị người ta cho ăn hành, nhưng đột nhiên một ngày phát hiện một người chiến thuật cùng phong cách giống nhau như đúc, thậm chí địch thủ có khả năng chỉ ra lỗ hổng của mình, ví dụ dùng mìn mù làm choáng, súng trường hết đạn thì đổi súng lục, bắn vài phát rồi lại đổi súng trường, lại thay đạn. Lúc sắp thay xong lại đổi thành súng lục, lặp đi lặp lại kéo tới hết time. Mọi người còn muốn khuyên thì đã chậm… quyết chiến giữa hai đỉnh cấp cao thủ không thể nói ngừng là ngừng, nói khó nghe chút là chó cắn chó miệng đầy lông cũng phải xem là chó gì. Hai con chó con thì có thể coi là trẻ con đánh nhau, chứ mà hai con chó ngao thì sao?
Hai con chó ngao… ách, hai con Phương Trấn Giang… cũng không đúng, hai con Võ Tòng… các ngươi làm ta tính toán đau đầu chết mất.
Đây là một trận chiến liều mạng mà không chút địch ý, ai cũng có thể nhìn ra Phương Trấn Giang cùng Võ Tòng ăn ý. Nhưng ai cũng không thể phủ nhận hai người đánh tới cuối cùng thì mũi đao đã dính máu. Bắt đầu chỉ là ấn chứng xa nhau một nghìn năm rốt cục vị nào là chính tông hay là tiến hóa, hoặc là ưu thế. Nhưng sau đó tính chất lại thay đổi, ngàn năm cổ lão hay tiến hóa thể tựa như hai cái đinh sắt bị từ trường hút, giãy dụa đều không thể thoát khỏi từ trường - hai người thể lực tương đương, lúc này cũng gần như thoát lực, nhưng đây là thời khắc cần phát huy siêu trường, trên Lương Sơn không ai tự xưng có thể đối phó hai Võ Tòng, cũng không ai có thể kéo bọn họ tách ra.
Võ Tòng mồ hôi như mưa, Phương Trấn Giang cắn răng chống đỡ, song hùng dùng chút lý trí cuối cùng chống trụ, vừa muốn dừng tay lại mãnh liệt cầu thắng, đều nghĩ: Nếu kiên trì thêm một giây không chừng đối phương sẽ ngã gục, trước mắt là địch hay bạn không trọng yếu, đây gọi là gì nhỉ -- chiến thắng chính mình.
Tôi thấy bọn họ cứ thế kết cục sẽ là đồng quy vu tận hoặc xử lý chính mình, một ý nghĩ nảy sinh, cái khó ló cái khôn hô lên: “Phương Trấn Giang, đừng quên là cậu còn có vợ.” Phương Trấn Giang sững sờ, nắm tay Võ Tòng đã tới trước mắt, Phương Trấn Giang vô thức đẩy mu bàn tay ra tiếp, lực đạo Võ Tòng bị hóa giải, Phương Trấn Giang lấy thân làm trục xoay qua sau lưng Võ Tòng, sau đó nhẹ nhang kê vai đẩy. Võ Tòng nỏ mạnh hết đã không duy trì nổi, ngã dúi dụi. Phương Trấn Giang cũng ngồi phịch xuống đất….
Mọi người sớm mắt chữ o mồm chữ a, hồi lâu mới bình tĩnh lại, đều lao ra chắn giữa hai người. Bất quá hai người đã vô tâm đấu tiếp, sau một lát Võ Tòng khôi phục thần trí, đứng lên thở hắt ra: “Sướиɠ.” Cũng lúc đó Phương Trấn Giang cũng lăn lông lốc đứng dậy, nhìn Võ Tòng cười ha ha. Hai người nhìn nhau đồng thời cười to. Mọi người khó hiểu, Võ Tòng đẩy mấy người che trước mặt, đi tới trước mặt Phương Trấn Giang, nắm chặt tay cậu ta: “Hảo huynh đệ, không cần nói gì nữa, sau này có cơm cùng ăn, có địch cùng gϊếŧ.”
Phương Trấn Giang nói: “Mày cũng thế.”
Mấy người Lư Tuấn Nghĩa ở bên lau mồ hôi: “Dọa chết bọn anh.”
Võ Tòng đột nhiên nói nghiêm túc: “Trận so tài này mày thắng.”
Phương Trấn Giang ôm “người mình” không chút khách khí gật đầu, Võ Tòng khoát tay lên vai Phương Trấn Giang thân thiết nói: “Chiêu cuối cùng mày dùng tuyệt thật, xem ra mày tại chỗ chúng mày cũng học được không ít thứ từ cao nhân - mày nhất định phải nói cho tao biết, là ai dạy mày chiêu đó?”
Phương Trấn Giang đỏ mặt, mãi mới nhăn nhó nói ra: “Vợ tao…”
“A, là của tao…” Võ Tòng thấy Phương Trấn Giang mặt biến sắc, lập tức tỉnh ngộ: “…Là vợ của mày, môn võ này gọi là gì?”
Phương Trấn Giang không chút do dự, bình tĩnh nói: “Thái cực quyền, mày không học qua sao?”
Võ Tòng vò đầu: “Thái cực quyền sao? Lần đầu nghe thấy.”