Chương 12: Nụ Cười

Bầu không khí trở nên nặng nề hơn, Noah cảm thấy có chút ngột ngạt.

Anh nhìn vào biểu hiện nghiêm nghị trên khuôn mặt của sư phụ và nuốt nước bọt, sau đó thở ra một hơi dài và vào tư thế lao tới với cả hai thanh kiếm hướng về phía trước.

"Ông ấy mạnh mẽ, mạnh hơn bất kỳ người lính canh nào mà mình từng đối mặt."

William bất động, thậm chí ông ta còn không thở.

Ông nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Noah, chờ đợi hành động tiếp theo của anh.

"Cậu ấy sẽ không đánh giá thấp ta như Micky."

Đôi mắt của Noah trở nên đầy quyết tâm.

"Vì vậy, ta chỉ có thể chuẩn bị trước và xem nó diễn ra như thế nào."

Khi đã quyết định, Noah không lãng phí thêm thời gian nữa.

Anh lao về phía trước, và trong một khoảnh khắc, anh đã ở phía trước William, nhắm đến một đường cắt ngang kép.

Một tiêng hét đau đớn vang lên.

"Quá liều lĩnh, sử dụng hai thanh kiếm này có ích lợi gì, khi cậu dùng nó để tấn công đối thủ mà cậu không hiểu rõ?"

Noah thấy mình nằm trên mặt đất, vai trái đau đớn.

"Mình thậm chí còn không nhìn thấy đòn tấn công của ông ấy."

"Lần nữa!"

William ra lệnh.

Noah đứng dậy, trở lại tư thế tấn công.

Sau đó anh lại lao về phía trước một lần nữa nhưng tạo ra một cú đánh trước khi bước vào phạm vi tấn công của William và anh xoay người sang trái chém bằng thanh kiếm bên tay phải của mình, thanh kiếm bên tay trái được giữ yên trên để che đầu anh.

Á...!

"Một đòn tấn công chỉ có thể hoạt động nếu khả năng thực hiện nó vượt qua phán đoán của đối thủ. Một lần nữa."

Lần này là chan phải của anh bị đau.

Noah đã hơi cảm nhận được đòn tấn công của William nhưng nó quá nhanh để anh phản ứng lại và anh lại nằm trên mặt đất một lần nữa.

Cứ như thế, một ngày trôi qua.

Á...!

"Nếu cậu sử dụng một đòn tấn công nhảy vào người đối thủ nhanh hơn cậu, cậu chỉ đang cắt đứt con đường rút lui của mình thôi."

Á...!

"Bất cứ khi nào cậu sử dụng chiều cao để làm lợi thế cho mình thì đối thủ của cậu cũng sẽ làm điều tương tự với chiều cao của anh ta."

Á...!

"Nhắm vào điểm mù của ta là thông minh, nhưng ta là một người tu luyện. Ta không có điểm mù vì ta có thể cảm nhận được cậu bằng năng lượng tinh thần của ta."

Á...!

"Sự kiên trì của cậu gần như khiến ta cảm động, nhưng ngay cả việc ném thanh kiếm của cậu cũng không hiệu quả."

Á...!

"Cậu chắc chắn là người cứng đầu, nhưng điều đó sẽ không đưa cậu đến đâu cả cho đến khi cậu hiểu bài học hôm nay."

Á...!

Lần này William không nói, ông chỉ nhìn đứa trẻ đầy vết bầm tím trước mặt.

Toàn thân anh ấy run rẩy, dựa vào thanh kiếm chống xuống sàn để đứng lên.

Hơi thở anh dồn dập, mồ hôi chảy từ đầu xuống chân, nhưng đôi mắt anh vẫn chăm chú nhìn William.

"Và... khụ... bài học hôm nay là gì?"

Noah hỏi, bày tỏ sự bối rối.

"Nói cho ta biết, đệ tử của ta, cậu có thể làm gì trước một đối thủ nhanh hơn, mạnh hơn mà cậu không thể vượt qua?"

Noah cụp mắt suy nghĩ hồi lâu, rồi trả lời với giọng đầy thắc mắc"

"Không làm gì được cả."

William cười nửa miệng khẽ thở dài:

"Đúng nhưng không hoàn toàn. Điều duy nhất cậu có thể làm là từ bỏ. Cậu phải hiểu rằng đôi khi cậu chỉ đơn giản là không thể chiến thắng, ngay cả khi cậu đặt cược mọi thứ của mình vào đường cùng, bất kể điều đó có bất công thế nào."

Noah nhìn nụ cười của sư phụ. Anh không có gì để nói, ông ấy nói đúng.

"Hôm nay, ta chỉ muốn cho cậu hiểu điều này và muốn huấn luyện cậu một chút, nhưng sự bướng bỉnh của cậu đã làm mất ba giờ, tính tròn là một ngày rồi đấy. Hẹn gặp lại tuần sau, giờ này và phòng này. Bây giờ hãy nghỉ ngơi đi và đừng làm những việc đòi hỏi sức lực của cậu."

Sau đó, William rời đi.

Bầu không khí trở nên thoải mái, Noah không thể giữ chặt thanh kiếm nữa và ngã xuống sàn.

