Quyển 3 - Chương 100: Kinh Kha thứ Tần vương

Đoàn người vào cung Hàm Dương, vẫn không ngừng có người chạy ra vội vã, tôi lập tức gặp khó, xem tình hình này tôi nên vào hay không vào?

Ở cửa cung đứng một thái giám, thấy bọn tôi đến, cười tủm tỉm nói: “Đại vương nói, nếu Tiểu Cường tới, mời hắn yên tâm lớn mật tới.”

Tôi quay lại nhìn Mông Nghị cùng Vương tướng quân nói: “Tình huống các ngươi cũng rõ rồi, một lát đi vào đại vương lại muốn gϊếŧ ta các ngươi phải bảo vệ ta.”

Mông Nghị lo lắng, vào hoàng cung lại công nhiên kháng mệnh, tính chất khác nhau rồi.

Tôi vỗ vai cậu ta nói: “Yên tâm, ta sẽ không làm loạn, càng không thương hại đại vương nhà cậu.”

Mông Nghị nói: “Nói vậy thì được, chỉ cần ngài không hạ lệnh nguy hại đại vương, tôi kiên quyết chấp hành.”

Nói là nói thế, không biết đến cùng sẽ có chuyện gì, tôi lo lắng đi vào nơi chúng tôi chia tay lúc nãy, Lý Tư đang đi bộ ở cửa, tôi cẩn thận gọi lại: “Lý ....đại phu?”

Lý Tư thấy là tôi, duỗi tay mời vào trong: “Mau vào đi thôi, đại vương bọn họ đang chờ cậu đó.”

Xem ra Lý Tư đang lúc thanh tỉnh, tôi hỏi: “Lý ca, rốt cục xảy ra chuyện gì?”

Nào biết Lý Tư mắt đảo một cái, bỗng nhiên sợ sệt nói: “Nguyên lai Tề vương tới, mời vào trong.”

Ặc, chớp mắt đã biến.

Tôi vào phòng nhìn lại, Chính béo cùng Kinh Kha ngồi đối diện, tôi an tâm, nhưng vẫn đứng ở cửa thử thăm dò: “Đại vương... tìm ta có chuyện gì?”

“Không cọ chi …”

Tôi mới chính thức yên tâm, đi vào ngồi giữa hai người nói: “Làm em sợ muốn chết, hai người trêu chọc em hả?”

Tần Thủy Hoàng nói: “Vựa rôi anh loạn hệt cạ lên.”

Tôi nói: “Anh có biết anh đã làm gì không?”

Tần Thủy Hoàng: “Biệt. Nhưng mạ rật nhanh đạ quên.”

“Anh hạ rất nhiều lệnh gϊếŧ em, còn nhớ rõ không?”

Chính béo ngại ngùng: “Biết, chẳng phải anh lập tực sựa lại cọn gi?”

Tôi nói: “Đúng vậy, phạm sai lầm phải sửa, sửa lại phạm, giống như tác phong của anh” tôi lập tức hỏi “Thế tần suất cao bao nhiêu?’

Chính béo: “Cọ khi một hai phụt hai lận, có khị hai phụt một lận.”

Tôi kinh ngạc: “Cao thế sao? Vậy anh tới tới lui lui chẳng phải như điên vậy?”

Tôi bỗng nhiên nhớ tới Liễu Hạ nói với tôi, ăn xong dụ hoặc thảo tiền kỳ chính xác di chứng thực nghiêm trọng, sau đó như phát sốt, bồi hồi giữa kiếp trước cùng kiếp này. Chỉ có điều tình huống của Chính béo có chút đặc thù, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, anh ấy đều là Tần Thủy Hoàng, duy nhất khác biệt là có quen biết Tiểu Cường tôi không. Sau đó, mệnh lệnh gϊếŧ hay không gϊếŧ xung đột vô số lần.

Tôi nhìn Kinh khờ: “Anh thì sao, vừa rồi anh làm gì?”

Kinh khờ bình thản nói: “Anh xem nó điên.”

Tôi phì cười: “Làm khó anh không gϊếŧ Doanh ca.”

Lúc này Lý Tư đi vào nói: “Đại vương, nghe nói Tần Quốc còn có một Tề Vương. Đã không thể không gϊếŧ-- kỳ thật chúng ta còn phải đồng thời cảm thấy may mắn Kinh Kha không gϊếŧ đại vương.”

