Chương 9
“Có chuyện gì không hay sao em?” Nick hỏi, nhận thấy Sasha thoáng giật mình, đôi mắt xanh lục đầy vẻ căng thẳng.
“Sao anh lại hỏi em thế?”
Anh đã quan sát nàng suốt khá lâu qua mép trên tờ báo. “Cả bữa tối em cứ im lặng suốt, em hầu như không đυ.ng đến thức ăn. GIờ thì em nhìn chằm chằm vào tivi cứ như bị thôi miên vậy.”
“Em thấy chương trình này hấp dẫn mà”. Má nàng ửng đỏ bối rối khi bị Nick phát hiện ra tâm trạng rối bời của mình.
Nick nhìn màn hình tivi lúc này đã chuyển sang một đoạn quảng cáo. “Em đang xem tin tức mà, người ta không thể nói tin tức hấp dẫn được. Thú vị, chứ không hấp dẫn.”
“Đấy là suy nghĩ của anh thôi.”
“Thôi không bàn chuyện từ ngữ nữa. Em đang suy nghĩ điều gì phải không?” Anh lưỡng lự lựa lời đề cập đến chủ đề nhạy cảm. “Nếu là vì bữa tiệc và Brenda...”
“Không phải vậy đâu” Nàng ngắt lời chồng không chút do dự. “Em không bận tâm chút nào đến chuyện đó nữa, được chưa nào?”
“Được rồi”.
Chắc chắn có điều gì đó đang làm vợ anh phiền muộn. Trông nàng thật xanh xao và thái độ thì chẳng giống mọi khi chút nào.
“Chắc là tại việc sửa nhà gần đây”, nàng thốt lên, “lúc bắt đầu có quá nhiều thứ cần phải làm”.
Không hiểu sao Nick cứ có cảm giác Sasha nói tránh để anh khỏi tìm hiểu gì thêm.
“Em thấy quá sức rồi à?”
Sasha có vẻ cuống. “Không! Ý em không phải vậy. Em thích công việc đó. Rất thích là khác. Nhưng từ Anh về, rồi đám cưới, rồi công việc thiết kế lại. Có lẽ tối nay em hơi mệt một chút”.
Lời giải thích của nàng có vẻ hợp lý.
Phần tin tức tiếp tục được phát. Sasha nở một nụ cười thay thế nụ cười gượng gạo vì đã nói dối là thích thú với chương trình nhạt nhẽo này. “Lại chiếu tin tức rồi anh này”.
“Vậy anh sẽ không cản trở em tìm kiếm sự hấp dẫn của chúng nữa”. Nick trêu vợ.
Nụ cười của Sasha không giấu nổi sự mệt mỏi trong ánh mắt khi nàng quay lại phía màn hình. Nick hơi trầm ngâm. Anh tin rằng vợ mình quả thật đang có điều phiền muộn trong lòng.
Nghi ngờ của anh thêm một lần nữa được củng cố. Chỉ khoảng mười phút sau, tiếng điện thoại ngoài hành lang reo vang nhưng Sasha thậm chí không buồn nhúc nhích. Dường như nàng không hề nghe thấy. Thông thường thì nàng sẽ ra nhấc máy ngay.
Nick đang định ra nghe điện thoại thì đã thấy Iris nhấc ống nghe. Bà quản gia ngó đầu qua khe cửa. “Cô Valente có điện thoại này. Mẹ cô gọi”.
Mặt Sasha thoáng lộ vẻ lo âu, nhưng rồi nó nhanh chóng biến mất. “Bà Iris, xin bà nói giúp với mẹ là cháu sẽ gọi lại sau”.
Nick cau mày nhìn vợ sau khi người quản gia đã đi xa. “Em không muốn nói chuyện với mẹ sao?”
Sasha liếc nhanh về phía chồng rồi ngoảnh đi ngay. “Em mới gặp bà hôm nay. Lúc khác mẹ và em nói chuyện.” Nàng giả bộ tiếp tục xem tivi, nhưng thoáng ửng hồng trên khuôn mặt nàng đã tố cáo lời bao biện của nàng.
