Chương 20
Sáng thứ tư, chiếc điện thoại trong tay Alec đã sẵn sàng cho một cuộc gọi tiếp theo đến chỗ Leanne.
“Chúng ta tiếp tục.” Ngón tay cậu day day thái dương và đôi mày nhíu lại khi Leanne mở miệng. “Là tôi đây. Em ấy có nhà không?”
“Chiều thứ tư nó phải đi tập đá bóng sau giờ học. Con thế nào rồi, con yêu?”
Jordan nhắm mắt lại, lắc đầu. Gương mặt Alec dài ra và cậu cào cào tóc, thất vọng tột độ. “Chuyện quái quỷ gì thế hả? Lần nào tôi gọi bà cũng đều kiếm cớ!”
“Đêm qua con bận đâu phải lỗi của mẹ! Nếu mẹ có số của con, mẹ đã gọi để thông báo chuyện Jamie phải tập bóng đến sáu rưỡi mỗi chiều thứ tư rồi.”
“Sao bà không mail cho tôi!”
Lại một lần nữa mụ bắt đầu giở giọng vừa đấm vừa xoa với Alec. Điều này chỉ khiến Alec thêm rối trí và đẩy đồng hồ kiểm-soát-tỉnh-táo của Jordan lên cao hơn.
“Mẹ không có thời gian mà. Con lúc nào cũng ác ý với mẹ, mẹ sẽ không để con ảnh hưởng xấu đến Jamie đâu.”
Alec bắn ra khỏi giường như một con chó săn, dậm bình bịch điên cuồng theo từng cơn run rẩy vì cáu tiết, và giọng nói của cậu chỉ còn kém một nấc so với việc quát tướng lên. Jordan sải bước đến muốn ôm cậu để kiềm chế cơn giận nhưng bị cậu dứt khoát đẩy ra. Đây là lần đầu tiên thái độ của Leanne chuyển từ ngọt ngào sang chỉ trích.
“Sao bà dám lên án tôi sẽ ảnh hưởng xấu đến Jamie hả?”
“Alec, con cáu kỉnh với mẹ, con nói xấu mẹ, mẹ thấy những lo lắng của mình là hợp lý.”
Alec tuột dần xuống tường, cằm cậu mở ngoác ra và hai mắt như bốc hỏa. “Lo lắng của bà là hợp lý á? Tất nhiên rồi, lúc nào mọi chuyện cũng là về bà, đúng không?”
“Cho đến giờ, Alec, con mới là người đòi hỏi ích kỷ và muốn mọi chuyện về phía con.” Lời của mụ lọt vào tai Jordan nghe cũng ác độc như việc mụ đấm một cú vào bụng cậu.
“Đồ khốn!”
“Giờ con có thể là Tyler Curtis nhưng không việc gì mẹ phải chấp nhận những lời xỉ vả của con.”
Dùng hết sức kiềm chế những tiếng thở hồng hộc vì giận dữ, Alec hét ầm vào điện thoại to đến mức Jordan phải giật vội earphone ra khỏi tai. “Tôi chưa bao giờ đòi hỏi việc này vì tôi! Tôi không có bất kỳ người thân nào và giờ tôi có quyền được biết về em trai tôi!”
“Mẹ cũng có quyền được tôn trọng vậy.”
Jordan tưởng rằng Alec không thể hét to hơn được nữa, nhưng cậu đã chứng minh anh hoàn toàn sai lầm. “Bà không có quyền đó! Bà có biết tí gì về những chuyện tôi đã trải qua không? Bà có biết tí gì về những đau khổ của tôi khi bố mất không?”
Leanne thở dài. “Sao con không kể với mẹ? Cứ hét lên với mẹ, một lần giải tỏa hết những áp lực trong lòng con đi.”
Lần này Alec đã gào to tương đương với khi cậu hát.
