William đã rất tức giận.
Sau tất cả những đau đớn mà người đệ tử của anh phải trải qua chỉ để mạnh mẽ hơn một chút, anh ấy đã bị phản bội trong nhiệm vụ đầu tiên của mình bởi một tên lính vô dụng.
Mason đứng dậy và giải thích.
"Đội phó, lần cuối chúng tôi nhìn thấy cậu ta là hơn một ngày trước khi cậu ấy bị đánh bởi con quái vật cấp ba. Điều cuối cùng chúng tôi nghe được là cậu ấy nguyền rủa Balor."
Ông chỉ vào người đàn ông đang bị trói trên mặt đất.
William tập trung vào người đàn ông đó, áp lực tinh thần mà ông tỏa ra làm Balor không thở được.
"Xin đội phó thương xót. Tên nhóc đó đã đe dọa và xúc phạm tôi, tôi sợ hãi cho tính mạng của mình, tôi chỉ làm những gì để tồn tại."
Lời nói dối thoát ra khỏi miệng của Balor khi William đang tiến lại gần hơn.
Ông nắm lấy đôi tay bị trói của Balor đang run rẩy và giữ chúng trong tay.
Sau đó ông ấy nói với một giọng lạnh lùng.
"Nếu đệ tử của ta uy hϊếp ngươi thì ngươi hãy cúi đầu xin tha."
Cái nắm tay càng chặt hơn, dòng máu trên tay Balor ngừng chảy.
"Nếu đệ tử của ta xúc phạm ngươi, ngươi hãy mỉm cười cảm tạ vì hắn đã chỉ điểm."
Những tiếng rắc rắc phát ra từ tay Balor khi xương của ông ta gãy đè lên nhau.
Sự tức giận của William tràn ngập đến nỗi ông ta không nghe thấy âm thanh của những tiếng bước chân đi ra từ hang động.
"Nếu đệ tử của ta phải liều mạng, ngươi hãy đổi vị trí của mình cho hắn và liều mạng của ngươi, nếu ngươi phải chết trong quá trình đó thì ngươi hãy vui vẻ đón nhận."
Crack.
Xương trên tay Balor vỡ vụn, nhưng ông ta không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Ông ta quá sợ hãi trước sự tức giận của William, đến nỗi ông ta không còn chút dũng khí nào để nói.
Các lính canh theo dõi quá trình này đã run lên khi họ nghe thấy tiếng bàn tay của Balor bị gãy và cầu nguyện rằng họ sẽ sống sót sau khi đội phó trút giận.
"Sư phụ, người làm sao ở đây?"
Một giọng nói trẻ tuổi phát ra từ trong hang khi một bóng người hiện rõ trên lối vào.
Anh ta là một đứa trẻ với phần trên như cởi trần, những mảnh quần áo của anh ta rách te tua.
Toàn thân anh ta bị phủ bởi một thứ xanh nhờn từ đầu đến chân, khiến anh ta giống như bị một loại bệnh ngoài ra nào đó.
Một thanh kiếm bị gãy nằm chắc trong tay trái của anh ta.
Anh ta đang mỉm cười nửa miệng nhìn William với đôi mắt tĩnh lặng.
"Noah?"
William ngay lập tức đứng dậy và nhảy lên tiến về phía Noah kiểm tra vết thương, nhưng ngoài một số vết sẹo và bộ đồ bị thu nhỏ lại, rách te tua, mọi thứ của Noah vẫn ổn.
"Vâng, sư phụ."
Noah bối rối nhìn ông ấy, anh vẫn chưa hiểu tại sao sư phụ mình lại ở đây.
Những lính canh khác đang mở to mắt nhìn anh ấy, ngay cả Balor cũng há hốc mồm không thể tin vào những gì mình thấy.
William vui mừng khôn xiết khi thấy đệ tử của mình an toàn và không thể không giải phóng hàng loạt câu hỏi trong đầu.
"Làm thế nào cậu có thể sống sót? Còn ma thú hạng 3? Tại sao cậu không ra ngoài sớm hơn? Tại sao cậu lại xanh khắp người như thế này?"
Ông ấy đang ôm vai Noah, rung động mỗi khi có câu hỏi.
Noah buộc phải trả lời để làm cho Sư phụ của mình bình tĩnh lại.