Chắc chắn là có việc gì rất nghiêm trọng rồi.
Và nó có liên quan đến Sally Blake.
Nửa giờ sau đó Nick đi vào bếp thì thấy Sasha đang nói chuyện điện thoại, giọng nàng thầm thì. “Con đã hứa là con không nói gì cả rồi mà. Con sẽ không nói. Nhưng...” Đột nhiên thấy Nick đứng ở lối đi, mặt nàng biến sắc. “Mẹ à, con phải dập máy đây. Anh Nick đang vào”. Rồi nàng vội vàng gác máy.
Nick đứng tựa người vào khe cửa, tay khoanh trươc ngực. Lời nàng nói. “Anh Nick đang vào”, giống như lời báo động hơn là thông tin đơn thuần cho mẹ.
“Sôcôla nóng sắp được chưa em?”. Anh hỏi nhằm nhắc vợ nhớ mục đích vào bếp của nàng.
“G...gì ạ? À vâng. Em đang định pha đây”. Sasha bước nhanh về phía tủ lạnh để lấy sữa.
“Mẹ em có vấn đề gì à?”
Sasha đưa mắt nhìn chồng. “Anh nghe thấy à?” Rồi chẳng đợi anh trả lời, nàng quay người lại lôi từ trong tủ chén ra mấy cái cốc lớn. “Đó, đó...à, là chuyện phụ nữ thôi”. Nàng nói mà không nhìn anh. “Anh không cần biết đâu”.
Giờ thì nàng lại sử dụng lý do giới tính cơ đấy. Làm sao mà anh phản bác được đây?
“Nick, sao anh không ra ngoài phòng khách trước đi, em sẽ mang đồ uống ra ngay”.
Anh gật đầu, quay đi để nàng ở lại trong bếp, nhưng nếu vợ anh cho rằng anh đã tin lời nàng rằng không có vấn đề gì nghiêm tọng thì nàng đã lầm to. Anh quyết làm sáng tỏ việc này. Sally Blake có một bí mật gì đó mà Sasha biết. Nếu điều đó không ảnh hưởng nhiều đến vợ anh thì anh không cần bận tâm làm gì.
Nhưng thái độ của Sasha hôm nay đã chứng tỏ rằng điều đó có tác động rất mạnh đến nàng.
Cả đêm Sasha trằn trọc không yên, cho đến khi Nick không chịu được nữa phải bật dậy ôm chặt lấy vợ. Trong vòng tay anh, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng sáng hôm sau khi tỉnh giấc, tất cả những ý nghĩ của ngày hôm trước đã lại ùa về trong đầu nàng. Lạy Chúa, làm sao cha nàng có thể lừa Cesare, khủng khϊếp hơn là ông còn dám lừa cả gia đình? Làm sao ông ấy có thể lừa dối một cách trắng trợn như thế? Điều này đặt nàng vào tình thế hoàn toàn bế tắc.
“Em nghĩ sao nếu trưa nay chúng ta đi ăn sáng cùng nhau?” Nick đột nhiên hỏi khi đang thắt càvạt. “Tiện thể em cũng vào thành phố gặp các nhà cung cấp mà”.
Lời nói của chồng đưa nàng về thực tại, Sasha trở người nằm nghiêng ngắm Nick mặc đồ chuẩn bị đi làm. Anh mới đẹp trai làm sao. Và vô cùng sung mãn. Còn nàng thì yêu anh biết bao.
Nhưng có lẽ sắp tới nàng phải xa anh mất thôi.
Chúa ơi, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng nàng được ở bên chồng. Thế giới của nàng sắp đỏ sụp xuống rồi.
Sasha chống người lên. “Em thích lắm, hẹn gặp anh vào bữa trưa, Nick”.
Mặt anh bừng sáng. “Tốt. Leo sẽ quay lại đón em vài giờ nữa. Anh ta sẽ lái xe cho em trong lúc em làm việc của mình”.
