Đột nhiên, từ góc đường, một chiếc xe tải lớn lao tới với tốc độ kinh hoàng. Diệp Tư Hạ cố gắng đánh tay lái né tránh, nhưng không kịp. Tiếng va chạm vang lên chói tai, xe của cô bị hất văng ra xa, lật ngược trên đường.
Máu chảy xuống mặt cô, mắt mờ dần, nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi rơi vào bóng tối, hình ảnh của Chu Trạch Dương hiện lên trong tâm trí cô. Cô thì thầm tên anh, rồi mất đi ý thức hoàn toàn.
Tin tức về vụ tai nạn nhanh chóng lan ra. Diệp Tư Hạ được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch. Bùi Hành nghe tin liền bỏ hết mọi công việc, lao đến bệnh viện với tâm trạng hoảng loạn. Khi anh đến nơi, nhìn thấy cô nằm bất động trên giường bệnh, lòng anh như sụp đổ.
Anh đứng trước cửa phòng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô qua lớp kính. “Tư Hạ… em phải tỉnh lại. Em không thể rời xa anh như thế này…”
Chu Trạch Dương cũng có mặt ở bệnh viện. Anh đứng bên giường bệnh của cô, đôi mắt tràn đầy lo lắng và đau khổ. Anh không rời khỏi cô dù chỉ một phút, luôn nắm chặt tay cô như thể sợ cô sẽ rời đi mãi mãi.
Bùi Hành tiến đến, đôi mắt anh chứa đựng sự tức giận lẫn ghen tuông. “Cô ấy là của tôi! Anh không có quyền ở đây!”
Chu Trạch Dương quay lại, giọng anh trầm lắng nhưng cương quyết: “Tư Hạ là người tôi yêu, và tôi sẽ ở đây cho đến khi cô ấy tỉnh lại. Anh
không thể thay đổi được điều đó.”
Hai người đàn ông đứng đối diện nhau, không ai nhường ai. Cuộc xung đột giữa họ không chỉ về tình yêu, mà còn là cuộc chiến của quyền lực và lòng tự tôn.
Bùi Hành không thể chấp nhận sự thật rằng người con gái anh yêu giờ đây đã thuộc về người khác. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh biết rằng chính mình đã đẩy cô ra xa, và bây giờ, anh có thể sẽ mất cô mãi mãi.
Khi đèn báo trên máy theo dõi tim của Diệp Tư Hạ phát ra âm thanh báo động, cả hai người đàn ông đều bị kéo về thực tại. Các y tá và bác sĩ nhanh chóng chạy vào phòng, đẩy cả hai ra ngoài.
Bùi Hành và Chu Trạch Dương đứng bên ngoài, cảm giác lo lắng và bất lực bao trùm lấy họ. Tất cả những gì họ có thể làm lúc này chỉ là chờ đợi, trong khi tính mạng của Diệp Tư Hạ đang bị treo lơ lửng giữa ranh giới sống và chết.
Sau nhiều giờ trong phòng phẫu thuật, Diệp Tư Hạ cuối cùng cũng vượt qua được cơn nguy kịch. Tin tức cô tỉnh lại nhanh chóng lan ra, mang theo niềm hi vọng cho những người yêu thương cô. Chu Trạch Dương luôn ở bên cạnh giường bệnh, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ, nhưng trái tim anh như nhẹ nhõm hơn khi thấy cô dần hồi phục. Còn Bùi Hành, sau khi biết Diệp Tư Hạ đã qua cơn nguy hiểm, anh rời khỏi bệnh viện trong im lặng, mang theo nỗi đau và sự hối hận không thể nào xóa nhòa.
Khi Diệp Tư Hạ dần lấy lại sức khỏe, cô bắt đầu suy nghĩ về vụ tai nạn. Mặc dù có vẻ như đó là một tai nạn giao thông bình thường, nhưng trong lòng cô không khỏi nghi ngờ. Cô nhớ lại tốc độ của chiếc xe tải và cách nó lao thẳng vào xe cô, như thể cố ý muốn gϊếŧ cô. Có điều gì đó không ổn.
“Có lẽ chuyện này không đơn giản chỉ là tai nạn.” Cô nói với Chu Trạch Dương khi anh đến thăm.
Anh gật đầu, ánh mắt anh cũng mang sự nghi ngờ tương tự. “Anh đã nghĩ đến điều đó. Em có muốn điều tra kỹ hơn không? Nếu cần, anh có thể nhờ một số người hỗ trợ.”
“Em không muốn bỏ qua chuyện này. Càng nghĩ, em càng thấy có gì đó sai trái.” Diệp Tư Hạ nhìn vào anh, giọng nói đầy quyết tâm. “Nếu có ai đó muốn hại em, em cần phải biết ai đứng sau.”
Chu Trạch Dương liên lạc với một đội thám tử tư chuyên nghiệp để bắt đầu điều tra. Họ tìm kiếm các dấu vết từ hiện trường vụ tai nạn, kiểm tra camera an ninh, và truy vấn tài liệu liên quan đến chiếc xe tải gây tai nạn. Tuy nhiên, mọi thứ dường như đã được sắp đặt một cách tinh vi. Các chứng cứ ban đầu không dẫn đến bất kỳ ai khả nghi, và vụ việc dần trở nên bế tắc.
Một buổi sáng, trong khi Diệp Tư Hạ đang ngồi trên ghế tại căn hộ mới của mình, điện thoại của cô rung lên. Đó là một cuộc gọi từ người thám tử mà Chu Trạch Dương đã thuê.
“Chúng tôi vừa tìm thấy một manh mối mới,” giọng thám tử vang lên qua điện thoại, “chúng tôi đã kiểm tra kỹ lại một số đoạn camera an ninh xung quanh hiện trường. Có một chiếc xe đã rời đi ngay sau khi vụ tai nạn xảy ra, và qua quá trình truy tìm, chúng tôi phát hiện nó liên quan đến một người mà cô có thể quen biết.”
“Quen biết?” Diệp Tư Hạ cau mày. “Là ai?”
“Châu Nhã Tịnh.”
Cái tên ấy vang lên trong đầu Diệp Tư Hạ như một tiếng chuông báo động. Cô không thể tin nổi vào tai mình. “Châu Nhã Tịnh? Sao lại là cô ta?”
“Chúng tôi chưa có bằng chứng trực tiếp liên kết cô ta với vụ tai nạn, nhưng chiếc xe đó thuộc sở hữu của người quen thân cận với Châu Nhã Tịnh. Cô ta đã cố gắng xóa mọi dấu vết, nhưng chúng tôi đang tiếp tục thu thập thêm thông tin để chứng minh sự liên quan của cô ta.”
Diệp Tư Hạ siết chặt điện thoại trong tay, lòng cô trào lên một nỗi căm phẫn. “Tôi đã không nghĩ cô ta lại hèn hạ đến mức này…”
Chu Trạch Dương, người đang ngồi bên cạnh nghe cuộc trò chuyện, đặt tay lên vai cô, như để tiếp thêm sức mạnh. “Chúng ta sẽ đưa sự thật ra ánh sáng, Tư Hạ. Cô ta sẽ phải trả giá.”