Nam Chi sợ Chu Tự Bắc càng nói càng lệch quỹ đạo, vội vàng ngăn không cho anh nói nữa.
“Nghe nói phía sau là một công viên cây cối um tùm, chúng ta ra đó đi dạo nhân tiện leo núi luôn, anh thấy sao?” Cô đưa ra một đề nghị.
Tất nhiên Chu Tự Bắc không có ý kiến gì, cười gật đầu: “Có thể.”
“Chúng ta bắt đầu vẽ đi, sắp giữa trưa rồi, dành ra hai tiếng lúc buổi trưa để làm nhé.” Cô đưa thước lên vòng tròn, nghiêm túc vẽ mấy đường thẳng tắp: “Buổi chiều đi dạo xung quanh một chút, thuận tiện tới siêu thị gần đó mua chút rau quả rồi trở về.”
Tổ tiết mục chỉ chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm trưa cho bọn họ, bữa tối và bữa ngày hôm sau đều yêu cầu cả hai tự chuẩn bị.
Khay tròn rất lớn, Nam Chi ngồi xổm xuống cạnh bàn. Cô nghiêng người về phía trước, tay cầm cây thước thẳng dài có chút khó khăn.
Thấy vậy, Chu Tự Bắc cười nói: “Để anh vẽ cho.”
Nam chi lập tức giao lại hết cho Chu Tự Bắc: “Vậy anh vẽ đi, em ngồi bên cạnh nói cho.”
Cô vừa nói xong đã thấy Chu Tự Bắc vẽ vòng tròn từ ăn cơm tối xong đến đi ngủ rồi đến chín giờ sáng hôm sau luôn.
Nam Chi: “…”
“Ngày đầu tiên tới tất nhiên phải nghỉ ngơi thật tốt đã.” Anh mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của tổ tiết mục, nói một câu hợp tình hợp lý.
Nam Chi không khỏi thở dài một hơi trong lòng.
“Anh thấy trước đình viện kia có một chỗ trống, chúng ta trồng cây gì đó lên trên đấy đi.”
Cô nhìn theo hướng anh chỉ, cảm thấy đây là một ý tưởng không tồi, vội vàng hỏi: “Được thôi, trồng loại cây gì đây anh?”
“Hoa sơn chi.” Chu Tự Bắc trả lời ngay trong giây lát: “Vừa đẹp vừa thơm, ai mà không thích.”
Lúc nói câu này, anh nhìn về phía Nam Chi, khiến người khác không khỏi nghĩ rằng những câu này dùng để ám chỉ Nam Chi. Vì thế mà nhân viên công tác nhìn màn hình khẽ cười, trên mặt hiện ra vẻ thích thú.
Lông mi Nam Chi hơi cụp xuống, những lúc Chu Tự Bắc nói mấy câu tình cảm như vậy, đôi khi cô không sao chống đỡ nổi.
Cô kiềm chế lại trái tim đang nhảy nhót, còn không dám nhìn Chu Tự Bắc, chỉ nhìn chằm chằm cái khay tròn: “Vậy chọn hoa sơn chi đi.”
Hai người thảo luận hơn một tiếng, cuối cùng sử dụng được 168 tiếng một cách hoàn mỹ, khay tròn chia thời gian rất hoàn hảo.
Khi anh chia thời gian, Nam Chi cũng không ngồi không, cô cầm bút màu vẽ trang trí vào.
Tuy trình độ vẽ của cô rất bình thường nhưng vẽ vài cái trang trí cũng có thể. Kết quả thành phẩm khá tốt khiến nhân viên công tác đều kinh ngạc.
Vì chữ viết chưa khô nên hai người bị dính chút mực, cùng nhau đi vào phòng bếp rửa tay.
Nhìn dụng cụ nấu ăn trong phòng bếp đầy đủ, Nam Chi cảm thán: “Đầy đủ hết luôn này, nhưng mà em sẽ không dùng tới.”
Chu Tự Bắc xoa xoa tay, cười: “Không phải còn có anh sao.”