“Em tự lái xe mình cũng được mà”.
“Leo không phải làm gì cho đến tận khi chờ anh về nhà. Em nên tận dụng anh ta càng nhiều càng tốt”.
Môi nàng cong lên. “Khai thác triệt để sức lao động của anh ta? Đồng ý, em nghĩ em có thể làm việc đó”.
“Em hư lắm”. Anh lẩm nhẩm, hôn vợ rồi đi làm.
Sasha nán lại trên giường, để mặc tình yêu mà nàng dành cho Nick lan tỏa khắp các ngõ ngách tâm hồn, cho đến lúc nàng cảm thấy nó trở thành một phần không thể thiếu trong nàng. Anh chính là một phần của nàng, sẽ không bao giờ nàng nghi ngờ điều đó nữa.
Nàng thấy nên cảm ơn mẹ mình vì đã giúp nàng nhận ra điều này. Hôm qua trở về nhà bố mẹ, Sasha đã phát hiện ra chồng nàng không giống cha nàng một chút nào cả.
Cuộc hôn nhân của nàng không hề giống cuộc hôn nhân của cha mẹ. Ban đầu do quá sợ hãi nên nàng đã áp đặt những cảm xúc, những định kiến đó lên anh. Nick Valente sẽ chẳng bao giờ làm những điều mà cha nàng đã làm. Anh cởi mở và thẳng thắn trong tất cả mọi chuyện. Cả cú điện thoại của Brenda nữa, bây giờ thì nàng chắc chắn là người phụ nữ đó chỉ tìm cớ kiếm chuyện thôi. Nếu Nick có gọi điện cho cô ta thật thì cũng là do anh có lý do chính đáng thôi. Nàng dám đánh cược cả mạng sống của mình vào niềm tin chồng. Gi nàng đã tuyệt đối tin anh.
Và nàng cũng tuyệt đối không thể tin tưởng vào cha nàng cũng như sự hối lỗi của ông.
Suốt thời gian còn lai của buổi sáng, Sasha hoàn toàn hướng những ý nghĩ tốt đẹp tới Nick với mong muốn chúng sẽ đẩy lùi những u ám đang dày vò nàng.
“Em có vẻ rất thích cảnh ở đây thì phải”. Nick nói khi họ đã ở trong một nhà hàng ven vịnh.
Sasha mìm cười quay nhìn chồng. “Tờ thực đơn nhà hàng này quảng cáo là họ có khung cảnh tráng lệ vào bậc nhất thế giới. Em chỉ định kiểm tra xem họ nói đúng không thôi”.
“Và?”
Nàng ngắm nghía cầu cảng và nhà hát Opera qua khung cửa sổ khổng lồ. “Họ hoàn toàn có cơ sở khi nói vậy.”
Nghe vậy anh cũng mỉm cười. “Lịch trình làm việc tiếp theo của em là gì?”
“Em phải đi xem xét một vài nơi nữa trước khi xong việc”.
Nick nhâm nhi một ngụm rượu. “À, anh quên không hỏi thăm mẹ em hôm nay thế nào?”
Sasha nhìn nhanh xuống đĩa đồ ăn, tránh không để chồng thấy sự căng thẳng trong mắt. Chắc chắn là anh không tin lời nàng nói tối qua về vấn đề sức khỏe của mẹ rồi. Nếu là nàng thì tối qua nàng cũng chẳng tin được chuyện đó.
Hít một hơi thật sâu, Sasha ngầng lên nhìn chồng. “Em mới nói chuyện với mẹ đêm qua nên chắc đến giờ chưa có gì thay đổi cả”.
Ánh mắt Nick đầy dò xét. “Có phải em đang lo lắng cho sức khỏe của bà?”
“Tất nhiên là vậy, nhưng không có gì khẩn cấp cả. Rồi mẹ sẽ khỏe thôi”. Đến lúc phải chuyển đề tài rồi. “À, anh chưa kể cho em về việc ra mắt sản phẩm ở Anh đấy. Mọi chuyện ổn cả chứ à?”. Đêm qua nàng quá mải suy nghĩ nên chưa hỏi thăm anh về chuyện này.