"À, cái hang khá to nên ta cứ phải chạy loanh quanh gϊếŧ nhện. Ông béo kia phá đường nên ta phải tìm đường khác. Con nhện hạng ba đã chết, còn màu xanh là máu của những con nhện khác."
Lần này, tất cả mọi người đều há hốc mồm khi họ nghe tin.
William là người đầu tiên bừng tĩnh và tiếp tục hỏi anh.
"Ý cậu là con nhện hạng ba đã chết."
"Hừ, chết rồi, ta gϊếŧ nó rồi."
Những người đàn ông nghe thấy điều này lại có một đợt sốc khác.
Lần này là Balor hỏi: "Vớ vẩn! Làm sao ngươi có thể gϊếŧ một con ma thú cấp ba mà không bị thương?"
Nói xong, ông ta hối hận vì đã hỏi như vậy khi thấy bộ đôi sư phụ - đệ tử nhìn mình với ánh mắt đầy sát khí và ông ta cúi đầu xuống vì sợ sẽ phải chịu thêm một đợt tra tấn nữa.
"Tên cặn bã kia nói đúng, cậu đã làm thế nào vậy Noah?"
Noah lấy ra một tờ giấy gấp ở thắt lưng và đưa nó cho Sư phụ của mình.
"Ta đã cho nó xem chữ rune Kesier và nhân cơ hội khi nó bối rối ta tấn công một đòn chí mạng. Ta nghĩ rằng nó đang trong quá trình thích nghi với cơ thể mới, đó là lý do tại sao ta có thể làm nó bị thương."
William cảm thấy khó chịu trong người.
Ông mỉm cười với Noah và nói với một giọng bình tĩnh.
"Tại sao cậu lại mang theo chữ rune trong khi thực hiện nhiệm vụ?"
Noah trả lời thành thật như thể đó là điều bình thường nhất trên thế giới.
"Chà, đó là một chuyến đi dài sáu ngày, và ta muốn tập luyện trong thời gian nghỉ."
Một cái gõ nhẹ giáng xuống đầu anh.
"Cậu đúng là không thể. Cậu thực sự không nghĩ được gì khác ngoài chuyện huấn luyện sao? Nhưng nhờ nó mà đã cứu mạng cậu. Tuy nhiên làm thế nào mà cậu không bị thương?"
Noah dường như nhớ ra điều gì đó. Anh lấy ra một hình bầu dục buộc bằng vải và đưa cho sư phụ của mình.
Khi William mở nó ra, một tia sáng xanh bắn ra từ nó.
"Hơi thở của trời đất. Thảo nào ma thú đó đạt hạng ba. Ha Ha, đệ tử của ta, lần này, cậu đã lâp công lớn. Ngươi đừng lo, ta sẽ cầu tộc trưởng cho cậu một phần thưởng xứng đáng nhất."
Nghe từ "phần thưởng", mắt Noah sáng lên và anh liếʍ môi.
"Ta cần những thanh kiếm tốt hơn, thưa Sư phụ. Những thanh kiếm này đã gẫy sạo một vài cú đánh của con ma thú hạng ba."
William định khiển trách nhưng rồi lại lắc đầu, mỉm cười và vò mái tóc của mình.
"Quan trong nhất là ngươi định xử lý hắn thế nào?"
Ông chỉ vào Balor trên mặt đất đang nhìn họ với ánh mắt khẩn cầu.
Noah tiến lại gần hơn và nhìn bộ dạng đáng thương của ông ta.
"Xin thiếu gia thương xót. Ta thề từ này về sau sẽ phục vụ ngươi bằng cả tính mạng, ta sẽ..."
Từng lời van xin tuôn ra từ miệng của ông ta, nhưng Noah chỉ tiếp tục nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Khi Balor ngừng nói, Noah chỉ trả lời ngắn gọn.
"Không."
Thanh kiếm tạo một đường hình vòng cung ngang, đầu của Balor rơi xuống và lăn trên mặt đất, máu tuôn ra.
Sư phụ của anh ta đến gần và hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.
"Cậu cảm thấy sao? Đây là lần đầu tiên cậu gϊếŧ một con người?"
Noah nhìn ông cười và nói với một giọng không biết xấu hổ.
"Sư phụ biết đấy, chu kỳ thứ hai của ta đã hoàn thành, vì vậy ta nghĩ chúng ta có thể thực hiện lần luyện tập thứ ba ngay thôi."
Một cái gõ khác giáng xuống đầu anh ta khiến anh phải im lặng