Tôi vỗ đùi thầm kêu nguy hiểm. Chính béo vừa nghe có người tự hiệu là vương lập tức không để ý thứ khác. Ngay cả thấy Kinh Kha, trong mắt anh ấy cũng đơn giản là ngoại quốc sứ tiết, Kinh Kha lại có rất nhiều cơ hội gϊếŧ Tần Thủy Hoàng.

Tôi hỏi Kinh Kha: “Kha tử, anh thế nào?”

Kinh khờ: “Anh vẫn rất ổn.”

Tôi lại hỏi Lý Tư, Lý Tư nói: “Tôi giống như đại vương, trong óc loạn vô cùng, lúc tỉnh lúc mê.”

Xem ra tác dụng phụ của dụ hoặc thảo cũng tùy người mà định. Kinh khờ vì có kháng tính mạnh bà thang, cho nên ăn dụ hoặc thảo thì tương đối ổn định hơn mọi người.

Tôi cẩn thận hỏi Tần Thủy Hoàng: “Đại vương, ngài hiện tại cảm thấy thế nào - có muốn gϊếŧ Tề vương không?’

Chính béo khoát tay: “Đọi quạ trợi ơi, đã thật nhiệu lận hộ đồ.” Chính béo bỗng cười nói: “Cho dụ anh hiện tại thật muộn gϊếŧ chụ, chị sợ không ai giạm.”

Lý Tư cười nói: “Đúng vậy, trải qua lục tục nháo loạn, ai còn dám động tới Tiểu Cường? Chỉ sợ Đại vương tự mình hạ lệnh cũng không được.”

Tôi đắc ý: “Đây là chuyện làng tôi rồi mà.”

Tôi nhìn quanh, nghiêm nghị nói: “Không thể chậm trễ, chúng ta nhanh chóng bố trí vở kịch ngày mai.” Tôi đưa hai thanh kiếm trả cho Kinh khờ cùng Chính béo, lấy mấy túi máu đưa cho Kinh khờ “Doanh ca, đây là chỗ lần trước anh chém Kha tử, ngày mai cứ chém lại một lần, em sẽ để túi máu ở chỗ cũ.”

Chúng tôi ở bên vội vàng bàn việc, Lý Tư lại đột nhiên biến đổi thái độ, nói: “....”

Lão còn chưa kịp nói xong, tôi, Chính béo, còn có Kinh khờ đồng thanh: “Lụi ra.”

Lý Tư vội vàng cúi đầu lui ra.

Tôi lo lắng: “Doanh ca, ngày mai nếu anh cùng Kha tử gặp chuyện này thì sao, nhất là anh?”

Tần Thủy Hoàng nói: “Anh chị cận gọi cạc chụ lên điện, chuyện dệ lạm.”

Tôi vỗ tay nói: “Vậy cứ thế đi, Kha tử cũng cần phải trở về, ngày mai cứ mặc cho số phận đi.”

Tôi lại dặn dò Kinh khờ: “Kha tử, túi máu nhất định phải đeo đúng chỗ, nếu không người chịu khổ là anh đó, còn nữa, đừng để rách túi máu.”

Tôi xoay người nhìn Chính béo nói trịnh trọng: “Doanh ca, ngày mai nhân tố quyết định còn là anh, nhớ kỹ phải khắc chế, em cùng Kha tử đặt mạng trong tay anh đó.”

Hiện tại giai đoạn khó khăn nhất đã qua đi, từ khi tôi tới, Chính béo còn không có phát bệnh. Mà thái độ Kinh khờ ổn định cho thấy chút đảm bảo, kỳ thật anh ấy giống Chính béo, nói cách khác lúc Chính béo hồ đồ anh ấy chưa chắc đã hồ đồ, nhưng Chính béo lúc thanh tỉnh anh ấy nhất định biết.

Tối hôm nay tôi ngủ rất ngon - không có nghĩ đến chuyện Hạng Vũ Chính béo đều không bố trí cho tôi hầu ngủ. Tôi không biết có phải anh ấy cố ý hay vô tâm, người hầu hạ tôi đều là nam phó, điều này làm tôi bực tức. Tề Vương là cấp bậc cao thì thôi, tôi cùng Chính béo dù sao cũng là bằng hữu chí cốt, ngay cả ‘bàn bẹ’ cũng không có chút đãi ngộ, có thể thấy lực ảnh hưởng của Bánh Bao với họ khủng bố cỡ nào, nhưng mà dựa vào cái gì bọn họ có ba ngàn mỹ nữ, chỉ mỗi tôi phải làm nam nhân tốt? May mà tôi không muốn bánh nướng nữ, nếu không Chính béo mà mất hứng, không chôn Lý xx mới là lạ?