Anh nhìn nàng thật lâu, như thể đang cố tìm nguyên nhân tại sao nàng lại chuyển chủ đề khác. “Mọi việc đều ổn cả. Tuần sau bọn anh sẽ ra mắt ở châu Âu”.
Sasha mừng vì anh không nhắc đến Claudine hay buổi ra mắt nào ở Pháp.
“Đó là thứ nước hoa tuyệt diệu”.
“Anh thấy em rất hay dùng”.
“Loại ưa thích của em mà”.
“Của mọi phụ nữ chứ”.
Sasha mỉm cười trước sự kiêu hãnh quen thuộc của người nhà Valente, Nick cũng đáp lại bằng một nụ cười đầy quyến rũ khiến nàng choáng ngợp.
May thay, vừa lúc đó người phục vụ quay trở lại bàn của họ và rót thêm rượu. Sasha dần dần tĩnh trí lại.
Khi chỉ còn lại hai người Nick nói. “Em có muốn dạo chơi trên cảng vào thứ Tư này không? Chúng ta có một vài khách hàng tiềm năng từ Mỹ, anh muốn đưa họ đi ăn trưa và tham quan. Họ chỉ ở lại ít ngày thôi”.
Trong một khoảnh khắc Sasha thấy lòng mình nhói buốt. Liệu đến lúc đó cha nàng đã trả lại tiền chưa? Hay nàng phải gồng mình chờ đến hạn chót là ngày thứ Sáu? Làm sao nàng có đủ can đảm và nhẫn tâm để thấy cha mình phải ngồi tù cơ chứ?
“Mấy người phụ nữ đó không giống Claudine đâu”. Nick vội nói, đoán sai do dự của vợ.
“Chắc sẽ thú vị lắm đây”.
Họ lại im lặng dùng bữa, cho đến khi chuông di động của Sasha kêu trong túi xách. Nàng cố tình giả bộ không nghe thấy, trong lòng thầm ước giá như mình đặt nó ở chế độ im lặng.
“Em không định trả lời à?”
“Không”.
“Nhỡ là cuộc gọi quan trọng thì sao”.
Không có gì quan trọng với nàng bằng việc ngồi với Nick lúc này. Từng giây từng khắc đều là vô giá.
Sasha nhún vai hờ hững. “Chỉ là chuyện công việc thôi. Em sẽ liên lạc lại sau”.
Chuông điện thoại ngừng kêu.
“Cô muốn dùng tráng miệng chứ ạ?”. Người phục vụ đột ngột xuất hiện.
“Ừm...” Di động của Sasha lại đổ chuông tiếp. Nàng mở túi xách và ngắt máy khi nhìn thấy số gọi đến. Số của mẹ nàng.
“Không, chỉ cà phê thôi”, nàng nói, cố tỏ vẻ việc ngắt máy của mình là hoàn toàn bình thường.
Nick cũng gọi cà phê rồi nhìn vợ.
“Một nhà thầu sao?”
Nàng bối rối buột miệng. “Gì cơ? À, không, mẹ em ấy mà. Em sẽ gọi lại cho bà.”
Ánh mắt Nick đầy thắc mắc. “Anh nghĩ là em muốn nói chuyện với bà cơ đấy”.
Khỉ thật. Nàng đã quá bất cẩn rồi. Sasha vội chống chế.
“Đó không phải là vấn đề mang ra bàn bạc lúc ăn trưa được”.
Nick nhăn nhó. “Có lẽ vậy”.
Ngay lúc đó đến lượt máy của Nick đổ chuông. Anh liếc vào màn hình. “Anh không biết số này”.
“Em xem nào”. Nàng ngao ngán. “Là của mẹ em”.
Anh cau mặt. “Vậy chắc là có chuyện gì quan trọng lắm nên bà mới gọi cho anh”. Vừa nói Nick vừa đưa máy cho vợ.
