Chương 9

Editor: Mộc Di

Câu

nói

muốn đưa

anh

về hoàn toàn là buột miệng

nói

ra, chính Chu Lăng cũng

không

nói



rốt cuộc xuất phát từ tâm tính gì.

nói

là mời mọi người ăn cơm, kết quả là khách mời chạy trước ư?

Nhưng

nói

thật, tâm tình tốt của



trong hai ngày này khi nhìn thấy gương mặt cá chết kia

thì

trong nháy mắt

đã

bị hủy hoại chẳng còn lại bao nhiêu, cũng

không

có tâm trạng ăn uống gì nữa.

Nhân cơ hội này chuồn

đi

cũng tốt.

“anh

chờ tôi

một

chút,”



nói

với Hướng Nghị,“Tôi

đi

vào trong lấy điện thoại di động.”

Hướng Nghị đút hai tay vào trong túi, gật gật đầu.

Sau hai câu

nói

này có

một

ánh mắt khiến cho người khác

không

thấy thoải mái dừng

trên

lưng

anh, Hướng Nghị nhìn



vào cửa, rồi xoay người, người đàn ông

đang

mặc âu phục phẳng phiu

đang

nhìn chằm chằm và đánh giá

anh, sắc mặt tối tăm.

một

lát sau

hắn

lấy ra

một

tấm danh thϊếp trong ví đưa cho

anh, ngắn gọn tự giới thiệu bản thân: “Thời Tuấn.” Phong thái giơ tay nhấc chân đều lịch

sự, nhưng cũng mang theo

một

thái độ ngạo mạn.

- - Tổng giám đốc tập đoàn Đại Nguyên. Hướng Nghị quét mắt, tiện tay nhét vào trong túi: “Hướng Nghị.”

Hai người cũng

không

nói

chuyện với nhau nữa rồi đè nén tâm trạng, nhưng chẳng có ai rời

đi

trước, vẫn đứng đối mặt với nhau như cũ,

không

hiểu tại sao lại giằng co.

một

người khí thế sắc bén,

một

người nhìn thấy nhưng

không

thèm để ý.

“Tớ phải

đi

trước” Chu Lăng cầm lấy điện thoại di động và túi xách,

nói

xin lỗi với mọi người “Các cậu cứ ăn

thật

ngon vào, nhớ đưa hóa đơn lại cho tớ.”

Đinh Y Y

không

bỏ qua, ‘bốp’

một

tiếng đặt mạnh cái chén lên

trên

bàn: “Ôi chao đám người các cậu sao lại thế này hả, Tam Kim chạy

anh

họ Hướng cũng chạy,

hiện

tại cậu cũng muốn

đi, ba người bàn bạc trước với nhau đúng

không?”

“Hôm nay

thật

sự

xin lỗi, hôm khác lại mời các cậu.” Chu Lăng

đi

qua từ phía sau lưng ôm đầu



ấy rồi cọ cọ,

nói

thì

thầm bên tai: “Thời Tuấn ở bên ngoài.”

“......Tại sao chỗ quái nào cũng đều có

hắn

vậy!” Là

một

trong số ít người biết được khúc mắc giữa bọn họ, Đinh Y Y nhất trí cùng chung chiến tuyến với Chu Lăng, hùng hùng hổ hổ đứng lên,“đi,

đi

luôn tớ đưa cậu ra ngoài.”

Nhưng



ấy lại Chu Lăng đè xuống: “Tớ rất bình tĩnh.”

- - Năm phút sau, Chu Lăng

đã

bị chính mình ‘bốp bốp’ làm mất mặt.



đang

muốn rời

đi

cùng Hướng Nghị, Thời Tuấn lại ngăn cản

cô: “Xế chiều hôm nay có

một

cuộc họp của hội đồng quản trị, em lại quên à.”

Chu Lăng nghi ngờ quay đầu.



đúng là hay quên, nhưng

không

tin

thật

lại đúng dịp như thế.

“Em nghĩ rằng

anh

đang

lừa em sao?” Thời Tuấn lạnh nhạt hỏi lại.

Chu Lăng cười

nhẹ

một

tiếng: “Bịa đặt thân thế, tranh thủ

sự

đồng tình, làm chuyện đê tiện, thủ đoạn nào

anh

đều dùng qua, còn có chuyện gì

không

làm được ư?”

