Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sự Thiên Vị Độc Nhất

Chương 53: Bắt Đầu Ghi Hình

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Tự Bắc đích thân tìm tổ tiết mục để nói về chuyện tham gia chương trình tạp kỹ “Nhật ký tình yêu” này. Anh cảm thấy Trì Uyên có thể tham gia, vậy tại sao anh lại không được chứ?

Lúc Nam Chi biết Chu Tự Bắc có suy nghĩ này, cô vừa cười vì tính trẻ con của anh vừa cảm thấy thật bất lực: “Anh là cổ đông của đài Phi Điểu nhưng lại chạy qua bên Hải Tinh Video để tham gia chương trình tạp kỹ, như vậy ổn à?”

Chu Tự Bắc không thèm quan tâm, vẻ mặt vẫn như bình thường, mở miệng nói: “Có liên quan gì đâu, cái này gọi là thâm nhập quân địch, anh chỉ đang đi tìm hiểu tình hình quân địch mà thôi. Vì sao nhiều năm như vậy rồi mà chương trình “Nhật ký tình yêu” này vẫn nổi, anh muốn biết nguyên nhân.”

Lý do hết sức thuyết phục, suýt chút nữa Nam Chi tin sái cổ luôn rồi.

“Trái lại em vừa mới hoàn thành lịch trình xong, cứ coi như đi giải trí đi, không phải rất tốt sao?” Chu Tự Bắc tiếp tục nói: “Anh đã nghe Trì Uyên nói rồi, chương trình này không mệt mỏi đến thế đâu, cũng không có kịch bản. Tóm lại rất tự do, cứ dựa vào khách mời mà tự do phát huy thôi.”

Thấy vẻ mặt thành khẩn của anh, cô chỉ bất lực cười nói: “Vậy em đồng ý với anh.”

Ban đầu, cô muốn nhân dịp khoảng thời gian nghỉ ngơi này để trải qua thế giới hai người với Chu Tự Bắc. Bây giờ xem ra sẽ có rất nhiều khán giả bên ngoài vây xem cái thế giới hai người này của cô và anh rồi.

Nam Chi vừa mới đồng ý xong, Chu Tự Bắc đã lập tức xác thực thông tin tham gia với người phụ trách chương trình “Nhật ký tình yêu” rồi.

Nghe nói Chu Tự Bắc và Nam Chi sẽ tham gia, điều này khiến người phụ trách vốn đang lo âu vì khách mời mùa đến thấy được ánh sáng và hy vọng của đời mình.

Trong danh sách khách mời được chọn không phải không có hai người. Nhưng mọi người đều biết Nam Chi không tham gia chương trình tạp kỹ nhiều, hơn nữa Chu Tự Bắc còn là tổng giám đốc của Húc Tinh, độ khó quá cao. Bọn họ không dám hy vọng xa vời, lập tức gạch bỏ tên hai người trong danh sách.

Nhưng giờ đây, Chu Tự Bắc tự mình liên lạc với tổ tiết mục nói muốn tham gia chương trình. Đây quả thực là miếng bánh từ trên trời rơi xuống mà, còn là miếng bánh siêu to khổng lồ nữa.

Người phụ trách so sánh với danh sách khách mời, anh ta phát hiện, tất cả cặp đôi trong danh sách đề xuất này không thể sánh bằng Chu Tự Bắc và Nam Chi, nhiệt độ của hai người cao khỏi nói, hơn nữa còn rất biết cách rải thức ăn cho chó!

Đây hoàn toàn là một cặp đôi có xếp hạng và nhiệt độ cực kỳ cao!

Người phụ trách vỗ đùi, đã phù hợp như vậy rồi thì tự mình làm làm gì nữa, phải mau mau đồng ý liền mới được, nếu không người ta hối hận thì toi.

Ngày hôm sau, việc ký hợp đồng được hoàn thành nhanh chóng, do tổ tiết mục sợ rằng Chu Tự Bắc và Nam Chi sẽ thay đổi ý kiến không muốn tham gia nữa.

Lúc ký hợp đồng xong, người phụ trách cười đến nỗi khóe mắt lộ đầy nếp nhăn.

“Hợp tác vui vẻ, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng tất cả yêu cầu của hai người!”

Chu Tự Bắc cũng nắm tay anh ta: “Vừa rồi cũng có nói đến ca khúc chủ đề cuối kỳ này, anh cảm thấy Trì Uyên và Bạc Kiến Từ, ai tốt hơn?”