“Bà chẳng có tí lương tâm nào hết! Tôi chỉ có mỗi mình bố trên đời! Khi tôi mười bảy tuổi, hai người cảnh sát đến bảo với tôi rằng xe của bố đã đâm vào một gốc cây! Tôi đã phải bán hết mọi thứ trong nhà để lo tang sự cho bố!” Tiếng thét giận dữ và thống hận của Alec hòa vào tiếng khóc. “Bố chính là tất cả cuộc sống của tôi! Người yêu tôi, người chăm sóc tôi, người quan tâm tôi! Tôi không thể sống một mình, nhưng tôi đã không còn ai khác. Đến khi nào bà lên cơn động kinh hàng trăm hàng ngàn lần, một mình nằm trên sàn nhà giữa một đống nôn mửa và đái dầm, cố hết sức để gượng dậy, bà vẫn còn chưa đủ tư cách để nói rằng tôi ích kỷ! Tôi chưa bao giờ mong được nổi tiếng! Tôi sẵn sàng từ bỏ danh tiếng này để tìm một phương thuốc chữa bệnh cho mình! Tôi sẵn sàng bỏ hết tất cả để mang bố lại bên tôi! Bà tưởng làm Tyler Curtis là dễ lắm chắc? Còn kinh khủng hơn một cơn ác mộng! Tôi đã cô độc gần như muốn chết! Tôi chẳng thèm quan tâm đến bà hay cảm nhận của bà, Leanne. Tôi chỉ biết mình có quyền được biết Jamie và em ấy có quyền được biết tôi. Còn muốn tôi nói rõ hơn nữa không?”
Jordan chuẩn bị tinh thần cho một trận công kích nhức nhối nữa từ mụ. Thay vào đó họ nhận được là những lời đường mật. “Không, con yêu, vậy là quá đủ rồi. Nếu mẹ ở đó, mẹ đã ôm con vào lòng.”
“Im đi, Leanne! Giờ tôi phải ra ngoài với bạn và sẽ không trở về trước tối mai. Bảo với Jamie rằng tối mai tôi sẽ gọi và nhất định phải để em ấy nhận máy.”
***
Trong vòng một giờ họ đã lên đường đến Cotswolds. Khi chiếc xe vừa rời khỏi nội thành lái về miền quê, cặp kính đen của Alec đã hạ xuống và mặt cậu bắt đầu dí sát vào cửa kính.
“Ngôi nhà này biệt lập như vậy, chúng ta lấy chìa khóa chỗ nào?”
“Chủ nhà sống trong làng. Đến chỗ họ lấy chìa khóa và đi khoảng một dặm rưỡi nữa là đến nhà chúng ta.”
“Jordan, bao nhiêu tiền?”
“Anh không nói với em đâu.”
Đầu tiên là nhẫn đính hôn kim cương tuyệt đối không rẻ, giờ là chi phí cho một chuyến qua đêm bên ngoài. Alec cảm thấy áy náy vì cậu chẳng phải bỏ ra tí tiền nào. “Em không ngại nếu chúng ta dùng của em…”
“Anh ngại! Tiền của anh tuy không nhiều bằng em nhưng nhất định dư sức cung phụng em.”
Khi nghe vậy, dù trong lòng áy náy, Alec vẫn không thể phủ nhận niềm vui sướиɠ khi được anh cưng chiều. “Anh sẽ mua nhà cho chúng ta, không bàn cãi! Một nơi yên tĩnh và biệt lập, như một lâu đài có hào bao quanh chẳng hạn. Xuồng máy cao tốc để em có thể đến cửa chính một cách nhanh nhất!”
***
Ngôi nhà lợp tranh khiêm tốn giữa một khu vườn rực rỡ sắc hoa, xung quanh chỉ nhìn thấy đồng quê thôn dã. Một phòng bếp, một phòng tắm, một phòng ngủ được bao bọc giữa những bức tường đá ấm cúng. Phòng sinh hoạt đặt một lò sưởi, một bộ sofa mềm mại và một chiếc piano tủ[1]. Từ mọi ngóc ngách trong căn nhà, những vết nứt nẻ trên tường đến mỗi một bông hoa ngoài kia đều trở thành đề tài cho Alec tò mò khám phá mãi không thôi. Jordan ngồi trên bậc thềm nhìn Alec hái hết nhánh hoa này đến nhánh hoa khác, đến lúc thành một bó lớn trên tay. Chuyến đi đến Costwolds này chính xác là những gì Jordan nghĩ Alec đang cần, là cơ hội cho cậu hít thở không khí trong lành, không phải phập phồng lo sợ bị nhìn thấy, và chỉ có hai người bên nhau.
