Chương 22: Kẻ Khốn Kiếp

Vào lúc bình minh, một nhóm năm người đàn ông và một đứa trẻ nhìn chằm chằm vào lối ra của một hang động ngầm rộng hai mét và cao ba mét.

Nó sâu đến nỗi mắt người không thể nhìn thấy đáy và hoàn toàn im lặng.

"Lối vào khoảng một kilomet và sau đó sẽ phân chia nhiều hướng khác nhau. Ta không biết đêm qua lũ nhện đã đi theo hướng nào vì ta đã dừng lại trước đó."

Luke giải thích.

"Ta sẽ dẫn đầu những người còn lại bám sát theo sau."

Mason ra lệnh và đi vào, những người còn lại theo sau và Noah ở trung tâm.

Lối đi hoàn toàn bằng đá và địa hình có vẻ không quá ổn định, khi họ di chuyển, ánh sáng của mặt trời không thể chiếu tới vị trí của họ.

Lối đi ngày càng tối khiến cả nhóm bước đi chậm rãi.

Mason rất cẩn thận nơi ông ta bước qua vì ông biết rằng, trong tổ của kẻ địch, ngay cả một âm thanh nhỏ cũng có thể gây ra đại họa.

Luke chỉ vào một trong số hướng, Mason đi thẳng vào trong.

Họ đi bộ khoảng một giờ, lối đi lại tách ra.

Ánh sáng khan hiếm và không khí ngột ngạt ẩm ướt, nhưng cả nhóm phải đợi cho đến khi Luke tìm thấy một số dấu vết của những con quái vật để quyết định đi theo hướng đó.

"Không có dấu vết nào cả, có dấu hiệu chúng đi qua cả bốn hướng. Ta nghĩ chúng ta nên đi bên phải vì hình như có ánh sáng ở hướng đó."

Mason suy nghĩ một chút và sau đó quyết định làm theo lời khuyên của Luke.

Họ di chuyển, sai một giờ nữa, nguyên nhân ánh sáng yếu ớt phát ra cuối đường đi đã lộ diện.

Một lưu vực lớn khoảng hàng trăm mét vuông, trung tâm của nó là một hồ nước phát sáng với ánh sáng xanh mờ ảo.

"Nước phát sáng?"

Noah rất ngạc nhiên, anh chưa bao giờ nghe nói gì về nó.

Anh nhìn xung quanh xem có ai trong nhóm biết gì về thứ này không.

Đôi mắt Mason mở ta như cái miệng bị treo trên quai hàm.

Nhận thấy ánh mắt của Noah, ông ta dịu xuống và nói bằng một giọng nhẹ nhàng.

"Ta nghĩ rằng mình biết thứ này là gì, nếu ta đúng, chúng ta không cần phải làm việc nữa trong suốt quãng đời còn lại của mình. Tuy nhiên, để chắc chắn, ta phải xem xét kỹ lưỡng nó."

Những lời nói của Mason thu hút sự chú ý của mọi người khi họ bắt đầu nhìn chằm chằm vào hồ nước với vẻ tham lam.

"Thật kỳ lạ, hàm lượng "Hơi thở" trong không khí có vẻ cao hơn ."

Noah có thể cảm nhận huyệt đạo của mình đang phản ứng.

Trước khi anh có thể xem xét cảm nhận thêm, Mason đã di chuyển về phía hồ.

Trên các bức tường của khu vực này, có vô số lỗ hổng có kích thước khác nhau và trên mặt đất là vô số xương cốt của các loài khác nhau.

"Chân của nhện sắt, hộp sọ của con người, xương của những con cừu."

Khi họ tiến đến mép hồ, số lượng hài cốt tăng lên và nồng độ "Hơi thở" càng nhiều hơn.

Mason không thể giấu nổi sự phấn khích của mình.

"Đúng vậy, ta chắc chắn. Bên trong hồ nhất định phải có "Hơi thở" gia trì, đó là một loại khoáng vật huyền thoại có thể hút "Hơi thở", gia đình Balvan sẽ trả bất cứ giá nào để có được, hãy tưởng tượng phần thưởng của chúng ta nếu chúng ta mang nó về."

