nghe nàng nói 3 người kia cũng lộ vẻ ngạc nhiên nhưng rồi Phúc Uyển lại cười nói
Phúc Uyển: muội muội à.. nếu vậy thì đợi sau khi thoát khỏi đây chúng ta hãy đến nhà ta được không? ta sẽ yêu thương muội sau này đừng quay lại nơi đó nữa
Nhạn Diên: được! ta sẽ cùng tỷ tỷ và bọn họ thoát khỏi nơi này
nhìn căn nhà kho cũ kĩ dơ bẩn duy nhất 1 cánh cửa chính đã bị khóa chặt 4 đứa trẻ sau khi thoát khỏi dây thừng như nắm được tia hy vọng khát khao được tồn tại khiến chúng mạnh mẽ hơn bao giờ, cả 4 đứa nhỏ cùng nhau ngồi nghiên cứu cách cửa bằng gỗ chắn chắn, đây là lối sống của họ sau khi nhìn ngắm tìm đủ mọi cách Giang Diễm bỗng nhiên nhìn thấy phía trên đầu bọn họ là mái ngói bằng lá và vài thanh gỗ dù trần nhà sơ sài nhưng đây là thứ tuyệt vời nhất để cứu sống bọn họ
Giang Diễm: trần nhà kia chúng ta trèo lên nhau được không? như vậy người nhẹ nhất dùng hết sức đẩy đống lá rơm đó tránh mấy thanh gỗ sắc nhọn
Nhạn Diên: a để ta! ta sẽ đẩy ra nhưng mọi người còn sức để nâng ta lên nữa không? chúng ta đều kiệt sức hết rồi * rưng rưng *
giây phút nhìn thấy Nhạn Diên khóc cả 3 ngườu dù khát khô cả họng nhưng vẫn cố gắng an ủi nàng dùng mọi lời lẽ để nàng yên tâm, trong thâm cung bao nhiêu lần gặp phải tình huống sinh tử Nhạn Diên đã tôi luyện cho mình 1 bộ áo giáp mạnh mẽ không rơi lệ trước mặt bất kì ai dù cho có xãy ra chuyện gì đi nữa, nhưng trước mặt những hài tử đồng trang lứa này nàng cảm nhận được họ đều có nỗi khổ sỡ của riêng mình họ đều như nàng dù lòng sợ hãi nhưng không dám rơi 1 giọt lệ nào. Thân phận càng cao quý sứ mệnh càng nặng nề . Ủ𝐧g hộ chí𝐧h chủ vào 𝐧gay [ t𝒓umt𝒓uy𝗲 𝐧.v𝐧 ]
giờ đây nàng đã có thể cư xử đúng tuổi khi đứng trước mặt của bọn họ tha hồ mà nũng nịu sợ hãi thì khóc lóc giống như 1 đứa con nít 8 tuổi bình thường những cảm xúc này chân thực đến mức khiến nàng khắc ghi mãi mãi, lúc còn đang òa khóc nức nở thì Phúc Uyển đã ôm lấy cơ thể nàng nhẹ nhàng mà vỗ về nhẹ nhàng an ủi dù Nhạn Diên biết đứng trước sống chết con người sẽ lộ ra bản chất thật nhất của mình nhưng Phúc Uyển tâm tính lương thiện Phúc Uyển chính là người thật sự quan tâm Nhạn Diên. Sau khi lấy lại tinh thần 4 người rốt cuộc cũng gắng gượng đè lên vai nhau đưa Nhạn Diên lên cao, Nhạn Diên đẩy 1 cái nhưng không được 2 cái, 3 cái cứ thế mà dù hết sức bình sinh ra đẩy mạnh cái mái nhà đó theo quán tình khi đẩy được rồi cả 4 người đều ngã xuống đất Kính Đình ôm chặt Phúc Uyển lấy thân mình làm đệm cho nàng, Giang Diễm và Nhạn Diên thì ngã xõng xoài cả người tê nhức thêm cả đói và khác khiến họ thật sự không đứng nổi, Nhạn Diên bấu chặt ốm tay áo của Giang Diễm thì thào với hắn
Nhạn Diên: ngươi mau lên!
Nhạn Diên bỗng đứng dậy quật thật mạnh Giang Diễm lên phía trên nhưng sức cùng lực cạn nàng chủ có thể theo quán tình đập đầu xuống đất còn Giang Diễm lại bị mắt kẹt vào mảnh gỗ nhọn chĩa ra trên trần nhà, Phúc Uyển vừa nói đa tạ với Kính Đình xong đã thấy Nhạn Diên bị đập đầu ra sau vô cùng nặng còn Giang Diễm thì mắc kẹt trên trần nhà chỉ cần Giang Diễm nhúc nhích 1 chút thì lập tức mảnh gỗ nhọn đó sẽ gãy ngay nhưng hắn cứ như mất trí, nắm chặt vào thanh gỗ nặng nề mà đu bám sau đó lại đẩy cả người của mình lên thành công đứng trên thanh gỗ hắn đã ra bên ngoài được, nhìn Nhạn Diên đang quan sát mình trước con mắt của 3 người hắn không nói gì mà bỏ đi
rất lâu sau đó buổi tối lạnh lẽo thấu xương 3 con người ôm chầm lấy nhau cắn răng mà chịu đựng tiếng bước chân rất lớn vang dội cả 1 vùng. Đùng cánh cửa gỗ giam giữ bọn họ trước mắt đã bị đánh bay rất nhiều binh lính chạy vào nhìn thấy bọn trẻ thoi thóp cha của Phúc Uyển tướng quân nước Phổ đã vô cùng tức giận ông ấy lập tức cho thái y xem bệnh đem thức ăn nước uống cho 3 đứa trẻ uống