Bó hoa trong tay Alec càng lúc càng lớn, Jordan sợ rằng đến lúc cả hai rời khỏi, có khi nào khu vườn này sẽ trụi lủi nhờ công của cậu hay không. Alec luồn lách qua những khóm hoa theo từng nhịp bước. Khi đến được chỗ Jordan, cậu giương bó hoa về phía anh. “Tặng anh đấy, Jordan. Cười thật to và hôn em đi nào.”
“Cảm ơn em! Lại đây, ngồi lên chân anh.”
Bầu trời xanh trong vắt, lốm đốm những vệt mây trắng, thời tiết nhẹ nhàng ấm lên xoa dịu lòng người giữa những cơn gió se se lạnh còn đọng lại. Ôm Alec trong tay, ngồi giữa một miền quê thanh tĩnh, Jordan cảm thấy không còn hạnh phúc nào hơn. Những cuộc trò chuyện thủ thì dài thật dài và những giây phút lặng yên vô cùng dễ chịu.
Jordan chợt để ý đến thời gian, đã một giờ chiều. Cả hai vẫn chưa ăn gì sau bữa sáng.
“Đói không?”
Alec khẽ gật đầu trong ngực anh. “Mình ăn ngoài trời được không?”
“Cách đây không xa là Lower Slaughter[2].”
Mũi Alec lập tức chun lên, cậu tránh ra khỏi ngực anh. “Em không ăn cái gì gϊếŧ gϊếŧ mổ mổ đâu.”
Jordan bật cười. “Là một ngôi làng. Đẹp nhất nước Anh đấy nhé.”
Alec nhảy khỏi đùi Jordan và kéo kéo chân anh. “Nếu vậy chúng ta sẽ mang theo bữa trưa vào công viên. Các cặp yêu nhau bình thường đều thế.”
“Em chắc không đấy? Ở đó tuy yên tĩnh nhưng…”
“Em sẽ đeo kính mà. Đi nào!”
Một khi Alec đã quyết định, không gì có thể lay chuyển được cậu. Họ nhanh chóng leo lên xe, bắt đầu chuyến đi thăm đến Lower Slaughter. Giây phút ngôi làng hiện ra trước mắt, Alec đã lập tức mê mẩn. Mọi người đi lại, chăm chú làm việc của mình, cây cối được bao bọc giữa làn nước trở nên xinh đẹp kỳ dị. Một dòng suối len lỏi giữa lòng thị trấn, men theo dòng chảy của nó là một chiếc cầu đá nhỏ xinh, Alec chỉ vào một nơi rậm rạp cỏ bảo Jordan ngồi xuống. Ánh mặt trời ấm áp phủ lên những cơn gió se se lạnh, mọi ngôn ngữ dường như trở nên không cần thiết. Càng ngồi thật lâu, đắm chìm trong vẻ đẹp của ngôi làng đang say ngủ này, hai người lại càng cảm thấy như đang được dung hòa vào không khí yên bình thanh tịnh nơi đây. Rời xa thật xa những áp lực bên ngoài.
Jordan kết thúc bữa cơm trưa, ngồi nhìn Alec mới giải quyết được một nửa phần ăn của mình. “Em ăn chậm thật.”
Nhặt một mảnh rau diếp ra khỏi áo, Alec vứt nó cho một nàng vịt đang bơi gần đấy, bĩu môi với anh. “Tại anh ăn nhanh quá thì có.”
“Anh vẫn còn đói đây này.”
Alec liếc nhìn anh qua phần đỉnh kính râm trên mắt. “May mà em giàu nên không sợ phải sạt nghiệp vì nuôi anh.”
“Đúng thế, tình yêu, em phải tiếp tục hát để chu cấp cho anh đấy.”
Vừa định mon men đến ôm cậu, Jordan nhận ra một cặp bé gái song sinh cùng bố mẹ đang tiến lại gần.
“Chết tiệt! Có người đang đi về phía này, anh dám chắc bọn họ biết em!”
“Đừng lo, để đó cho em.”
Hai cô bé mười ba tuổi khép nép tránh vào sau lưng nhau, vừa căng thẳng vừa phấn khích khi nhìn thấy thần tượng đang ở trước mặt mình. Chúng nắm chặt tay mẹ, tròn xoe mắt nhìn về phía này và lào thào trong miệng. Người mẹ dường như không mấy hy vọng việc một Tyler Curtis khét tiếng cáu kỉnh, nổi danh với việc không bao giờ ký tặng fan, sẽ đối xử ngoại lệ với hai cô con gái mình. Chị để hai cô bé lại với bố rồi tự mình tiến đến với vẻ lo âu hiện rõ trên mặt.