Vừa dứt lời

đã

thấy ánh mắt của Thời Tuấn chuyển sang rét lạnh, nhìn chòng chọc vào



trong chốc lát, mới áp chế tức giận xuống: “Em có thể gọi điện thoại hỏi trợ lý và các thành viên hội đồng quản trị

đang

chờ em trong phòng họp để xác nhận. Nếu

anh

thật

sự

muốn lừa em, còn chưa đến mức phải dùng cái cớ sứt sẹo như vậy.”

“Cho nên Thời tổng xuất

hiện

ở nơi này

không

phải ngẫu nhiên, là đặc biệt đến đón tôi à?” Chu Lăng trầm ngâm

một

lát, bỗng nhiên hỏi

một

câu.

Thời Tuấn lạnh lùng nhìn lại

cô, ngầm thừa nhận.

Hướng Nghị ở bên cạnh

không

lên tiếng trầm lặng nhìn tiết mục này hình như nó chứa rất nhiều nội tình,

anh

móc ra

một

điếu thuốc rồi châm lửa.

Nhưng sau đó

anh

thấy Chu Lăng cúi đầu lướt vài cái

trên

di động, rồi đột nhiên giương tay, dứt khoát ném

đi, ném cái điện thoại di động màu trắng mới nhất vào cái thùng rác cách đó hai mét,“Bụp --”

mộttiếng vang rất lớn.

Hướng Nghị đứng cách thùng rác

không

quá nửa mét nhưng đôi mắt cũng chưa hề chớp

một

cái, trong lòng còn tương đối tán thưởng, ném chuẩn phết.

“Điện thoại của tôi bị cài phần mềm định vị lúc nào thế?” Chu Lăng giễu cợt liếc nhìn người đàn ông áo quần bảnh bao trước mặt,“anh

xem, tôi

đã

nói

chuyện đê tiện nào

anh

cũng đều làm được mà.”

Hướng Nghị nhìn thấy



đi

về phía mình,

anh

dập tắt khói thuốc rồi vứt vào thùng rác.

anh

tưởng



có lời gì muốn

nói

nhưng

không

ngờ



lại đặt tay lên bờ vai của

anh, nhón chân lên rồi nghiêng mặt hôn

anh

một

cái.

Hướng Nghị hơi ngẩn ra, xúc cảm ấm áp mềm mại vừa chạm vào

đã

rời

đi,



tươi cười xinh đẹp vẫy tay,“Hôm khác gặp lại nhé.”

nói

xong nhanh chóng

đi

ra ngoài.

Vị Thời tổng theo sát phía sau rời

đi, trước khi

đi

còn nhìn

anh

với ánh mắt sắc bén như đao.

Chu Lăng mặc nguyên

một

bộ thể thao xuất

hiện

trong phòng họp hội nghị cao cấp của tập đoàn Đại Nguyên, cúi người xin lỗi với các thành viên trong hội đồng quản trị. Cuộc họp của hội đồng quản trị là

thật, tất cả đều

đang

đợi



cũng là

sự

thật.

Có khối người bên trong bất mãn với

cô, ngày thường ngại vì thân phận chủ tịch của



nên

không

dám

nói

lời oán giận, lần này hiển nhiên là bắt được cơ hội liền hung hăng chế giễu

một

phen. Toàn bộ những lời chỉ trích Chu Lăng đều mỉm cười đón nhận, chờ đến khi họ trút xong oán hận,



mới gõ bàn ra hiệu mọi người im lặng: “Tốt lắm, chúng ta bắt đầu

đi.”

Cái giá phải trả khi đến muộn chính là

không

trốn được cuộc xã giao vào buổi tối, cùng

một

đám đàn ông lòng mang quỷ kế lá mặt lá trái, thăm dò lẫn nhau dù sáng hay tối.

- - Đây là loại mà Chu Lăng chán ghét nhất, có

một

số người khi càng có nhiều du͙© vọиɠ

thì

khe rãnh lại càng lớn, sau đó

sẽ

không

nói

được những lời tốt đẹp gì, nhất định phải lừa gạt mấy vòng,

một

bữa ăn cứ như

một

trò chơi tính kế vậy.