Sáng sớm hôm sau tôi tới cung Hàm Dương, Chính béo đã vào triều. Tại cửa cung Kinh khờ cùng Tần Vũ Dương lẳng lặng chờ ở đó, tôi nhìn qua Kinh khờ, bề ngoài nhìn không ra điều gì, hơn nữa tên ngốc nhìn chằm chằm, vẻ mặt không lộ dị thường, tôi ở bên cạnh không ngừng nháy mắt ra hiệu với tên ngốc cũng chẳng để ý, thật không nghĩ tới Kinh khờ cũng có chỗ sắc sảo hơn người.

Lại một lát sau, chợt nghe thái giám bên trong nói vọng ra: “Truyền, Yến quôc sứ giả Kinh Kha, Tần Vũ Dương bái kiến.”

Chính béo gửi tín hiệu.

Ở cửa đại điện, Triệu Cao cùng một thái giám khác chào hỏi muốn lục soát người, tôi vội vàng tiến lên che trước mặt Kinh Kha: “Triệu công công, ta tự mình lục soát.”

Triệu Cao thấy là tôi, kêu một tiếng “Tề vương” lấy lòng, sau đó thiên kiều bá mị: “Tề vương thật là quan tâm an nguy của đại vương, rõ ràng tự mình làm việc của bọn hạ nhân.”

Đây là một bộ phận quan trọng trong kế hoạch của chúng tôi: Thân Kinh khờ không để người khác sờ qua, túi máu bị bóp là vỡ, người khác tới lục soát chắc chắn sẽ lộ. Kỳ thật trong quá trình này chúng tôi còn có chút phong hiểm, đó là Kinh khờ ở nhà làm vỡ túi thì khó tránh khỏi nửa đường bại lộ, bởi vì ai cũng không thể bảo đảm chắc chắn dọc đường anh ấy thanh tỉnh.

Triệu Cao cùng một thái giám khác đi soát người Tần Vũ Dương, tôi cẩn thận nhìn quanh người Kinh Kha -- vừa rồi còn chưa nói hết, phong hiểm chúng tôi gặp phải lớn hơn nữa là: Nếu Kinh khờ không tỉnh, anh ấy có khả năng quên đeo túi máu.

Tôi cẩn thận sờ qua ngực cùng vai, chân, sườn Kinh khờ, phát hiện nơi nào cũng mềm mềm, giống như đều có bọt nước, tôi ngẩng đầu nhìn, Kinh khờ nhìn Chính béo trong điện không chớp mắt, thái độ cực kỳ trang nghiêm, nhưng mà ai cũng không dễ phát hiện tên ngốc này nháy mắt một cái ra hiệu cho tôi.

Tôi yên lòng, tỏ ý người này không mang hung khí, sau đó nhanh chân chạy tới đứng bên Chính béo.

Lúc này Tần Vũ Dương cũng bị lục soát xong, tôi đá thái giám bên người Tần Thủy Hoàng ra, vượt qua chức phận nói lớn: “Đại vương lệnh, mệnh Yến quốc sứ giả lên điện.”

Kinh Kha nghe truyền, chậm rãi đi lên đại điện, tay còn cầm một cái hộp, chúng tôi biết, đó là đầu của Phiền Vu Kỳ, Tần Vũ Dương bưng bản đồ nước Yên đi sau Kinh Kha nửa bước, người trên đại điện trang nghiêm, chỉ có tiếng bước chân của hai người từng tiếng vang lên rõ ràng, Kinh Kha quỳ trên mặt đất lễ bái, Tần Vũ Dương quỳ gối phía sau, làm theo.

Hành lễ hoàn tất, tôi hỏi nhỏ Tần Thủy Hoàng: “Doanh ca, nên nói gì?”

Chính béo trầm mặt, không chút tỏ thái độ, đang giả lãnh khốc nghe tôi hỏi vậy, đành bất đắc dĩ nói: “Họi bọn nọ đện lạm chi.”

Tôi lập tức hô: “Đại vương hỏi các ngươi tới làm gì?”