Chị càng đến gần, Jordan càng hoảng. Alec, ngược lại, vẫn tiếp tục thoải mái cho vịt ăn.
Người phụ nữ chưa kịp mở miệng thì Alec đã ngẩng đầu lên, mỉm cười. “Chị muốn tôi ký tặng phải không?”
Nụ cười ấm áp và thân thiệt của cậu xóa tan nỗi lo lâu trong lòng chị, chị nhẹ nhàng thở ra. “Đúng vậy.”
Alec đặt bữa trưa sang một bên và đứng dậy. “Hai em tên gì?”
“Brenda và Sara.”
Chị đưa cho cậu một quyển sổ và một cây bút. Cậu cầm lấy rồi gọi cặp song sinh. “Brenda, Sara, nhấc mông lại đây đi!”
Hai cô bé thét lên chạy tới, dính chặt lấy nhau, nhưng không dám lại quá gần, chỉ ôm nhau nhảy loi choi cả lên. Chúng phấn khích đến nỗi suýt khóc khi chiếc kính râm trên mặt Alec được bỏ xuống.
“Xin lỗi, Tyler, bọn trẻ không giỏi kiềm chế lắm.”
Cậu bật cười, bắt đầu viết lên sổ. “Tôi cũng không!”
Jordan để ý điệu bộ của cậu khi nói chuyện, quả nhiên là một người nổi tiếng.
“Tôi phải thú nhận, Tyler, lúc nãy tôi không muốn lại đây cho lắm.”
“Tôi hiểu mà. Mấy con vịt này háu ăn kinh khủng!”
Người mẹ bật cười, Jordan cười, và ông bố đang tiến lại từ đằng xa, cũng cười theo.
Alec giang hai tay hướng về phía cặp sinh đôi.
“Được rồi, hai em, vì hai em mà anh phải bỏ dở bữa trưa, ít nhất cũng đền cho anh một cái ôm chứ.”
Ông bố tách hai cô bé ra, đẩy cô chị lên phía trước. Cô bé vòng tay qua hông cậu, cả người run lên như gặp phải địa chấn. Bố mẹ kéo cô bé trở lại và đẩy cô em lên thay.
Cô bé ôm chặt cậu, run run hỏi. “Chúng ta chụp ảnh được không anh? Nhé?”
“Được chứ! Trông anh có ổn không?”
Cặp song sinh hét lên. Alec đứng vào giữa, ôm lấy eo hai người. Ông bố nhanh chóng chỉnh chỉnh máy ảnh, chụp một tấm. Alec hôn lên má hai cô bé và bắt tay bố mẹ.
Người mẹ đặt hai tay lên tay cậu. “Cảm ơn cậu, cậu thật tuyệt vời.”
“Không có gì. Chúc chị một ngày vui vẻ.”
Chị cười với cậu, bắt đầu đi về phía xa. “Cậu cũng thế nhé, tình yêu.”
Thời gian còn lại của buổi chiều, Alec và Jordan dạo quanh Lower Slaughter, ngắm phong cảnh, đi dọc theo những con đường nhỏ lượn quanh trung tâm làng đến những nơi xa nhất và đẹp nhất. Đã đến lúc họ lên xe quay trở lại ngôi nhà nhỏ, ngồi cạnh lò sưởi tí tách, ăn tối và tận hưởng thời gian riêng tư của mình.
Ngọn lửa bập bùng giữ cho căn phòng không quá tối để phải dùng đến ánh đèn chói mắt. Alec đưa một chiếc đĩa cho Jordan, hai người ngồi trên nền gạch.
Jordan chỉ chỉ chiếc nĩa trong tay mình về phía cây đàn piano. “Ăn tối xong anh sẽ đàn.”
Lông mày Alec nhướn lên. “Sao không nghe anh bảo mình biết chơi piano?”
“Anh có biết đâu. Đằng nào anh cũng sẽ chơi cho em nghe. Anh sẽ hát nữa.”
“Á!”
