Về phía Diệp Tư Hạ, việc ký hợp đồng với Hạ Dương trở thành cột mốc mới trong sự nghiệp của cô. Chu Trạch Dương, với tư cách tổng giám đốc của Hạ Dương, đã dốc lòng đầu tư và hỗ trợ cô trong mọi dự án. Từ ngày gia nhập Hạ Dương, cô liên tục nhận được các lời mời từ những đạo diễn, nhà sản xuất uy tín, những cơ hội mà trước đây, khi còn ở Tân Đồ, cô khó lòng đạt được.
Một ngày nọ, Diệp Tư Hạ ngồi trong văn phòng của Chu Trạch Dương để bàn bạc về dự án phim mới. Bộ phim hứa hẹn sẽ là một cú hit lớn, và cô đã được mời vào vai nữ chính.
“Anh đã nghe về dự án này rồi, họ thực sự muốn có em cho vai nữ chính,” Chu Trạch Dương nói với nụ cười ấm áp.
Diệp Tư Hạ nhấp một ngụm cà phê, mắt sáng lên đầy phấn khích. “Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cơ hội lớn như thế này, thật sự không tin nổi.”
“Từ khi em gia nhập Hạ Dương, mọi thứ đều đi lên. Không phải vì may mắn đâu, Tư Hạ, mà vì tài năng của em,” Chu Trạch Dương nói, ánh mắt sâu thẳm dõi theo cô. “Anh tin rằng đây chỉ là sự khởi đầu.”
Cô cúi đầu cười nhẹ, đôi mắt long lanh một chút xúc động. Trong thời gian qua, Chu Trạch Dương luôn âm thầm hỗ trợ và động viên cô. Mỗi lần cô gặp khó khăn, anh luôn có mặt, không một lời trách móc hay phán xét. Sự chân thành của anh khiến trái tim cô không khỏi rung động.
Tối hôm đó, khi về đến căn nhà mình từng chia sẻ với Bùi Hành, Diệp Tư Hạ bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cuộc chia tay giữa cô và Bùi Hành diễn ra trong im lặng. Cả hai không cần nói nhiều, bởi từ lâu họ đã hiểu rằng tình yêu giữa họ không còn như trước. Bùi Hành quá lạnh lùng, quá vô tâm, còn cô thì đã chịu đựng đủ.
Khi cô kéo vali xuống cầu thang, Bùi Hành bước vào từ cửa chính. Anh dừng lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô, nhưng có chút dao động.
“Em thật sự muốn đi sao?” anh hỏi, giọng trầm ngắt.
Diệp Tư Hạ không nhìn anh, chỉ tiếp tục kéo vali ra cửa. “Chúng ta đã không còn gì để nói với nhau, Bùi Hành. Anh hãy để tôi yên.”
“Em nghĩ rằng đến Hạ Dương là cách tốt nhất cho em sao?” Bùi Hành nói, giọng anh thoáng ghen tuông. “Em nghĩ Chu Trạch Dương thực sự quan tâm đến em vì điều gì?”
Diệp Tư Hạ dừng bước, quay lại đối diện với anh. “Anh ấy quan tâm đến tôi không phải vì danh lợi hay công việc, mà vì anh ấy thực sự coi trọng tôi. Còn anh… anh chỉ coi tôi như một phần trong cuộc đời anh, một phần mà anh có thể bỏ qua khi cần thiết.”
Bùi Hành mím chặt môi, không nói thêm gì. Cả hai đều biết rằng những vết nứt trong mối quan hệ của họ đã quá lớn để có thể hàn gắn.
Diệp Tư Hạ quay lưng đi, và bước ra khỏi ngôi nhà từng là tổ ấm của hai người. Cô đã quyết định dứt bỏ quá khứ, bước tiếp một mình, không còn bị ràng buộc bởi những tổn thương từ mối tình cũ.