Nàng miễn cưỡng cầm máy, nhưng khi nghe giọng nói đầy nước mắt của mẹ, Sasha trở nên hoảng hốt. Chúa ơi, lẽ ra nàng không nên lờ các cuộc gọi lúc trước đi.
“Bố em bị đau tim”. Nàng nói cho Nick rồi nói tiếp vào điện thoại. “Con sẽ đến ngay lập tức mẹ ạ”. Rồi ngắt máy.
“Chúng ta sẽ cùng đến đó”. Vừa nói Nick vừa ra hiệu gọi phục vụ, vài phút sau họ đã ra xe. “Tình trạng của bố em thế nào?”
“Em không biết”.
Liệu nguyên nhân có phải do chính nàng không? Mẹ nàng có thể đã nói với cha nàng là nàng đã biết chuyện. Biết đâu thấy con gái dọa sẽ đưa mình vào tù nên ông căng thẳng đến nỗi bị đau tim?
Nhưng nói gì thì nói, nàng không thể nào bỏ qua chuyện đó một cách dễ dàng được. Càng đến gần bệnh viện, Sasha càng co rúm người lại vì áp lực đang dồn nén trong lò
Nick siết chặt tay vợ. “Em biết đấy, lúc đầu cơn đau tim của bố anh có vẻ rất tệ, nhưng thực ra chỉ là một cơn sốc nhẹ thôi”.
Ôi, nàng đã quên khuấy mất chuyện bố chồng cũng mới bị đau tim. Sasha bỗng cảm thấy áy náy. “Anh Nick, lẽ ra anh không nên đến đây thế này. Em cảm động lắm, nhưng em không muốn làm anh phải nhớ lại thời điểm đau lòng đó đâu.
“Đừng ngốc thế, Sash”. Anh nói một câu đơn giản nhưng đầy ý nghĩa. “Anh là chồng em”.
Lòng rộn lên ấm áp, Sasha cố nén những giọt nước mắt đang chực tuôn trào. Anh gọi nàng là Sash – như anh đã từng gọi nhiều năm trước đó. Nàng vốn quên từ lâu, hôm nay nghe anh gọi như thế, nàng mới chợt nhớ ra. Trong nàng tràn ngập những xúc cảm ngọt ngào.
“Ông ấy sẽ ổn thôi”.Anh kéo sát nàng vào lòng, Sasha dựa vào chồng, thầm cảm tạ vì lúc này có anh ở đây với đôi tay chở che dang rộng, với mùi hương đầy nam tính thân thuộc đang vỗ về.
Chỉ đến lúc họ đi đến chỗ mẹ nàng tại phòng chở thì Sasha mới chợt thấy lo sợ. Nhỡ đâu mẹ nàng buột miệng nói điều gì đó trước mặt Nick về chuyện bố nàng nhận tin dữ nên bị đau tim? Biết đâu bà sẽ đổ lỗi cho nàng vì đã gây áp lực cho ông? Nếu vậy, Nick chắc chắn sẽ hỏi mọi chuyện đến cùng.
“Mẹ ơi?”
“Ôi Sasha”. Sally kêu lên ôm chầm lấy con gái.
Sasha vòng tay ôm lại mẹ, lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Có vẻ như bà không có ý định buộc tội nàng. “Bố thế nào ạ?”
Sally buông con gái ra. “Mẹ không biết. Họ bảo mẹ chờ ở đây”. Bà sụt sịt mũi. “Nhưng mẹ đã chờ quá lâu rồi mà vẫn không ai cho mẹ biết tình hình thế nào hết”.
“Con sẽ đi xem thế nào. Hai người cứ ở đây”. Nick nói xong quay người bước ra cửa về phía phòng trực y tá.
Sasha dìu mẹ về ghế. “Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?”