Jordan lắc đầu. “Không cần cảm thán! Anh không phân biệt được ngũ âm.”
“Vậy để em đàn cho anh. Bài em tự sáng tác ấy. Nếu anh thích.”
“Thích chứ!”
Sau bữa tối, Alec ngồi chỉnh phím cho chiếc piano, Jordan bật công tắc đèn.
“Được rồi anh yêu, em thấy mà.” Cậu mở nắp hộp đàn trong lúc Jordan bước đến sau lưng cậu.
“Cái đàn này gần như bỏ không lâu rồi, nếu em nghe thấy tiếng gì kinh khủng thì không phải lỗi của anh đâu đấy.” Những ngón tay cậu dạo lên phím đàn từ trái sang phải. Cậu nhìn thật chăm chú. “Em chỉnh rồi, rất ổn! Chiếc piano này đẹp tuyệt, chắc chắn âm thanh sẽ rất hay.”
Ngoại trừ lúc cùng Bec đến tham dự đại nhạc hội của cậu, Jordan chưa bao giờ nghe cậu hát, và chắc chắn chưa một người nào từng nghe những bài cậu tự sáng tác.
Alec đặt tay lên phím đàn. Những nốt nhạc chầm chậm, nhẹ nhàng vang lên, giai điệu làm Jordan mê mẩn. Alec bắt đầu hát với một chất giọng cũng khẽ khàng, êm ái như thế, cho đến khi những ngón tay cậu dần dần nhịp mạnh xuống phím đàn, đoạn điệp khúc cất lên mạnh mẽ, những lời hát dần thoát khỏi sự ngọt ngào trong sáng ban đầu.
“Xin ôm em, khiến em hào hển.
Nung nấu, thiêu đốt cơ thể này, để em tan thành tro bụi trong tay anh.
Mang thân xác em lên thiên đường, và để linh hồn em ở lại mặt đất.
Trói chặt em, âu yếm em.
Em trong sáng và vấy bẩn, em thánh thiện và nɧu͙© ɖu͙©.
Dần dần bị em đầu độc, chậm rãi uống cạn em.”
Mạch máu của Jordan rần rật chảy với tốc độ gấp đôi và tim anh nảy lên với nhịp đập gấp ba, cảm xúc của anh giằng giật giữa một bên là kí©h thí©ɧ mãnh liệt khi nghe thấy lời bài hát, khi nhìn Alec nhắm mắt cất giọng ca và chuyển động của những ngón tay cậu nhẹ nhàng lả lướt trên phím đàn; một bên lại ghen tị sâu sắc với kẻ được nhắc đến trong lời bài hát.
“Đẩy em vào hoan lạc, trói em vào tội lỗi.
Đừng để em trốn thoát, hãy bắt em lại.
Chìm trong men rượu thần thánh, để em trở thành thiêng liêng.
Và rồi thiêu em trong hỏa ngục, mãi mãi bị vấy bẩn.”
Ngón tay Jordan vô thức bấu chặt lấy vai Alec. Từng dòng nhạc khiến phím đàn nảy lên, giọng hát của Alec trở nên sắc nhọn. Máu trong người Jordan rần rật chảy, đôi mắt xanh dương mở to hơn nữa. Alec thả lỏng phím đàn, thả lỏng cao độ và bài hát dần dần kết thúc trong những tiếng gần như thì thào.
Alec rời tay khỏi bàn phím, quay lại, nhìn Jordan như đang trông đợi lời nhận xét của anh. Jordan đằng hắng trong cổ họng, vuốt dọc cánh tay Alec, đến lúc này anh mới mở miệng. “Ôi!”
“Anh thích không?” Alec đóng nắp đàn piano.
“Rất thích! Anh vừa hưng phấn lại vừa ghen tị.”
Alec xoay người trên ghế, ngước lên nhìn anh. “Ghen tị? Tại sao?”
“Với kẻ được em nhắc đến trong bài hát!”
Alec cười nghiêng ngả, cậu nắm lấy tay Jordan. “Đừng ngốc thế! Em viết bài này đêm qua, khi anh ngủ.”
Cơn ghen trong lòng Jordan phút chốc biến thành một nụ cười trừ.
Alec nắm lấy nịt quần jean của Jordan, nhẹ nhàng kéo anh lại bên mình. “Em viết bài này để tặng anh. Là viết về anh.”