…
Tổ tiết mục không biết Chu Tự Bắc biết nấu ăn, lại còn thuần thục như vậy nữa.
Đạo diễn nhanh chóng quyết định cho người quay 360 độ cảnh Chu Tự Bắc nấu cơm, làm thành tư liệu sống tuyệt vời nhất.
Nam Chi bị Chu Tự Bắc đuổi ra khỏi phòng bếp, chỉ có thể ngồi ở bàn ăn nhìn anh xử lý nguyên liệu rồi nấu ăn.
Đây không phải lần đầu cô ngồi ngắm Chu Tự Bắc nấu cơm, nhưng hôm nay trông anh rất hấp dẫn.
Rõ ràng anh đang mặc chiếc áo sơ mi đen đắt đỏ, kết hợp với chiếc tạp dề con thỏ đáng yêu. Vốn chẳng liên quan đến nhau nhưng anh mặc lên lại rất hài hòa.
Nam Chi nâng má, nhìn chằm chằm vào Chu Tự Bắc: “Anh biết không, hình như em nhìn thấy ánh hào quang sau lưng anh đấy.”
“Ánh hào quang thế nào?” Anh nghiêng đầu nhìn cô hỏi.
Cô khoa chân múa tay miêu tả: “Vô cùng đẹp trai, hấp dẫn, cảm giác như cô gái nào cũng sẽ rung động ấy.”
Anh cười khẽ hỏi: “Vậy còn em?”
Nam Chi tự nhiên gật đầu: “Đương nhiên em cũng rung động rồi.”
Chu Tự Bắc hài lòng nở nụ cười, tiện tay múc một muỗng canh: “Em nếm thử xem vừa chưa.”
Nam Chi nhìn cái muỗng được đưa tới trước mặt, không do dự, cô nhấp một ngụm rồi đánh giá: “Rất vừa, không mặn không nhạt.”
Trên muỗng còn thừa chút nước canh, Chu Tự Bắc tự nhiên đưa đến bên miệng mình, nhấp nốt một ngụm ngay tại nơi Nam Chi vừa nhấp: “Đúng là không tệ.”
Mặt Nam Chi nóng lên, vội vàng đứng dậy: “Em đi lấy cơm.”
Hai người dọn đồ ăn lên bàn ăn, chuẩn bị ăn cơm.
Cô nhìn đồ ăn mà Chu Tự Bắc làm, làm cho người bạn gái là cô đấy cũng nổi lên ý muốn khoe khoang: “Mau tới đây chụp thành phẩm đi ạ, nhất định hình ảnh sẽ rất đẹp.”
VJ cầm máy quay lặng lẽ đi tới, mới ngửi thấy mùi thôi mà nước miếng muốn chảy ra luôn rồi. Nhìn một bàn toàn là các món ăn đặc sắc, e rằng chương trình này sắp thành chương trình mỹ thực rồi.
Đã quay phim xong, tạm thời không cần nhận thêm phim mới, Nam Chi cũng không cần khống chế ăn uống nữa.
Do Chu Tự Bắc nấu nên cô ăn đến no căng luôn, dù sao cô cũng không bị dễ béo lên.
“Buổi tối em muốn ăn gì? Anh làm cho em.” Chu Tự Bắc nhìn cổ tay Nam Chi gầy đến nỗi có thể bẻ gãy, âm thầm hạ quyết tâm, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này nuôi béo cô.
Ánh mắt cô sáng lên: “Thật sao? Em muốn ăn cay…” Nói đến đây cô lập tức dừng lại: “Nhưng anh không thể ăn quá cay…”
Chu Tự Bắc buông bát đũa xuống, chuẩn bị lý luận với cô: “Anh có thể ăn được, chỉ là cần thời gian dài để hòa hoãn lại.”
Đối với việc phân cao thấp với Chu Tự Bắc, Nam Chi thấy vô cùng đau đầu, quyết định không nói gì với anh nữa.
Cơm nước xong xuôi, Nam Chi chuẩn bị rửa bát, không ngờ lại bị anh ngăn cản: “Anh rửa cho.”