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chú vào giữa hồ, cố gắng tận mắt tìm kiếm hòn đá huyền thoại này, họ không để ý rằng trong hang động bắt đầu vang lên tiếng bò sát.

Noah là người đầu tiên chú ý đến âm thanh này vì mức độ tỉnh táo và năng lượng tinh thần của anh ấy cao nhất trong nhóm.

"Chúng đang tới."

Anh cởi bỏ vỏ kiếm không hề do dự.

Những người đàn ông giật mình tỉnh giấc mộng trước lời cảnh báo của Noah và chửi bới ầm ĩ khi nghe thấy âm thanh phát ra từ mọi hướng.

Nhện chui ra từ các lỗ trên tường, chúng có kích thước khác nhau vì một số vẫn là hạng một. Nhưng ít nhất có năm mươi con là hạng hai.

"Đừng hoảng sợ. Chúng ta có thể bị thương nhưng chúng ta có thể xử lý hết chúng."

Mason hét lên, nhìn hàng trăm con ma thú xung quanh họ.

Đột nhiên, những khúc xương trên mặt hồ nổi lên một hình hài hiện ra.

Nó dài ba mét, có tâm chân dài và sắc nét. Ba cặp mắt ở hai bên, hai cái gọng to nhô ra từ miệng nó.

"Hạng 3."

Luke hét lên, nhưng con thú hùng mạnh không hoảng sợ.

Nó đánh một chân vào Noah, anh chặn lại nhưng bị bay đi vài mét.

"Chạy."

Mason ra lệnh, cả nhóm chạy theo hướng họ đi vào không quan tâm đến những con nhện đang trên đường bỏ chạy

Noah nhảy lên và theo sau họ một chút.

"Mẹ kiếp. Tay mình vẫn còn run sau cú đánh đó, mình nghĩ thanh kiếm của mình đã nứt một chút. Tại sao mình không nghĩ ra điều này sớm hơn. Lý do duy nhất để một con ma thú trở nên vị tha như vậy là vì có thứ gì đó mạnh hơn đã ra lệnh. Mình thật ngốc. Mình phải chạy."

Anh lao qua bầy nhện như bay, cúi mình và nhảy lên để tránh chân chúng.

Các lính canh khác đã đến lối đi và đang vung vũ khí của họ để chặn nhện, khi Noah đến, những con nhện mới đã chặn đường của anh.

Không lãng phí thời gian, anh thực hiện những chiêu thức tốt nhất anh từng có trong đời và gϊếŧ chết hai con nhện hạng hai ngay tại chỗ và tiếp tục tăng tốc về phía lối ra.

Bên trong đó nhiều con nhện đang bò ra từ các bức tường bằng đôi chân mạnh mẽ của chúng để cản đường, nhưng Noah không quan tâm.

Anh để chúng cào, cắt vào da mình.

Khi đến chỗ có lối đi đầu tiên, Balor đang ở đó chuẩn bị bước vào.

Anh ta có vể không được tốt vì những vết thương khắp cơ thể mập mạp của anh ta, máu chảy ra từ chúng.

Anh nhìn Noah, tăng tốc về phía mình và mỉm cười.

"Đừng lo lắng, chàng trai trẻ, ta chắc chắn sẽ nói với mọi người về nỗ lực dũng cảm của cậu trong việc ngăn chặn những con quái vật đó để cho chúng ta chạy trốn thoát. Và mẹ của cậu, ta sẽ an ủi đúng cách."

Noah mở to mắt khi nghe những lời đó, nhưng anh chỉ có thể giương mắt nhìn người đàn ông trước mặt giương búa lên đập vào bức tường.

Các bức tường không chịu được tác động và sụp đổ trước mặt anh.

"KHÔNG".

Một tiếng hét thô bạo phát ra từ miệng Noah khi lối ra duy nhất bị ông ta phá hủy.

"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!"

"Mẹ kiếp, tên vô dụng, nếu ta còn sống ra khỏi đây, ta nhất định sẽ gϊếŧ chết ngươi."

Anh không thể kiềm chế được những lời nguyền rủa trong mình.

Trong khi đó, những con nhện vẫn tiếp tục lao về phía anh, khiến anh không còn thời gian để tuyệt vọng.