Sally thở ra một hơi dài yếu ớt. “Sáng nay khi tỉnh dậy, bố con kêu là bị khó tiêu nên đã uống một ít thuốc dạ dày rồi đi làm. Điều tiếp theo mẹ nhớ...”, giọng bà run rẩy, “...họ gọi mẹ đến đây vì lúc đó ông ấy đã được đưa đến bằng xe cứu thương ròi
“Vậy là mẹ chưa gặp bố?”
“Chưa”.
“Mẹ, thế mẹ đã...”
Nick sải bước tiến lại gần hai mẹ con qua cánh cửa ra vào bằng kính. “Bác sỹ sẽ tới ngay để thông báo tình hình”.
“Ôi Chúa ơi”. Sally thốt lên, bà bắt đầu nức nở.
Họ không phải chờ lâu. Sasha ôm lấy vai mẹ. Theo lời bác sỹ thì triệu chứng của ông không giống một cơn đau tim.
“Chúng tôi sẽ làm thêm xét nghiệm. Nhưng có vẻ là không phải đau tim đâu”.
“Tạ ơn Chúa”. Sally nói.
“Vậy đó là bệnh gì thưa bác sỹ?”, Sasha hỏi.
“Tôi không chắc. Chúng tôi phải theo dõi ông ấy đêm nay đã. Ông ấy đang ở trong phòng “theo yêu cầu” (Loại phòng bệnh có tiêu chuẩn cao hơn các phòng bệnh thông thường, những người giàu có thường yêu cầu chọn phòng này để được chăm sóc tốt hơn) và bà nhà có thể ở cùng nếu muốn”.
“Ồ, tất nhiên rồi”. Sally vội nói. Bây giờ tôi vào với ông ấy được không thưa bác sỹ?”
“Ông ấy đang nghỉ ngơi, nhưng tôi không thấy có gì đáng ngại cả”. Bác sỹ ngừng một lát. “Nhưng bây giờ thì chỉ mình bà Blake được vào thôi”.
Sasha nhìn theo mẹ và ông bác sỹ đi khỏi. Thật tốt là cha nàng sẽ không sao, nhưng phải đến tận ngày mai mới biết được chính xác ông đã bị bệnh gì.
Và nàng cũng phải chờ đợi đến ngày mai để giải quyết mọi việc.
“Nick, sao anh không về công ty đi? Em sẽ ở đây với mẹ. Có thông tin gì mới em sẽ báo cho anh”.
Mặt anh đầy bướng bỉnh. “Không được. Em cần anh. Anh sẽ ở lại”.
“Em nói thật đấy, em sẽ ổn mà. Hơn nữa có thể phải chờ đợi mấy tiếng đồng hồ cơ”. Nàng rướn người về phía trước hôn lên má chồng. “Cám ơn anh, nhưng cứ ngồi không ở đây mãi thì không nên tẹo nào. Em sẽ ổn
Anh nhìn vợ đăm chiêu. “Em chắc không?”
“Vâng. Giờ anh đi đi”. Nàng phải nói chuyện riêng với mẹ mới được. Sasha không thể tin được là mẹ nàng không nói gì với cha nàng chuyện hôm qua, nàng phải hỏi lại mẹ xem thế nào.
Vài giờ sau tình trạng của cha nàng được thông báo là đã ổn và Sasha được phép vào thăm ông. Nhưng rốt cuộc nàng cũng chẳng hỏi được mẹ điều gì, Sally chắc chắn sẽ đứng về phía chồng thôi.
Khi nhìn cha thanh thản ngủ trên giường, nàng thầm mong là mọi chuyện khác đi.
Nếu cha nàng không giống như thế...
Nếu ông có một tính cách hoàn toàn khác.
Nếu ông là một người chồng, người cha tốt hơn.
Nếu nàng yêu quý ông hơn.
Thì có lẽ sẽ không xảy ra những chuyện như hiện tại.
Sasha về đến nhà lúc chín giờ, nàng thấy Nick ngủ quên trên ghế sô-pha trước màn hình tivi. Vì nghĩ mình sẽ về nhà sớm hơn, nên lúc chiều khi anh gọi điện báo sẽ đến đón nàng ở bệnh viện, nàng đã nằng nặc bắt anh về thẳng nhà.