Việc uống rượu là

không

thể tránh khỏi, sau khi kết thúc còn chưa kịp gọi người lái hộ cái xe,



đã

bị Thời Tuấn lôi vào xe của

hắn.

hắn

thậm chí còn thân thiết giúp



cài dây an toàn, Chu Lăng hừ

nhẹmột

tiếng, quay kính xe xuống rồi bị gió đêm lạnh lẽo

không

chút lưu tình vỗ vào mặt.

Thời Tuấn đóng kính xe vào

một

nửa,“Bên ngoài gió lớn, cẩn thận bị cảm đấy.”

Chu Lăng cố chấp lại hạ cửa kính xuống.“Nóng.”

“Em uống nhiều quá.”

“Tôi đương nhiên uống nhiều rồi,” Chu Lăng rên rủ cười châm biếm, khoanh tay nhoài người về phía trước, nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài,“anh

nhìn tôi uống nhiều,

không

phải sao.”

Canh tay của Thời Tuấn

đang

duỗi ra

một

nửa chợt cứng đờ, lại bình tĩnh thu về.

Lúc sắp đến nhà đột nhiên trời đổ mưa to, giọt mưa lớn như hạt đậu rơi

trên

trán, Chu Lăng đành phải lui vào trong, ngoan ngoãn đóng cửa sổ rồi rúc lại

trên

ghế.

“Người đàn ông kia làm nghề gì?” Thời Tuấn

đang

yên lặng rốt cuộc cũng mở miệng, hỏi về vấn đề

đãkìm nén rất lâu.

Chu Lăng

không

để ý đến

hắn, nhắm mắt lại như

đang

ngủ.

Thời Tuấn biết



không

ngủ, nghiêng đầu quét mắt vài lần, sau

một

lúc lâu lại hỏi

một

câu: “Quen biết lâu chưa? Biết



lại lịch

không?”

“Đủ rồi,” Chu Lăng mở to mắt, miệng

nói

lời châm chọc,“anh

không

phải muốn hỏi cái này sao -- cơ thể rất tuyệt, thể lực rất mạnh, kỹ thuật tốt lắm, khá vô cùng. Cần tôi chia sẻ tỉ mỉ hơn nữa cho

anhkhông?”

Két --!

Xe mạnh mẽ thắng gấp

một

cái rồi dừng lại, khó khăn lắm mới đỗ trước vạch kẻ

trên

đường.

Đêm khuya

trên

đường quốc lộ trống trải mà yên tĩnh, đèn đường lặng lẽ đứng sừng sững dưới bầu trời đêm, những con số

trên

đèn đỏ

đang

chậm rãi nhảy múa.

Nhờ có dây an toàn bảo vệ ít nhiều nên Chu Lăn

không

bị đập đầu về phía trước,



cau mày ngồi ổn định lại, cố ý

nói

không



ràng, mỉa mai

hắn: “Kỹ thuật

không

giỏi

thì

trở về luyện tập nhiều vào, đừng thể

hiện

mất mặt xấu hổ lắm.”

Thời Tuấn xót xa nhìn chằm chằm về phía trước, hai tay nắm chặt tay lái, đường gân xanh dưới áo sơ-mi nổi lên. Huyệt thái dương đập thình thịch

một

hồi lâu,

hắn

mới áp chế cảm xúc giận dữ quay về, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh tự kiềm chế.

“Em đói khát như vậy, loại đàn ông nào cũng chơi sao?”

“Đừng nghĩ nhiều,” Chu Lăng dùng ánh mắt coi thường quét từ

trên

xuống dưới người

hắn

một

lượt, cười đến mức có

một

chút xấu xa,“Loại người như

anh

không

giỏi việc đơn giản này đâu, khẳng định

không

cứng được.”

không

biết có phải

thật

sự

bị những lời

nói

này kí©h thí©ɧ hay

không, nửa chặng đường sau Thời Tuấn

không

nói

một

chữ nào nữa, sau khi đưa



về biệt thự, ngay cả sân cũng

không

tiến vào, đứng ở cửa, giọng

nói

lạnh như băng đuổi



xuống xe.

Chu Lăng cởi dây an toàn ra, dùng sức đóng sầm cửa xe, ở trong màn mưa cũng

không

quay đầu lại

đivào cánh cửa sắt màu đen của biệt thự.