“Em chưa làm được việc gì, để em rửa bát đi.” Cô nói.
Anh cười cười lấy đi khay bát trong tay cô: “Làm hại da tay lắm, anh làm là được.”
Nam Chi sững sờ, nếu Chu Tự Bắc cứ thế này, cô sắp bị nuôi thành phế vật mất…
…
Phong cảnh xung quanh nhà gỗ không tệ, hai người nắm tay nhau đi dạo một lúc lâu.
Khi trở về, Nam Chi còn chưa thấy đã.
Chu Tự Bắc cười nhẹ: “Dù sao cũng có tận bảy ngày, không cần phải vội làm gì.”
Cô gật đầu, hai người thảo luận cùng nhau đi đến siêu thị gần đó mua nguyên liệu nấu ăn.
Ngoại trừ mua các món đồ cần dùng, lúc đi qua khu đồ chơi, Nam Chi bị thu hút bởi một bộ đồ chơi ghép hình. Nhân tiện cô mua luôn bộ ghép hình có 500 mảnh nhỏ.
Bữa tối Chu Tự Bắc thỏa mãn tâm nguyện ăn cay của cô. Nhưng trước khi anh nấu, Nam Chi bảo muốn ăn thêm đồ ăn thanh đạm một chút nữa.
Nói là để trung hòa với vị cay, nhưng thật ra là sợ Chu Tự Bắc không chịu nổi món cay.
Chu Tự Bắc biết Nam Chi thích ăn cành mận gai, vì vậy lúc xào đồ ăn đã cho thêm không ít.
Lúc vừa mới bắt đầu thấy cô ăn, anh cũng thử một miếng, vẻ mặt lập tức biến sắc.
Nam Chi thở dài, đẩy món khoai tây đến trước mặt anh: “Món này cũng ngon này, anh nếm thử đi.”
Chu Tự Bắc áp chế lại cơn ho khan, tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Được.”
Nam Chi mỉm cười, nhìn bộ dạng kiên cường chống đỡ của anh, trông vừa buồn cười vừa tức giận.
“Em thấy việc không ăn được cay không sao cả, chỉ là khẩu vị không giống nhau mà thôi.” Cơm nước xong xuôi, cô ngồi cạnh bên anh nói nhỏ: “Anh có rất nhiều ưu điểm mà, ngồi đếm còn không hết.”
Vốn dĩ Chu Tự Bắc còn đang buồn bực, nghe vậy tâm tình tốt lên rất nhiều.
Nam Chi còn đưa ra ví dụ, chỉ bộ ghép hình trên bàn: “Anh xem, em xếp một giờ mới được một khối nhỏ, mà anh đã hoàn thành được một nửa rồi kia kìa, lợi hại hơn em nhiều như vậy!”
Chu Tự Bắc được khen nên có chút lâng lâng, anh xắn tay áo lên nói: “Bây giờ chỗ còn lại để anh lắp nốt cho xong.”
Hiện giờ anh thấy bộ đồ chơi này vô cùng thuận mắt!
Cô vội vàng ngăn anh lại, cười khổ: “Anh quá lợi hại rồi, chỗ còn lại để cho em chơi đi.”
Anh lui ra phía sau dựa vào sofa, đôi mắt tràn đầy ý cười: “Được, anh nhìn em chơi.”
…
Khi Nam Chi chăm chú làm một việc gì đó, cô sẽ mặc kệ bên người cạnh mình là ai. Trò chơi ghép hình làm khiến cô mê mẩn đến nỗi không còn để ý đến máy quay, vô cùng chuyên chú ghép hình.
Ba mươi phút trôi qua, Chu Tự Bắc vẫn có thể nhẫn nại chờ đợi.
Nhưng nửa tiếng tiếp theo, Chu Tự Bắc không nhịn được nữa.
“Chơi mấy tiếng rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi.” Anh không nhịn được, mở miệng nhắc nhở.
