Chương 77

Edit:Michellevn

Căn hộ mới mua ở khu chung cư Trạch Lâm phố Tân Bình, bất động sản của cơ quan nhà nước, căn hộ lớn rộng hơn hai trăm mét vuông, bốn phòng ngủ, bốn phòng vệ sinh, ngoài ra còn có

một

thư phòng và

một

phòng để trang phục, bốn người cùng sống

không

đến mức chật chội, cũng

không

mất

đi

sự

náo nhiệt.

Phòng người làm được làm thành phòng dành cho thú cưng, và thư phòng bên cạnh phòng ngủ chính được chuyển trực tiếp thành phòng trẻ em trong quá trình cải tạo.

Mặc dù cả nhà từ bà cụ đến Tiền Gia Tô,

không

có ngoại lệ, đều bày tỏ mong muốn

một



gái

mềm mại ngọt ngào, nhưng số mệnh lại mang đến cho họ

một

trò đùa nho

nhỏ.

- -Là

một

bé trai bảo bối sôi nổi và tràn đầy sức sống.

Lúc kiểm tra siêu

âm

B, nữ bác sĩ hiền lành cười:" Cục cưng giống ba ba đó nha, xem bàn tay

nhỏ

này mạnh mẽ biết bao."

Đây là cách biểu thị đầy

ẩn

ý.

Chu Lăng nhìn chăm chú vào bức ảnh

trên

siêu

âm

B và cẩn thận xác định nó, bóng mờ nho

nhỏ

đã

có thể nhìn ra hình dạng mơ hồ, cánh tay và cẳng chân

nhỏ

nhỏ, cái đầu to.cô

không

kìm được lộ ra ý cười, thai máy còn lợi hại lắm đó, ngày ngày trêu đùa đá mẹ, xem ra tương lai chính là

một

nhóc phá phách.

Quay đầu

đã

thấy cha thằng

nhỏ

đứng đó thẳng tắp, nhưng đôi mắt lại nhìn thẳng vào bức ảnh, nhìn kỹ mới có thể phát

hiện

ra đầu hơi hướng về phía trước.

thật

ra là cũng tò mò lắm rồi.

Giới tính của đứa bé

đã

được xác định, mọi thứ đồ dùng

đã

sẵn sàng, cả nhà bắt đầu bàn bạc đặt tên cho đứa bé.

Xét thấy ba ba Hướng

một

lòng mong muốn

một



con

gái, Chu Lăng lo

anh

đối với con trai này có chút ý kiến, vô cùng cố ý mà đặt cho đứa bé

một

nhũ danh.

" Gọi Ferrari

đi, thế nào?"

Tiền Gia Tô ngồi kế bên



uống nước, ngay lập tức phun ra hết nước luôn, may là kịp thời nghiêng đầu sang chỗ khác,

không

gây thương tổn người vô tội, cầm cốc nước vỗ đùi, cười ha ha ha như

một

tên bệnh thần kinh.

Còn Hướng Nghị

thì

đang

gọt vỏ táo cho

cô, nghe vậy khóe miệng co rút, vỏ táo dài

thật

dài cứ thế mà đứt đoạn.

Khi đó

đã

là tháng tám, giữa mùa hè, mặt trời cay độc hung hăng càn quấy hơn nửa tháng, mặt đất khô cằn cuối cùng cũng nghênh đón phần nào mát mẻ, lại là

một

trận mưa xối xả vô cùng lớn, bên ngoài mưa to như trút nước tiếng sấm rền vang, bên trong cánh cửa sổ đóng chặt của phòng ở cũ lại là ánh sáng ấm áp.





và dượng

đã

quay trở về trông nom việc buôn bán, còn lại bốn người nghiêm chỉnh ngồi vòng quanh ở phòng khách, chiều theo ý Chu Lăng cùng xem chương trình giải trí hài hước của

một

đài.

Khách mời của kỳ này đúng lúc là Idol của

cô, thiên vương nổi tiếng Lục Gia Hòa.

" Cười gì chứ." Chu Lăng cất tiếng hừ, thoải mái tựa vào ghế sô pha, cùng bà nội đắp chung

một

cái thảm lông hoạt hình, đôi chân trần duỗi ra, giẫm lên lưng Hướng Nghị.

" Ferrari là xe hả?" Bà cụ hỏi.

" Vâng ạ." Chu Lăng ôm trái cây Hướng Nghị

đã

cắt xong, cùng ăn với bà nội," Bà nội hiểu biết nhiều

thật

đấy, đến cả xe này mà cũng biết."

Bà lão cười hi hi:" Sao lại lấy tên chiếc xe hả?"

" Hướng Nghị thích xe ạ." Chu Lăng

nói

Lấy tên của

một

chiếc xe thể thao, biết đâu có thể khiến

anh

thích con trai mình hơn

một

chút?

