Chương 10

Một buổi tối sau khi kết thúc buổi quay phim, Chu Trạch Dương đưa cô về nhà. Hai người cùng ngồi trên băng ghế sau xe, không nói gì nhưng sự im lặng giữa họ lại mang một ý nghĩa đặc biệt.

“Tư Hạ,” anh lên tiếng khi chiếc xe đỗ lại trước căn hộ của cô. “Anh biết em vẫn còn nhiều điều phải vượt qua, nhưng anh chỉ muốn em biết rằng… anh luôn ở đây. Bất kể em cần gì, bất kể lúc nào.”

Cô quay sang nhìn anh, đôi mắt đầy xúc động. “Tôi biết. Cảm ơn anh, Trạch Dương. Anh đã luôn ở bên cạnh tôi trong thời gian khó khăn nhất.”

Anh mỉm cười, ánh mắt anh tràn đầy sự chân thành. “Anh không làm điều này vì nghĩa vụ, Tư Hạ. Anh làm vì anh thực sự quan tâm đến em. Và… anh sẽ luôn đợi em, cho đến khi em sẵn sàng.”

Lời nói của Chu Trạch Dương khiến trái tim Diệp Tư Hạ rung động. Cô biết tình cảm của anh là chân thành, và điều đó khiến cô cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết. Dù quá khứ với Bùi Hành đã để lại nhiều tổn thương, nhưng giờ đây cô có thể cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu thực sự từ Chu Trạch Dương.

Bùi Hành ngồi trong phòng làm việc, nhìn qua cửa sổ, nơi ánh đèn thành phố nhấp nháy. Diệp Tư Hạ đã rời khỏi căn nhà của họ vài tuần trước, nhưng bóng dáng cô vẫn ám ảnh anh mỗi đêm. Căn nhà giờ đây lạnh lẽo, trống rỗng, không còn hơi ấm quen thuộc của cô. Mỗi khi anh về nhà, sự vắng mặt của cô như một lưỡi dao vô hình, cứa vào tim anh.

Anh chưa bao giờ nghĩ cô sẽ rời đi. Cô ấy luôn bên cạnh anh, chịu đựng sự lạnh lùng, vô tâm của anh. Nhưng lần này, cô thực sự đã quyết định dứt bỏ tất cả. Ngày cô kéo vali ra khỏi nhà, anh đã đứng đó, nhìn cô mà không thể thốt lên một lời. Anh tưởng mình sẽ ổn, rằng không có cô, anh vẫn có thể tiếp tục cuộc sống như trước. Nhưng từng ngày trôi qua, anh nhận ra sự trống trải trong lòng mình không thể lấp đầy bằng công việc hay thành công.

Tâm trí anh không ngừng quay về khoảnh khắc cô đối mặt với anh trong những ngày cuối cùng của mối quan hệ. Cô đã đứng đó, đôi mắt trong suốt nhưng lạnh lùng, nói rằng anh chỉ coi cô như một phần trong cuộc sống mà có thể bỏ qua khi cần thiết. Lúc đó, anh đã không phản bác. Bùi Hành biết mình sai, biết rằng sự vô tâm của mình đã khiến cô chịu đựng quá nhiều. Nhưng giờ đây, khi cô đã đi xa, sự hối tiếc và cảm giác mất mát bủa vây lấy anh.

Một buổi tối, khi Diệp Tư Hạ vừa về đến căn hộ mới, cô bất ngờ thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ ngay trước cửa. Cô nhíu mày nhìn, lòng có chút thắc mắc. Rồi cửa xe mở ra, và Chu Trạch Dương bước xuống, tay ôm một bó hoa tươi.

“Anh… sao anh lại ở đây?” Diệp Tư Hạ hỏi, vừa ngạc nhiên vừa tò mò.

Chu Trạch Dương mỉm cười, bước lại gần cô. “Anh mới chuyển đến đây. Căn hộ bên cạnh em.”

Diệp Tư Hạ nhìn anh với sự ngạc nhiên không giấu nổi. “Anh chuyển đến đây? Sao không nói trước với tôi?”

“Anh muốn tạo bất ngờ cho em mà,” Chu Trạch Dương cười, đôi mắt anh ánh lên sự ấm áp. “Nhưng đừng lo, anh không có ý định làm phiền đâu. Chỉ là muốn được ở gần em hơn.”