Người phụ trách cười đến nỗi da mặt tê rần: “Tôi đây không kén chọn.”

Nếu được hai người này sáng tác cho chương trình, anh ta sẽ kiếm được bộn tiền không sợ lỗ. Đây thực sự là mua hai tặng một mà, anh ta còn chọn lựa gì nữa chứ.

Nam Chi ở sau lưng nhéo hông của anh, bất lực mở miệng: “Bây giờ anh Trì đang chăm sóc Lâm Dữu, sao có thời gian viết bài hát cho anh được.”

“Vậy Bạc Kiến Từ đi.” Chu Tự Bắc chỉ tốn một giây để đưa ra quyết định.

Nam Chi: “…”



Lúc chương trình công bố, mẹ Chu cũng gọi điện thoại cho Nam Chi.

“Tụi con muốn tham gia “Nhật ký tình yêu” cùng nhau sao?” Giọng nói của mẹ Chu có chút kích động: “Dì đã xem hết CP mấy mùa rồi, dì thích chương trình này lắm đấy.”

Cô tủm tỉm cười, trả lời: “Đúng vậy, đến lúc đó dì nhớ phải xem nha.”

“Đương nhiên rồi.” Mẹ Chu vui vẻ đáp: “Bây giờ dì là fan hâm mộ siêu lớn của CP Nam Bắc các con đấy, không xem chương trình này thì có lỗi với danh xưng của dì quá rồi.”

Cô nhìn thấy Chu Tự Bắc liếc mắt, lập tức cười nói: “Con sẽ báo trước thời gian phát sóng cho dì, được rồi, Tự Bắc đang ở bên cạnh con, dì có chuyện gì muốn nói với anh ấy không?”

“Không có.” Mẹ Chu kiên quyết nói: “Dì với nó có gì mà trò chuyện chứ, con nhớ lúc đó phải báo thời gian phát sóng cho dì là được rồi. Dì cúp điện thoại đây, tạm biệt.”

“Tạm biệt dì.”

Nam Chi nhìn cuộc gọi kết thúc, sau đó nhìn Chu Tự Bắc với ánh mắt cảm thông: “Có phải anh nghe thấy hết rồi không?”

“Nghe rồi.” Anh giả vờ tủi thân nói: “Bây giờ chỉ có một mình em yêu anh thôi.”

Nam Chi khẽ cười, trêu ghẹo nói: “Trên mạng có rất nhiều người hâm mộ Chu tổng mà, cũng không kém em chút nào.”

“Trừ em ra, anh không muốn bất kỳ ai cả.” Anh thấp giọng cười nói: “Nhiều người yêu anh cũng không bằng em yêu anh thật nhiều. Bây giờ anh không chỉ có tình địch nam muốn cướp bạn gái, mà ngay cả nữ cũng muốn đoạt bạn gái của anh. Nghe nói có fan nữ gọi em là chồng, có người gọi em là vợ nữa.”

“…” Cô không ngờ anh lại nghiêm túc để ý mấy chuyện này như vậy, cô giải thích: “Người hâm mộ quá nhiệt tình, không còn cách nào khác.”

Thật ra cô từng bắt gặp cảnh fan nam tự xưng là chồng cô rồi, sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó nhiều lần, bây giờ Nam Chi đã bình tĩnh hơn rất nhiều rồi.

Chu Tự Bắc cong môi cười, nói: “Chỉ là anh vẫn có lòng tin.”

Cô nghi ngờ hỏi: “Cái gì?”

“Cho dù là fan nam hay fan nữ, bọn họ đều không sánh bằng anh.” Anh siêu cấp tự tin mở miệng: “Bởi vì anh ưu tú trong mọi phương diện, điều này em biết rất rõ mà.”

Nam Chi không cười nhạo sự tự luyến của anh, phụ họa thêm: “Không sai, trong mắt em, tất cả mọi người trên thế giới này đều thua kém anh.”



Trước khi ghi hình “Nhật ký tình yêu”, hai người phải chụp ảnh và quay video quảng bá, còn có buổi phỏng vấn nữa.