Hướng Nghị cúi đầu cười:" Thích Ferrari chính là em mà."

Ò, cũng đúng. Chu Lăng nhai miếng táo, hơi hơi nhíu mày lại, giống như

đang

suy tư về cái gì đó.

Mãi đến khi hết thời gian mười phút quảng cáo, đôi mắt



bỗng dưng sáng lên," Vậy gọi là Vô- lăng

đi

!"

" Phụt..........." Tiền Gia Tô mới vừa ổn định lại

một

chút,

đã

lại cười ngã lăn ra ghế sô pha," Ha ha ha ha ha, cười chết tôi rồi! "

Hướng Nghị cười bó tay, rửa sạch tay xong quay lại, ngồi xuống bên cạnh

cô, chuyển chân của



từ trong thảm ra ngoài, gác lên

trên

đùi mình, thành thạo mát xa cho

cô.

Chu Lăng hết sức tự nhiên xê dịch lại phía bên cạnh

anh, sát người

anh.

Hai kẻ ngọt ngào

không

đứng đắn này luôn luôn bất chấp

sự

tồn tại của người khác, đặc biệt là sau khi mang thai, giờ đây bà cụ và Tiền Gia Tô

đã

có thể làm như

không

thấy, tiếp tục ăn trái cây và ai nấy tự xem ti vi.

" Em đặt tên

không

hay sao?" Chu Lăng nhìn

anh

vẫn mãi

không

thấy phát biểu ý kiến, liền hỏi.

Hướng Nghị nghiêm túc đáp:" Hay." Ngay tại thời Chu Lăng định nhếch miệng cười,

anh

lại bổ sung

một

câu," Dù sao cũng là con trai, đặt đại

một

cái tên cũng được rồi."

Chậc, Chu Lăng lườm

anh

một

cái, biết ngay

anh



một

người cha bất công mà.

Bà cụ ngồi bên cạnh

không

nhịn được tiếp lời:" Nào có thể gọi con trai là vô - lăng chứ, hai cái đứa này, làm cha mẹ kiểu này cũng quá là

không

đáng tin rồi."

Chu Lăng ngã lên người Hướng Nghị, cười khanh khách.

" Gọi bánh xe

đi." Bà cụ đưa ra quyết định cuối cùng," Muốn gọi xe như vậy,

thì

bánh xe nghe hay hơn vô lăng."

Ba tháng sau, bạn học bánh xe đến vào

một

ngày lập đông, là

một

cục cưng xạ thủ tràn đầy năng lượng.

Bạn học bánh xe rất nghịch ngợm, thời gian ở trong bụng mẹ kéo dài hơn dự kiến. Qua ba ngày dự sinh vẫn

không

có động tĩnh, cả nhà đều

không

ngừng lo lắng, Hướng Nghị vội vàng đưa Chu Lăng đến bệnh viện để kiểm tra.

Các chỉ số đều bình thường, bác sĩ

nói

tình trạng thai nhi rất tốt và liên tục giải thích với mấy người thân trong gia đình rằng trước hoặc sau ngày dự sinh hai hay ba tuần đều là sinh nở bình thường, lúc này mọi người mới yên tâm, đưa người phụ nữ mang thai về nhà tĩnh dưỡng.

Lúc đó đúng vào giai đoạn cuối của công trình học viện an toàn, công việc rất nhiều, Hướng Nghị bận rộn vô cùng, lại

không

yên lòng trong nhà có phụ nữ mang thai chờ sinh, thường tranh thủ lúc Chu Lăng ngủ trưa mới ra ngoài bàn công chuyện.

Ngày đó, kiểm tra xong trở về nhà, phụ nữ có thai tư tưởng thư thái cơ thể béo tròn ăn cơm xong

đi

nghỉ ngơi như thường lệ, Hướng Nghị nhìn thấy người ngủ rồi, lúc này mới ra ngoài hẹn gặp Thiệu Thành.

Có lẽ là được Hướng công công hầu hạ quá tốt, cảm xúc trước khi sinh của Chu Lăng vẫn rất ổn định, ngoài những lúc thỉnh thoảng bụng xụt có chút đau,

thì

thời gian còn lại đều rất vui vẻ, hàng ngày nên ăn

thì

ăn nên uống

thì

uống, nghe chuyện cổ tích và xem tạp chí,

không

hề có tí gì băn khoăn cả, đặt đầu xuống gối là ngủ ngay.

Nếu trong lúc đó

không

đột nhiên bị chuột rút, bằng

không

nhất định



ngủ

một

giấc thẳng đến bốn giờ, thức dậy đúng giờ.