Mưa rơi

không

nhỏ,

một

đoạn đường ngắn ngủn

đã

đem toàn thân



giội ướt, dì Thu vội vàng

đi

lấy khăn mặt sạch

sẽ

đến, Chu Lăng qua quýt xoa

nhẹ

mái tóc hai lần, sau đó



quăng trở lại, bước chân liên tục lên lầu.

“cô

chủ......” Dì Thu muốn

nói

lại thôi,“Thời tiên sinh

không

phải trở về cùng



sao?

đã

muộn như thế vì sao còn

đi

nữa?”

“Đoán chừng là muốn bái sư học nghệ suốt đêm ấy mà.” Chu Lăng thuận miệng

nói,

đi

được hai bước lại đột nhiên dừng lại, quay đầu từ

trên

cao nhìn xuống,“Dì Thu đây

không

phải là nhà của

hắn,

hắnđương nhiên

không

thể ở lại. Nhưng dì quan tâm tới

hắn

như thế

thì

ngày mai trực tiếp thu dọn đồ đạc

đi

đến hầu hạ

hắn

đi, đừng ở chỗ của tôi mà tạm thời nhân nhượng vì lợi ích chung.”

Sắc mặt dì Thu hoảng hốt, vội vàng

nói: “cô

chủ tôi

không

phải......”

Chu Lăng

không

nghe nữa, chỉ chừa cho bà

một

bóng dáng kiên quyết.

Trận mưa mùa thu kéo dài liên tục trong vài ngày, trong lúc đó ánh mặt trời chỉ

đi

ngang qua cơn mưa đúng

một

lần, dừng lại ngắn ngủi

một

buổi chiều rồi lại biến mất phía sau tầng mây

âm

u.

Khi trời trở lạnh

không

khí phố phường cũng náo nhiệt hơn – Tết Trung thu đến rồi.

Siêu thị gần nhà nhân dịp ngày lễ áp dụng chương trình giảm giá, Hướng Nghị nhận lệnh đến đây để tranh nhau mua hàng hóa khuyến mãi, thân thể cường tráng cao lớn chen chúc giữa

một

đám ông bà già, cũng

không

dám nhiệt tình quá, chỉ sợ đυ.ng phải người khác lại có chuyện

không

hay xảy ra.

anh

ỷ vào vóc dáng cao to cánh tay dài lấy được

không

ít thứ: Tạp dề và giấy vệ sinh chỉ có

một

nửa giá tiền, mua

một

cái nồi còn được tặng

một

cái cốc.

anh

còn bị chị

gái

bên cạnh dùng con mắt tinh tường nhận ra phẩm chất

anh

hùng cầu xin

sự

giúp đỡ nên đoạt được

một

hộp bánh bích quy hai hộp Oreo và ba vỉ sữa chua.

anh

đứng trước gian hàng chật chội,

không

hiểu tại sao giữa

một

đám người đông đúc lại nhớ tới người phụ nữ ngồi sóng vai cùng

anh

ăn sữa chua và hoa quả mấy ngày trước.

Trước khi

đi

người phụ nữ ấy còn bất ngờ hôn

anh.

Hướng Nghị đem sữa chua nhét vào chiếc xe đẩy của chị

gái

đang

ướt sũng mồ hôi kia, xoay người kéo xe đẩy

đi

tính tiền.

Lúc về đến nhà

thì

Tiền Gia Tô

đã

trở lại,

đang

cùng bà cụ hăng hái bừng bừng nghiên cứu

một

gói hàng thoạt nhìn đắt tiền hơn nhiều lần so với bánh trung thu.

“Đây là socola giòn rụm bà

không

ăn được đâu,” Tiền Gia Tô cầm lấy cái khác nhìn

một

chút,“Những thứ này bà có thể ăn nè, xoài bưởi và đậu xanh. Hương vị của cái này cũng kỳ lạ quá......”

Hướng Nghị thu lại chiếc ô, đặt hai túi đồ to xuống mặt đất, xoay người đổi giày.

“anh

họ,

anh

mau tới đây,” Tiền Gia Tô giương giọng kêu

anh,“Chị Lăng tặng cho chúng ta bánh trung thu, có cả bánh nướng và bánh dẻo, chở máy bay từ Hongkong tới đây đó!”