Anh ho vài cái rồi vắt chéo chân.

"Phù"

Anh thở ra mạnh mẽ với đôi mắt nhắm nghiền và sau đó duy trì nhịp thở bình thường.

Một nụ cười hiện trên khuôn mặt mệt mỏi.

"Ông ấy cực kỳ mạnh mẽ. Từ đầu đến cuối, mình không nhìn thấy chuyển động của ông ấy và chỉ cảm nhận được một chút. Thứ năng lượng tinh thần này thực sự ghê gớm, những người tu luyện thật sự ghê gớm. Mình tự hỏi liệu ông ấy có thể ngăn một viên đạn từ thể giới trước đó của mình không. Hahaha, mình thích điều này. Mình càng tiếp xúc với người tu luyện, càng muốn trở thành người tu luyện. Quá nhiều sức mạnh cho một người đàn ông. Một tay ngăn hai kiếm. Một tay ngăn rồng. Mình muốn rèn luyện nhiều hơn nữa, mình muốn trở nên mạnh mẽ hơn, mình muốn rèn giũa cuộc sống bằng chính năng lực của mình. Ai thèm quan tâm đến việc mình chết đi sống lại, đây là lần đầu tiên mình cảm thấy còn sống như vậy trong hai kiếp."

Sau đó, hình ảnh Lily xuất hiện trong đầu anh, và nụ cười của anh trở nên phức tạp.

"Mình đoán trước tiên mình nên giải quyết những vấn đề của bà ấy. Nếu không, mình sẽ không được yên."

Nụ cười biến mất, anh ở mắt, sự suy luận tràn ra cả biểu cảm của anh.

"Dù là cách nào, mình vẫn cần sức mạnh để làm cả hai việc, vì vậy mình chỉ có thể rèn luyện thêm."

Anh khó khăn đứng dậy và trở về phòng.

Anh ăn một bữa lớn và nghiên cứu cả sách hướng dẫn cho đến khi xong bữa tối, sau đó anh lại xem chữ rune Kesier.

Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy với cơ thể đau nhức khắp người nhưng anh không quan tâm.

Anh ấy mắc kẹt với lịch trình của mình với niềm đam mê to lớn.

Ổn định mà chắc chắn, anh ấy đang trở nên mạnh mẽ hơn.

Tuần sau, anh đến sớm hơn theo lịch hẹn với William. Anh đang đợi sư phụ mình đến.

Khi vào phòng, William nhìn đệ tử, người đang nhìn anh chằm chằm đầy mong đợi, ông không khỏi lắc đầu.

"Ở đây, ta nghĩ rằng lần trước cậu đã học được điều gì đó."

Ông ta ngáp ngắn một cái rồi lấy thanh gỗ từ bức tường phía sau.

"Hôm nay, chúng ta sẽ luyện tập giữa trao đổi và tấn công, và ta sẽ chỉ ra mọi sai lầm mà cậu mắc phải khi cậu đánh với thứ này."

Ông ta chỉ vào thanh gỗ trên tay.

"Nào, bắt đầu công kích ta."

Noah vội vàng đứng dậy và cầm lấy hai thanh kiếm.

Sau đó, anh trực tiếp lao vào William với thanh kiếm chắn ngang trước mặt.

Á...!

Đầu gậy đập vào đầu anh ấy khi William lùi lại trong cảnh giác.

"Cơ thể của cậu phải cúi nhiều hơn để sử dụng chiêu thức đó nhằm bảo vệ toàn bộ cơ thể phần trên của cậu. Một lần nữa."

Lần này, Noah thử lại theo lời khuyên của sư phụ.

Á...!

Cây gậy đánh vào các điểm mà thanh kiếm băng qua và đẩy chúng trở lại ngực của Noah.

"Hãy dồn sức mạnh vào những cánh tay đó. Làm sao vũ khí của cậu có thể bảo vệ cậu nếu chúng đâm vào cơ thể cậu."

Và như vậy, Noah lại có thêm kinh nghiệm.

Á...!

Cây gậy đánh đúng chỗ như trước, nhưng lần này Noah giữ chặt và làm chệch hướng cây gậy đi vào người của William.

Tuy nhiên khi anh chuẩn bị tấn công, anh nghe thấy một giọng nói từ phía sau.

"Điều đó không tệ, bây giờ hãy thử một cách khác."

William trước mặt Noah biến mất và xuất hiện trở lại phía sau anh.

Noah nhìn theo bóng dáng tươi cười phía sau và lắc đầu để kìm chế chửi rủa ông ấy.

Bằng cách này, buổi sáng trôi qua sau khi William hoàn thiện kỹ thuật của Noah.

"Hôm nay thật tốt. Hẹn gặp vào tuần sau."

Noah đang trong tình trạng đáng thương, nhưng anh đã cố gắng cúi đầu trước khi sư phụ mình rời khỏi phòng.

Anh ấy thực sự biết ơn vì William đã dành thời gian cho mình, và ngày hôm đó anh đã đạt được một số tiến bộ vượt bậc. Anh không thể đợi một tuần nữa.