Mỗi lần Hướng Nghị ra ngoài làm việc, đều căn đúng giờ này trở về. Chu Lăng rất thông cảm cho

anh, có bị đau tỉnh trong lúc đó cũng

sẽ

không

gọi

anh

về, hoặc là tự mình xoa dịu,

thật

sự

chịu

không

nổi mới cần gọi người.

Ngày hôm nay bắt đầu rất đột ngột.

Cơn đau trong cơn co thắt

đã

lôi



ra khỏi giấc ngủ, mới đầu Chu Lăng tưởng đó là

sự

co thắt giả giống như ngày thường, ngước mắt nhìn thời gian, điều chỉnh

một

tư thế thoải mái.

Chẳng ngờ cơn đau càng lúc càng mãnh liệt, thời gian đau cũng càng ngày càng dài, Chu Lăng vừa làm động tác hít thở sâu vừa thả lỏng cơ thể, lợi dụng giữa khoảng cách co rút, cất tiếng gọi người.

Bà cụ cuống quít chạy vào, vừa thấy tình huống

thì

hiểu ngay, vừa mừng vừa lo:" Sắp sinh rồi sắp sinh rồi! Tiểu Hâm! Nhanh lên!

đi

bệnh viện!"

Tiền Gia Tô kéo dép lê lao vào, loại thời điểm này cũng

không

còn để ý kiêng kị gì nữa, chân tay luống cuống đứng tại chỗ chần chừ mấy giây, bị bà cụ vỗ mạnh

một

cái:" Thất thần cái gì hả! Mau bế chị mày

đi

bệnh viện!"

Tiền Gia Tô lúc này mới tỉnh hồn lại,

nói

một

câu lí nhí:"

anh

họ, xin lỗi nhé!"

Khom người

thật

cẩn thận bế ngang Chu Lăng lên.

" Ôi đệch!" Tiền Gia Tô nghiến răng, thân

trên

hơi ngửa ra sau, ôm

một

người trong tư thế kỳ quặc, dáng vẻ có thể bay hơi bất cứ lúc nào," Chị Lăng, hứa với em, sinh đứa

nhỏ

xong, chú ý giảm cân

thật

tốt được

không

....."

Chu Lăng cũng

đang

đau cắn chặt răng, vầng trán toát mồ hôi, nghe vậy cố gắng mỉm cười,

nói

trong hơi thở hổn hển:" Em mà cũng dám chê chị béo."

"Nhắc nhở nhắc nhở," Cơ thể gầy gò của Tiền Gia Tô

không

khiến người ta thất vọng,

một

đường mạo hiểm nhưng ổn định ôm được người vào xe, cẩn thận đặt xuống, lúc này mới lắc lắc cánh tay sắp tàn phế, lật đật vội vàng chạy đến mở cửa ghế lái.

Thời điểm Hướng Nghị nhận được điện thoại là

đang

ở công trường cùng Thiệu Thành, bận rộn nửa ngày, miệng lưỡi đều khô, rảnh rỗi

một

chút

thì

dừng lại nghỉ ngơi, Thiệu Thành cầm chai nước đưa cho

anh.

Hướng Nghị nhận điện thoại, vừa đưa tay đón nước, vừa cầm tới cái chai, tay lại đột nhiên run lên, "bịch" tiếng chai nước suối rơi xuống, nắp chai bật mở, đổ ra ào ào.

"

anh

tới ngay!"

âm

cuối của

anh

đều

đã

run rẩy, nhưng tự mình lại

không

nhận ra, tắt điện thoại xong

một

lời giải thích cũng

không

kịp

nói, hoặc có thể do tâm tình quá kích động dẫn đến nhất thời mất ngôn ngữ, vỗ lên cánh tay Thiệu Thành

một

cái, xoay người chạy nhanh về hướng xe đậu bên ngoài, giẫm mạnh lên chân ga hất bụi mà

đi.

Chỗ của

anh

cách bệnh viện

không

xa, trến đường

đi

gắng kìm lòng để

không

vượt quá tốc độ, khó khăn lắm đến cùng lúc với Tiền Gia Tô.

" Chu Lăng!"

anh

lao tới mở cửa sau xe, Chu Lăng nửa người co quắp lên người bà nội,

một

tay bám chặt lấy bà nội,

một

tay đỡ bụng, mồ hôi đầy cả mặt, tóc ẩm ướt dính lung tung

trên

trán,

trên

má.

TRông thấy Hướng Nghị,



vô thức buông bà nội ra, vươn tay lại.

Hướng Nghị căng thẳng trái tim cũng sắp lao ra ngoài, khom người cẩn thận ôm lấy

cô.

không

nghĩ



đến hơi sức cũng cạn kiệt, ghé sát tai

anh

mở miệng yếu ớt, câu đầu tiên lại là mách ngay với

anh

:" Ba kim chê em béo."