Vốn theo kế hoạch là ăn cơm xong sẽ đi ngủ nhưng bị Nam Chi thay đổi lại, với lí do là còn sớm. Cô thêm vào giữa hoạt động yêu thích, cho nên vừa vặn để chơi ghép hình.
Nam Chi không ngẩng đầu: “Còn chưa tới thời gian mà.”
Chu Tự Bắc nhìn đồng hồ, đúng là chưa tới chín giờ, rốt cuộc trò chơi lắp ghép này có gì hấp dẫn chứ?
Là do anh không đủ hấp dẫn à?
“Ngày mai ghép nốt cũng được mà.” Chu Tự Bắc nói thêm: “Em không mệt sao?”
Cô ngước mắt, hơi nghi hoặc nhìn anh: “Em không mệt, nếu anh mệt thì đi nghỉ trước đi, đừng quấy rầy em.”
Chu Tự Bắc mím môi, ngồi đó không nói gì.
Một lúc sau, cô chỉ còn lại mười miếng ghép nữa nên trong lòng rất vui vẻ. Vừa mới chuẩn bị chia sẻ với anh thì cô phát hiện, không biết người đã không còn ở bên cạnh từ lúc nào rồi.
Nam Chi nhìn xung quanh, nhờ tổ tiết mục cô mới biết Chu Tự bắc đã về phòng ngủ.
Lúc này cô mới phản ứng lại, người này lại ghen rồi.
Còn thừa mười miếng ghép hình, Nam Chi cũng không động đến nữa. Cô nhanh chân chạy về phòng ngủ, phát hiện Chu Tự Bắc đang lấy chăn cuộn mình lại.
“Anh tức giận sao?” Nam Chi từ bên kia bò sang, lặng lẽ tiến sát lại hỏi.
Anh ấp úng đáp: “Không có.”
Cô biết anh khẩu thị tâm phi, cười nói: “Em không chơi ghép hình nữa, anh muốn làm gì, em nghe anh hết.”
Ánh mắt Chu Tự Bắc sáng ngời lên, lập tức ngồi dậy.
Anh thấy người quay phim cũng đi vào, vội vàng đuổi người: “Chúng tôi muốn nghỉ ngơi, mọi người cũng mau trở về nghỉ ngơi thôi.”
Nam Chi kinh ngạc nhìn toàn bộ quá trình, chỉ hơn hai phút, cả căn nhà đều trống rỗng, thậm chí camera trong phòng ngủ đã tắt hết.
“Muốn tắm với anh không?” Chu Tự Bắc cởi cúc áo sơ mi, cười tủm tỉm.
Nam Chi kiên quyết lắc đầu, cầm quần áo đi vào phòng tắm trong phòng ngủ, tiện thể đóng luôn cửa: “Anh lên phòng tắm tầng hai tắm ý.”
Không bị Chu Tự Bắc mê hoặc, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi vì mình đã quyết định đúng.
Lúc Nam Chi tắm xong đi ra, anh đã tắm xong trở lại từ bao giờ.
Nam Chi nhìn anh, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.
Chu Tự Bắc dựa vào đầu tường, anh mặc áo choàng tắm dài màu đen, đai lưng không buộc, bờ ngực trắng nõn lộ ra, thậm chí còn nhìn được thấp thoáng tuyến nhân ngư (*) và cơ bụng anh.
(*) Tuyến nhân ngư: Chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V
Cô nuốt nước miếng, lập tức quyết định: “Đêm nay em sẽ ngủ sofa.”
Cô còn chưa đi tới cửa đã bị Chu Tự Bắc kéo lại, sau đó đưa lên giường: “Anh nhớ ai đó nói không có mệt gì cả.”
“Em mệt, em rất mệtt!” Nam Chi nhanh chóng dùng chăn bao bọc lấy mình rồi giải thích: “Bây giờ em có thể ngủ ngay lập tức luôn.”
Chu Tự Bắc ôm cô vào lòng, sau đó hôn nhẹ vào trán cô một cái, còn lẩm bẩm nói: “Không sao, anh không mệt.”
——————–
Tác giả muốn nói:
Chi Chi: Ha ha tên đàn ông này…