Sasha đứng ở lối ra vào nhìn chồng say ngủ. Lòng nàng dịu lại. Anh đúng là một phần của nàng, luôn luôn là vậy. Không có anh, nàng sẽ giống như đã tàn phế.
Nghĩ đến đó mắt Sasha nhòa lệ. Nàng chớp mắt thật nhanh để ngăn không cho chúng chảy thành dòng rồi bước vào bếp. Tuy không cảm thấy đói, nhưng vì Iris đã để phần sẵn một suất lasagna (Lasagna: món bột với cà chua và nước xốt và phó mát hấp chung) trong lò nướng nên Sasha thấy nên cố gắng ăn cho bà quản gia vui lòng. Nàng tắm qua và mặc vào chiếc váy lụa khoác bên ngoài chiếc áo choàng ngủ, sau đó nàng đặt món sốt lên khay và mang ra phòng khách.
Lúc ấy Sasha mới thấy mình thật sự đói. Vặn nhỏ tivi, nàng vừa ăn tối vừa ngắm chồng ngủ. Nàng nghĩ mùi thức ăn sẽ đánh thức anh nhưng Nick vẫn ngủ ngon lành. Sasha nhấm một ngụm cà phê đã lọc hết cafêin và đang định lấy chăn đắp cho anh thì Nick mở mắt.
Lúc đầu trông anh còn ngái ngủ. Rồi anh ngồi dậy đưa tay cào tóc. “Khỉ thật, anh ngủ gật
Nàng mỉm cười âu yếm. “Chắc tại anh mệt quá”.
“Mấy giờ rồi”.
“Gần mười giờ đêm”.
Đôi mắt anh lộ vẻ lo lắng. “Chắc là em cũng mệt lả rồi”.
“Em đã thấy khá hơn khi về nhà”. Đúng là nàng đang cảm thấy thật dễ chịu.
Nick nhìn vợ chăm chú. “Còn bố em thế nào?”
“Họ sẽ theo dõi ông đêm nay, nhưng chắc chắn là bố em không bị đau tim”.
Mặt Nick giãn ra. “Thấy chưa, anh đã bảo em là không phải lo lắng gì mà.”
“Em biết”.
Đột nhiên anh chăm chú bộ đồ ngủ Sasha đang mặc. Không gian căn phòng tưởng như đông đặc lại. Ánh mắt anh rực cháy thiết tha khiến tim nàng loạn nhịp. Sasha chờ chồng đứng lên kéo mình vào lòng.
Nhưng anh có vẻ kiềm chế. “Anh nghĩ là đêm nay anh nên ngủ phòng khác. Em cần một giấc ngủ sâu”.
Thất vọng, Sasha nói. “Em không thể ngủ mà không có anh”. Nàng đã nói ra những suy nghĩ và tình cảm chân thành nhất. Nhưng rồi lại hy vọng rằng anh không nhận thấy tình cảm ấy của mình.
Ham muốn lại nồng nàn bùng lên trong mắt Nick. Nhưng khi đứng lên và dang rộng vòng tay, anh đã cố gắng kiềm lại. “Được rồi. Chúng ta sẽ ngủ. Chỉ ngủ thôi”.
Tim nàng chan chứa tình yêu trước sự chu đáo của chồng. Anh đã đặt sức khỏe của vợ lên trước ham muốn của bản thân. Có lẽ anh đang rất lo lắng cho nàng và muốn nàng đêm nay được ngon giấc.
Chỉ cần nằm bên anh cũng đủ khiến Sasha hạnh phúc rồi. Họ nắm tay nhau đi lên gác. Nick không ân ái với vợ mà chỉ ôm nàng vào lòng cho đến khi Sasha thϊếp đi. Và nàng cảm thấy nằm trong vòng tay anh cũng mê đắm chẳng kém gì được làʍ t̠ìиɦ với anh vậy.
Nàng đang ở nhà.
Ở nơi mà nàng mong muốn nhất.