Những lời này khiến cho bộ não Hướng Nghị

đang

đảm nhiệm căng thẳng cao độ phải xoay tròn mấy vòng mới hiểu được, dỗ dành



:"

không

béo, là nó quá yếu ớt thôi."

Lúc này Chu Lăng mới hài lòng, ôm chặt cổ

anh.

" Hình như vỡ ối rồi......"

"

không

sao, chúng ta

đã

ở bệnh viện rồi." Hướng Nghị nghiêng đầu hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của

cô,"

không

sợ........"

anh

sải bước nhanh đến tòa nhà cấp cứu, Tiền Gia Tô lao mình phía trước

anh

để mở đường, nhìn thấy

một

người

thì

lập tức vồ lấy, kêu toáng lên:" Bác sĩ! Bác sĩ! sắp sinh rồi!"

Thực ra đối phương chính là người nhà

đi

cùng bệnh nhân, bị cậu làm cho hết hồn, hất tay cậu ra cảnh giác, dùng ánh mắt nhìn kẻ thần kinh mà nhìn cậu trừng trừng, rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Theo bản năng Tiền Gia Tô đuổi theo hai bước mới phản ứng lại được, rồi thay đổi phương hướng tiếp tục chạy, vừa chạy vừa gọi:" Bác sĩ --------!"

Chu Lăng buồn cười, nhưng đau quá cười

không

nổi, tựa lên vai Hướng Nghị, rì rầm:" Sau này

không

cho bánh xe chơi cùng Ba KIm,

sẽ

trở nên ngốc........"

Bác sĩ y tá tới rất nhanh, dùng xe đẩy Chu Lăng vào thẳng phòng chờ sinh, Hướng Nghị cũng theo vào

không

do dự, vẫn nắm tay Chu Lăng, đứng bên cạnh

cô, cúi đầu

không

ngừng hôn lên trán và má

cô, thấp giọng vỗ về.

Sinh con cực kỳ đau,

anh

không

thể sẻ chia, chí ít cũng phải ở bên

cô.

Thực tế sinh con là lúc phụ nữ nhếch nhác nhất, nhưng Chu Lăng

đã

không

còn chút nào lo lắng nữa, dù sao trong khoảng thời gian này



vừa béo vừa nám, dáng vẻ xấu xí nào Hướng Nghị cũng

đã

nhìn thấy.

Đỡ đẻ chính là bác sĩ hồi sáng mới kiểm tra giúp họ, tình trạng

đã

ổn định lại, vừa hướng dẫn Chu Lăng dùng sức hít thở đúng cách, vừa

nhỏ

nhẹ

nói

chuyện với

cô, làm



dịu cảm xúc:" Gọi là bánh xe hả,

thật

sự



một

thằng nhóc nghịch ngợm, cả ngày chỉ toàn giày vò mẹ."

Chu Lăng khôi phục được chút sức lực, cười rộ lên:" Hư thế đấy, ăn hϊếp mẹ mà."

Hướng Nghị liền

nói

:" Nó ra cái là đánh mông nó luôn."

" Vậy

thì

không

được," Chu Lăng trừng mắt mắng

anh," Em cực khổ sinh ra,

anh

dựa vào cái gì mà đánh chúng em hả?"

Hướng Nghị bật cười:" Ừ,

thì

không

đánh."

Tuy càu nhàu nghịch ngợm, nhưng lại là

một

đứa bé hiếu thuận, trong

một

ngày khiến cho mẹ hai lần chạy đến viện, nhưng

không

đành lòng để



phải chịu khổ quá nhiều, đợi trong phòng chờ sinh

không

đến tám giờ,

thì

được sinh ra

một

cách suôn sẻ.

Có điều, bởi vì dinh dưỡng trong bụng mẹ quá mức dồi dào, dáng vẻ ú na ú nần, phải mất rất nhiều công sức để ra ngoài.

Tám cân tám lạng (bốn cân tư), cậu bé to béo.

Tiếng khóc đầu tiên



to truyền ra ngoài phòng sinh, vẫn canh giữ bên ngoài

không

chịu

đi, bà cụ ngây người chừng năm giây, mới vỗ đùi

thật

mạnh, cười

không

nhìn thấy mắt luôn.

" Chà chà, chắt chai của tôi đấy, ôi chao!"

Tiền Gia Tô kích động cả gương mặt đều run lên, miệng cứ há hốc

không

biết phải

nói

gì, lại nhe nguyên cả hàm răng trắng ra, học dáng vẻ bà ngoại vỗ

một

cái lên đùi.

" Chà chà, cháu họ của tôi đấy, ôi chao!"

Bánh xe, bánh xe,

Chỉ mong

một

đời suôn sẻ bình an.

Toàn văn hoàn