Lần này tổ tiết mục chơi lớn muốn mời Trì Uyên qua đây, bởi vì trước đây Trì Uyên đã từng tham gia, còn là bạn bè tốt của Chu Tự Bắc nữa. Về chuyện của Chu Tự Bắc và Nam Chi, nên có những góc độ hiểu rõ khác nhau thì tốt hơn.

Mặc dù Trì Uyên phải chăm sóc Lâm Dữu nhưng vẫn đặc biệt dành nửa ngày để nhận phỏng vấn. Đồng thời làm theo giao ước với tổ tiết mục, không nói chuyện này cho Chu Tự Bắc và Nam Chi biết.

Lúc còn ở trên xe, Nam Chi hỏi Chu Tự Bắc đang ngồi bên cạnh: “Trước đây anh từng chụp hình và quay video tuyên truyền như vậy rồi sao?”

Anh lắc đầu: “Anh không thích chụp ảnh, có lẽ lần chụp ảnh nghiêm túc chính là chụp giấy tờ chứng nhận.”

Cô cảm thấy thật đau đầu: “Anh có từng trang điểm lần nào chưa?”

“Không có.” Anh trả lời: “Anh không nghĩ rằng gương mặt này của anh cần trang điểm đâu.”

Tề Tín và Trang Khả Khả ngồi ghế trước nghe thấy lời nói này nên len lén cười.

Nam Chi đỡ trán, thở dài một hơi rồi hỏi tiếp: “Vậy lần này anh chấp nhận trang điểm được không?”

“Anh đã đồng ý tham gia chương trình rồi, sợ gì chút khó khăn này.” Anh nghiêm túc trả lời.

Thấy vẻ mặt không đổi sắc của anh, Nam Chi chậm rãi ghé sát anh, đưa tay kéo khóe môi anh lên: “Vậy anh nhớ lát nữa chụp hình phải mỉm cười, không thể nghiêm mặt.”

Khi hai người tiến vào studio chụp ảnh, rồi đến lúc hóa trang, cả quá trình Chu Tự Bắc đều trầm mặc. Thậm chí anh hơi nhíu mày khi thấy mặt mình bị dính đồ trang điểm.

Thợ trang điểm vừa làm xong, Nam Chi lập tức giơ ngón tay cái với anh: “Rất đẹp trai!”

Bản thân anh đã quá hoàn hảo, thợ trang điểm không cần trang điểm một lớp dày hay gì cả, kiểu trang điểm trang nhã thích hợp với anh hơn. Hơn nữa ngũ quan của anh lập thể, căn bản không cần dùng phấn làm nổi bật ngũ quan như những người khác.

Tổng thể khi trang điểm mặt anh giống như đang dệt hoa trên gấm vậy, đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách đó. Bởi vì thật sự quá đẹp, Nam Chi cũng không nhịn nổi mà nhìn chằm chằm ánh mắt xuất thần của anh.

“Mắt anh đẹp thật đấy, em cũng muốn có màu mắt đẹp như vậy.” Cô cảm thán.

Chu Tự Bắc cười nhạt đáp lại: “Chỉ sợ là không có hy vọng.”

Hy vọng của cô bị đâm thủng, nhất thời cảm thấy hơi mất mát.

Nhưng ngay sau đó, gương mặt tràn ngập ý cười của anh nhìn về phía cô: “Cùng anh sinh ra màu mắt như thế này đi, cũng rất có khả năng đấy.”

Mặt cô không khỏi đỏ lên, cô vẫn chưa trả lời, Trang Khả Khả mới từ cửa bước vào, cô nhất thời cứng đờ cả người.

“Có phải em quấy rầy hai người bàn luận chuyện quan trọng rồi không?” Trang Khả Khả ngượng ngùng cười.

Nam Chi cố ý che giấu, ho khan một tiếng: “Tụi chị chuẩn bị xong, có thể chụp được rồi.”

Thấy cô muốn chạy, Chu Tự Bắc nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay của cô, sau đó cười nói: “Chúng ta cùng nhau.”



Nhân viên công tác “Nhật ký tình yêu” cũng không phải chưa từng gặp sóng gió, cái gì mà cẩu lương ở hiện trường đều đã thấy qua. Nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp trường hợp ở trong phòng nghỉ cũng nắm tay chặt như vậy.

Cho dù đứng giữa studio chụp ảnh, nhϊếp ảnh gia nói bắt đầu chụp thôi, hai người đó vẫn chưa chịu buông tay ra.