Nước mắt từ đâu bỗng trào ra khỏi mi Jordan, anh giật mình muốn đưa tay lên che lại nhưng không kịp. Alec kéo chiếc áo phông của anh lên, hôn vào bụng anh, những thớ cơ cứng lại dưới làn môi cậu. Đôi mắt vẫn bị cánh tay che lại, xúc cảm truyền đến từ đầu lưỡi Alec đang lướt vào rốn anh trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Những ngón tay trái của Jordan bắt đầu di chuyển từ mái tóc nâu đen dọc xuống sườn mặt Alec, tay phải của anh rời bỏ hai mắt và mân mê cổ cậu. Jordan quỳ xuống. Miệng hai người dính chặt lấy nhau, say sưa quyến rũ đối phương, lưỡi cuốn lưỡi, môi chạm môi. Alec khẽ mở hai chân ra, vòng quanh hông Jordan. Sự khác biệt về thể trọng dễ dàng khiến hai người tạo thành một tư thế hoàn hảo để có thể bức bách gắn chặt hông vào đối phương.
Alec cởϊ áσ phông của Jordan qua đầu anh, áo cậu nhanh chóng cũng bị tháo cúc và bay đến nằm cạnh chiếc áo phông. Alec đặt tay lên ngực Jordan, đẩy nhẹ anh nằm xuống sàn. Cậu cưỡi lên người anh, hai chân vòng bên hông và đè lên xương chậu anh. Màn khıêυ khí©h chủ động của Alec khuấy đảo du͙© vọиɠ trong người Jordan. Cậu cúi xuống liếʍ dọc bên thân anh, khiến Jordan gần như chịu không nổi. Lưỡi cậu lướt trên làn da nhạy cảm của anh, kí©h thí©ɧ cao độ, làn môi ẩm ướt và hơi thở nóng ấm của cậu phả lên người anh cùng những tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng. Alec hoàn toàn nắm quyền chủ động, Jordan còn hơn cả chờ đợi được khi cậu làm thế. Lưỡi cậu bắt lấy môi trên của anh, chui vào khoang miệng, kéo theo một nụ hôn thật sâu, đến mức Jordan có cảm giác rằng Alec đã hòa tan vào cơ thể mình.
Nụ hôn kết thúc và Alec ngồi dậy, cặp mắt màu hổ phách nhìn xuống Jordan, đầu ngón tay cào nhẹ lên ngực anh. Cậu bắt đầu nhún người lên xuống quanh xương chậu Jordan với cùng một nhịp chuyển động chậm rãi như vừa rồi đã lướt trên phím đàn. Adrenalin của Jordan tăng cao ào ạt. Bàn tay anh bấu chặt lấy hông cậu, hơi thở hào hển của anh càng lúc càng gấp. Alec lùi về xa hơn, lòng bàn tay đặt hai bên gối Jordan, lấy tay làm điểm tựa và tăng thêm lực ép cho từng lần thúc đẩy.
“Lạy chúa, Alec! Em còn tiếp tục thì anh sẽ xuất trước khi em kịp cởϊ qυầи anh mất!”
Không có câu trả lời nào từ cậu, chỉ có nụ cười khẽ nhếch lên ở khóe miệng và hàng mi dài khẽ chớp. Rõ ràng là cậu đang cố tình khıêυ khí©h anh, dùng ánh mắt và biểu hiện kí©h thí©ɧ nhất để khêu gợi anh.
Đột nhiên, những chuyển động của Alec ngừng lại. Biểu hiện của cậu vẫn không thay đổi; giọng nói khàn khàn và đôi mắt hổ phách quét ra những tia nhìn mãnh liệt giữa hai hàng mi dài rậm. “Có thể em nên dừng lại. Có thể em nên làm thế này mới đúng.”
Hông cậu cứng lại, nhấn xuống và bắt đầu chuyển động thành vòng tròn.
Thắt lưng Jordan nảy lên và đầu anh bật về phía sau. “Anh không đùa đâu, cục cưng, anh sẽ xuất mất nếu em tiếp tục làm thế!”
Alec ngừng lại, cúi xuống, vòng hai tay ra sau vai anh và hạ thấp đầu đến mức mặt cậu chỉ còn cách mặt Jordan vài centimet. “Vậy thì em sẽ thử cởϊ qυầи jean của anh và làm thế xem sao.”