Hướng Nghị dừng lại động tác

một

chút,“Em ăn trước

đi,

anh

đi

thay quần áo

đã.”

Mưa quá lớn, bả vai ống quần đều bị ướt hết, Hướng Nghị đóng cửa phòng, lấy ra

một

bộ quần áo sạch

sẽ

từ trong tủ, đặt lên giường, sau đó đột nhiên tạm dừng động tác xoa bóp trong chốc lát

đi

tới khóa cửa lại, nghe ngóng động tĩnh phía bên ngoài.

Hơn nửa này

anh

mới thở

nhẹ

ra, lấy điện thoại di động, do dự gọi điện thoại.

anh

đứng ở bên giường

một

tay xoa lưng, nghe thấy điện thoại phía bên kia truyền đến

một

giọng mũi nồng đậm

nói

một

tiếng: “Alô......”

Hướng Nghị ngẩn ra:“cô

bị cảm sao?”

“Ừ, hơi bị sốt,” Chu Lăng mệt mỏi lên tiếng, yếu ớt hỏi,“anh

là ai vậy nhỉ?”

“......” Hướng Nghị giờ phút này

không

biết làm sao, thở dài

thật

sâu, lần thứ ba

nói

ra tên của mình cho



ấy.

“À,

anh

họ, tôi đổi điện thoại nên chưa kịp lưu lại danh bạ.” Vừa nghe thấy là

anh, Chu Lăng



ràng có sức sống hơn,“Ngày tết vui vẻ nhé, tôi tặng cho mọi người bánh trung thu đấy, Tam Kim nhận được chưa? Nhà này làm bánh ăn rất ngon,

anh

ăn nhiều

một

chút nha.”

Hướng Nghị

nói

‘Cảm ơn’, lại hỏi

cô: “đã

uống thuốc chưa?”

Biệt thự cách mấy cây số,

vì là ngày tết đoàn viên nên Chu Lăng biết ý đều cho người làm nghỉ phép, kết quả vừa ngủ dậy

thì

cơn cảm cúm lặp

đi

lặp lại mấy ngày nay bỗng nhiên nặng thêm, còn hơi sốt

nhẹ,

một

mình



nằm lẻ loi

trên

giường, nghe được lời

nói

quan tâm mặc dù

trên

thực tế cũng

khôngcảm động lòng người cho lắm, đột nhiên lại già mồm cảm thấy ấm ức.

Đem microphone trở lại yên tĩnh trong vài giây đồng hồ, đè dòng lệ

không

có tiền đồ kia xuống,



mới ra vẻ thoải mái mà

nói:“Chưa uống đâu,

anh

mua thuốc cho tôi nhé?” Lời

nói

vừa ra khỏi miệng mới ý thức được

không

ổn, vì thế

không

đợi

anh

trả lời

đã

nói

tiếp ngay sau đó,“Quên

đi, hôm nay là tết đoàn viên mà,

anh

quây quần bên người nhà

đi.”

Dễ nhận ra

anh

cũng

không

có ý định

sẽ

đưa thuốc trong cơn mưa ngàn dặm này,



tán gấu vài câu

không

mặn

không

nhạt rồi cắt đứt cuộc điện thoại.

Chu Lăng đặt điện thoại di động qua

một

bên, nghiêng đầu nhìn cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ. Ngày lễ ngày tết

đã

mưa to lại còn phát sốt, vì sao lại khiến cho



thê lương như thế?

đang

cân nhắc muốn xuống lầu đem hai chú chó lên đây cùng chơi đùa

thì

điện thoại bên gối lại vang lên.

Vẫn là dãy số lúc nãy,



nhận máy,

một

tiếng buồn bực “Alô” còn chưa ra khỏi miệng, giọng

nói

trầm thấp của đàn ông

đã

truyền đến trước

một

bước, giống như xuyên qua màn mưa

không

ngớt, chân thành vang lên bên tai:

- -“nói

địa chỉ nhà



cho tôi biết.”

Tác giả

nói

ra suy nghĩ của mình:

nói

ra địa chỉ nhà ư?

anh

muốn làm gì! Muốn làm gì!