Trong lòng nhân viên công tác thầm oán trách, sợ là tay của hai người dính keo 502 rồi quá, dính chặt như thế cơ.

Lúc đầu Nam Chi sợ Chu Tự Bắc không biết cách chụp, còn chuẩn bị lấy chút kinh nghiệm của người đi trước là cô ra dạy anh một bài học thật tốt. Kết quả lúc chụp ảnh cô mới phát hiện, sao người này cứ như cá gặp nước ấy nhỉ?

Hai người ngồi trên ghế salon, Chu Tự Bắc ôm lấy Nam Chi từ phía sau, đây là động tác nhϊếp ảnh gia yêu cầu. Hai người vô cùng tự nhiên khiến đôi mắt của nhϊếp ảnh gia cũng sáng lên, vì thế yêu cầu nhiều động tác thân mật hơn nữa.

Đôi môi của cô khẽ ghé sát tai của anh, cô thấp giọng hỏi: “Sao đột nhiên anh biết cách chụp thế?”

Đúng lúc này nhϊếp ảnh gia bảo thay đổi động tác, Chu Tự Bắc rất tự nhiên ôm Nam Chi vào trong lòng, sau đó cười nhẹ đáp: “Ở cùng với em, tất cả những chuyện chưa từng làm qua này anh đều tự học được rồi.”

Sao cô không nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh được, cô xấu hổ siết tay rồi đánh anh một cái.

Anh cười cười nắm lấy đôi tay đang vung loạn xạ của cô, sau đó mở miệng làm khẩu hình khi phát âm: “Xin lỗi, buổi tối tiếp tục.”

Nam Chi che miệng anh lại, vô cùng nghiêm túc nhìn anh, trao đổi ánh mắt ý bảo anh đang làm gì đó.

May thay lúc này nhϊếp ảnh gia bảo đã chụp xong, thần kinh căng thẳng của cô cũng thả lỏng hơn: “May là chụp xong rồi.”

Nhân viên công tác cũng có suy nghĩ giống Nam Chi, thầm thở dài một hơi vì bọn họ cảm thấy có lẽ không cần ăn trưa nữa rồi, bọn họ được đút ăn đến nỗi no luôn rồi đây.

“Nhanh như vậy sao?” Tại hiện trường, chỉ có Chu Tự Bắc chưa thỏa mãn lắm.

Ngay lập tức, anh dò hỏi nhϊếp ảnh gia đang chuẩn bị kết thúc công việc: “Không cầm chụp thêm mấy tấm nữa sao?”

Nhϊếp ảnh gia bất lực nói: “Anh Chu, tôi đã dựa vào yêu cầu của anh chụp năm tấm rồi. Nếu anh Chu cảm thấy chưa đủ thì lúc kết hôn có thể tìm tôi chụp ảnh cưới.”

Bởi vì câu nói này, tại hiện trường bùng nổ tiếng cười vang.

Nam Chi cảm thấy máu dâng tới não, nếu không có lớp trang điểm che bớt mặt mình lại, cô không biết rằng mặt mình sẽ đỏ thành dáng vẻ gì nữa.

Vẻ mặt lúc này của Chu Tự Bắc rất bình tĩnh, anh cười nhận lời: “Vậy thì chờ đến lúc chúng tôi kết hôn sẽ đến tìm anh lần nữa.”

“Oa oh…”

Nam Chi che kín gương mặt đỏ bừng của mình, cảm thấy không cách nào sống nổi nữa rồi…

Cuối cùng cũng đến đoạn phỏng vấn.

Nam Chi thay quần áo xong, lúc nhận phỏng vấn cô đã bình tĩnh lại.

Ai biết được, nhân viên công tác phụ trách phỏng vấn cười nói với cô rằng: “Cô có biết tại sao tổ tiết mục của chúng tôi ở Hải Tinh Video có tỷ lệ xin nghỉ việc cao nhất không?”

“Hả?” Nam Chi khẽ run: “Sao lại như vậy?”

“Bởi vì cảm thấy quá sụp đổ rồi.” Nhân viên công tác mỉm cười: “Có ai nguyện ý ăn cẩu lương mỗi ngày đâu chứ.”

Nam Chi: “…”

———————————–

Tác giả nói:

Chi Chi ngỏ lời: Có bạn trai biết mình quá ưu tú là cảm giác như thế nào??
« Chương TrướcChương Tiếp »