Bộ mặt *** đãng của Alec chưa bao giờ được thể hiện ra trước đây ngoại trừ những ranh giới an toàn trên sân khấu. Jordan không thể không thừa nhận, như thế này thật nóng bỏng, thật khiêu gợi và thật Curtis. Alec bò trên hai tay và hai chân, lùi dần cơ thể về phía sau cho đến khi chạm phải lưng quần của Jordan và bắt đầu mở khuy cài. Cậu kéo quần anh xuống đến mắt cá chân, cởi giày, vớ, và ném tất cả sang bên. Rồi, để mặc Jordan nằm trần trụi trên nền nhà, Alec bình thản bước lại bàn café, cầm lấy ví da của anh. Cậu lôi ra chiếc bαo ©αo sυ nằm phía sau thẻ tín dụng ra và vứt lại chiếc ví lên mặt thảm. Jordan nghĩ tất cả những gì Alec cần lúc này là một CD ầm ĩ của Curtis làm nền và khung cảnh sẽ được tạo dựng…
Alec đá bay giày và vớ của mình, cởi khóa quần jean trong lúc vẫn ngậm chiếc bαo ©αo sυ giữa hai hàm răng. Cậu đứng nhìn xuống Jordan, không khó khăn để nhận ra Jordan đang cố che giấu những cơn rùng mình cảnh giác.
Giật chiếc bαo ©αo sυ ra khỏi hàm răng, Alec bước lại gần một bước và hướng mũi chân về phía Jordan. “Biết em đang nghĩ gì không?”
Cậu di di bàn chân mình lên đùi anh, cúi đầu xuống, khóe môi cong lên. Jordan không thể trả lời, anh lắc đầu.
“Không à? Tốt, vì em lại biết rõ anh đang nghĩ gì.” Alec cởϊ qυầи jean của mình, quỳ xuống, tròng chiếc bαo ©αo sυ vào cho Jordan như thể cậu đã làm cả trăm lần. Bàn tay cậu dời lên bụng anh, rồi đến ngực. “Anh đang nghĩ là, một Tyler Curtis *** đãng cũng không tệ chút nào.”
Một chân nữa gập xuống và bây giờ cậu hoàn toàn bò trên mặt đất. Alec nhập vai câu dẫn một cách hoàn hảo. Bàn tay Jordan vòng qua hông cậu, đói khát kéo cậu xuống chìm vào một nụ hôn cuồng dã và trắng trợn.
Jordan tưởng tượng đến một chiếc quần da thuộc có gắn những trang sức kỳ dị và đám gai nhọn tua tủa, đôi giày bốt cổ cao và một gương mặt trang điểm theo kiểu gothic. Một tiếng rêи ɾỉ tràn ngập ham muốn bật ra từ miệng anh cũng như từ miệng Alec. Cậu nhắm lại đôi mắt màu hổ phách, há miệng thở dốc. Đến khi mở ra, ánh nhìn của cậu đã trở nên mờ mịt, cậu bắt đầu đẩy thân mình lên xuống nhẹ nhàng. Hai tay cậu vòng quanh cánh tay Jordan trong khi anh vẫn siết chặt lấy phần eo của cậu.
Lúc Alec mở miệng, giọng của cậu đã trở nên khàn đυ.c mà du dương. “Đến lúc em phải làm thế này rồi.”
Cậu buông tay Jordan ra, lùi lại, chống hay tay gần đầu gối anh. Bàn tay Jordan trượt từ eo Alec xuống đùi cậu. Alec thuận theo, dụng lực ở tay và nhấn hông xuống thật mạnh, lập tức thanh âm rêи ɾỉ nơi yết hầu cậu bị át đi bởi tiếng gầm của Jordan. Cậu tiếp tục nhấn mạnh xuống, hàm răng cắn chặt và đôi mắt màu hổ phách như bốc hỏa. Điều này hoàn toàn khác với những lần cả hai bên nhau trong tiếng những lời thì thầm khe khẽ và những cuộc yêu đương dịu dàng lúc trước. Đây là thứ *** thô bạo, mạnh mẽ, đẩy Jordan đến điên cuồng.
“Trời đất ơi, Alec!”
