Cô nhắm mắt lại, nhớ về những lần hai người chạm mặt nhau. Châu Nhã Tịnh luôn tỏ ra ngây thơ, dịu dàng, nhưng phía sau lại ẩn chứa một mưu đồ ác độc. Tại sao lại là cô ấy? Diệp Tư Hạ tự hỏi. Tại sao cô ấy lại muốn hãm hại mình đến vậy?
Điện thoại của Diệp Tư Hạ đột ngột vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Cô nhìn màn hình, tên Bùi Hành hiện lên.
“Tư Hạ, em có thể đến văn phòng một lát không? Chúng ta cần nói chuyện.”
Cô im lặng trong vài giây, sau đó thở dài. “Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Khi Diệp Tư Hạ bước vào phòng làm việc của Bùi Hành, không khí căng thẳng lập tức bao trùm. Anh đứng dậy khỏi ghế, đi về phía cô với dáng vẻ lạnh lùng thường thấy, nhưng hôm nay ánh mắt anh có phần khác lạ, như đang che giấu điều gì đó.
“Em ngồi xuống đi,” anh nói, chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc của mình.
“Không cần,” cô từ chối, đứng thẳng và đối diện anh. “Tôi không định ở đây lâu.”
Bùi Hành nhíu mày, nhưng không nói gì. Anh quay trở lại ghế, khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô. “Em biết việc này đang ảnh hưởng đến công ty như thế nào không, Tư Hạ? Em đang đặt cả Tân Đồ vào tình thế nguy hiểm.”
“Thật sao? Vậy anh có nghĩ đến tôi không? Việc này đã hủy hoại danh tiếng và sự nghiệp của tôi,” cô nói, giọng đầy căm phẫn. “Anh nghĩ mình đang bảo vệ Tân Đồ, nhưng thực chất anh chỉ đang để Châu Nhã Tịnh thao túng mọi thứ.”
“Châu Nhã Tịnh không liên quan gì đến chuyện này!” Bùi Hành cắt ngang, giọng anh gằn lên.
Diệp Tư Hạ cười nhạt, kéo một tập tài liệu từ túi xách ra và đặt lên bàn. “Anh không tin? Hãy xem cái này.”
Bùi Hành lặng lẽ mở tài liệu. Những bằng chứng rõ ràng về việc chỉnh sửa hình ảnh, cắt ghép tin nhắn, và điều tra IP đều dẫn đến Châu Nhã Tịnh. Gương mặt anh dần biến sắc khi đọc qua từng trang tài liệu.
“Anh nghĩ sao? Cô ta đã âm thầm hãm hại tôi từ khi bước chân vào công ty. Chỉ vì muốn thay thế vị trí của tôi mà cô ta không ngần ngại dùng mọi thủ đoạn dơ bẩn nhất,” Diệp Tư Hạ nói, giọng đầy lạnh lùng.
Bùi Hành đóng tập tài liệu lại, đôi mắt anh đầy mâu thuẫn và giận dữ. “Em định làm gì với những thứ này?”
“Tôi sẽ công khai tất cả. Sự thật phải được phơi bày.” Diệp Tư Hạ khẳng định. “Tôi đã quá mệt mỏi vì phải chịu đựng những lời chỉ trích vô căn cứ. Anh không đứng về phía tôi, nhưng giờ tôi sẽ tự bảo vệ mình.”
Bùi Hành đứng dậy, bước tới gần cô. “Tư Hạ, hãy bình tĩnh. Chuyện này sẽ gây ra một cú sốc lớn, không chỉ cho em mà còn cho cả công ty. Nếu em muốn rời đi, anh sẽ để em rời đi trong im lặng, nhưng đừng gây thêm sóng gió.”
“Im lặng ư?” Diệp Tư Hạ bật cười, giọng cô đầy chua chát. “Anh thật sự nghĩ rằng tôi sẽ im lặng sau tất cả những gì đã xảy ra sao? Tôi đã mất đi tất cả, giờ đây tôi chỉ muốn lấy lại sự trong sạch của mình.”
“Anh đã nghĩ đến việc bảo vệ em, nhưng em không hiểu—”
“Bảo vệ tôi?” Cô cắt ngang, ánh mắt tràn đầy thất vọng. “Anh chưa bao giờ bảo vệ tôi, Bùi Hành. Từ đầu đến cuối, anh chỉ lo bảo vệ danh tiếng của công ty. Còn tôi, đối với anh chỉ là một người không đáng giá.”