Alec cúi đầu xuống, hàm răng vẫn cắn chặt, từ trong miệng cậu bật ra tiếng cười nhạo tục tĩu. “Anh có thể gọi em là Tyler.” Cậu ép xuống thật mạnh đến mức Jordan tưởng chừng hai người đã khoan một cái lỗ trên sàn nhà. “Một ngày nào đó…” Cậu ngừng lại một chút, kiềm lại tiếng rêи ɾỉ, rồi tiếp tục. “… có thể em sẽ… làm anh ở phía sau limo.”
Ngón tay Jordan bấu vào đùi Alec.
“Có thể chúng ta sẽ vần nhau trên máy bay riêng của em. Anh thích chứ, Jordan?”
Jordan gật đầu điên dại, không thể bật ra tiếng trả lời.
“Đúng thế. Em biết là anh sẽ thích mà.” Alec chợt thở ra nặng nhọc, hơi ngừng lại trong giây lát, rồi nheo nheo mắt lại. “Suýt nữa! Chúng ta không muốn kết thúc quá sớm phải không, anh yêu?”
Lần này đầu Jordan lại lắc điên dại.
Alec cúi xuống, hai tay vờn quanh ngực Jordan rồi lướt xuống bụng anh. “Em có đủ chặt cho anh không?”
Mắt Jordan trợn to ra. Alec đã hoàn toàn biến thành ngôi sao khiêu *** Curtis với những lời lẽ kí©h thí©ɧ trắng trợn. Nhân cách này xuất phát từ đâu, Jordan không biết, nhưng chắc chắn là anh không hề phàn nàn.
Adrenalin của Jordan bắt đầu kiểm soát trở lại, lần này anh không thể để mình vào vai bị động thêm nữa. Anh ngồi bật ngồi, một tay đặt sau cổ Alec, tay kia đặt ở hõm lưng cậu. Những ngón tay Alec nắm chặt mái tóc của Jordan, tay kia của cậu thì cấu lấy vai anh. Bàn tay Jordan trượt từ hõm lưng cậu, xuống mông và chen vào giữa hai đùi.
Giữa những nụ hôn nóng bỏng và cuồng dại, Jordan đặt một câu lệnh vào tai Alec. “Vòng hai chân em quanh hông anh!”
Alec làm như được bảo, khẽ đẩy người lại phía sau và rời khỏi Jordan để điều chỉnh tư thế của hai chân. Cậu chỉ kịp bắt chéo quanh hông Jordan và khóa hai cổ chân lại thì đã bị nhấc lên khỏi sàn nhà, vừa định ôm lấy Jordan để không phải trượt xuống, anh đã nhanh chóng giải quyết vấn đề bằng cách đẩy mạnh cậu vào tường. Ngón tay Alec nắm trên tóc Jordan càng chặt, cậu bật ra tiếng thở hổn hển khi Jordan tiến vào cơ thể cậu lần thứ hai. Lưng Alec nện từng hồi lên tường, làm nỗ lực hôn nhau của hai người gần như hoàn toàn thất bại. Với giọng gầm gừ của Jordan và những tiếng rêи ɾỉ của Alec, ngôi nhà nhỏ gần như rung lên bởi cuộc làʍ t̠ìиɦ cuồng nhiệt này. Jordan nghe thấy Alec hít một hơi thật sâu, lưng cậu cong lên khỏi tường, và cả hai người cùng nhau xuất ra.
Cơ thể Alec mềm nhũn, hơi thở dần dần đều đặn và run rẩy, trọng lượng toàn bộ cơ thể cậu phủ xuống người Jordan. Anh vẫn chưa nói lời nào, Alec khẽ đằng hắng trong cổ họng và đặt môi mình bên tai anh. “Grừ!”
——————————————————————————–
[1] Đàn piano với dây bố trí thẳng đứng.
[2] Lower Slaughter là một ngôi làng nổi tiếng ở vùng quê Gloucestershire, quận Cotswold, vương quốc Anh, nằm khoảng 4 dặm về phía tây nam của thị trấn Stold On The Wold. Ngôi làng có lịch sử hơn 1000 năm, nổi tiếng xinh đẹp, là một địa danh du lịch đắt đỏ. Chữ “Slaughter” trong tên làng có nghĩa là Lò Mổ, đã khiển Alec hiểu lầm