Chương 42

Edit: Michellevn

"anh

về

đi." Có Hướng Nghị ở bên cạnh quan sát, Chu Lăng chẳng thể uống bao nhiêu, lúc từ trong Thanh Bar

đi

ra, còn tỉnh táo hơn cả khi chưa uống rượu.



không

muốn cùng

anh

quay về, Hướng Nghị biết, cũng

không

nói

gì, đưa tay khép lại vạt áo cho

cô." Muốn

đi

chỗ nào chơi

thì

kêu Tiểu Hâm

đi

cùng em nhé, có việc

thì

gọi điện thoại cho

anh."

Chu Lăng gật đầu, Hướng Nghị khẽ ôm



một

cái, xoay người rời

đi.

Vóc dáng người đàn ông mạnh mẽ kiên cường, trông vô cùng tin cậy. Chu Lăng nhìn theo

anh

đi

đến bên cạnh xe, mở cửa xe xong lại quay đầu nhìn về phía

cô.



cong khóe miệng lên, vẫy vẫy tay.

Xe

đi

rồi, Tiền Gia Tô yên lặng

một

cách lạ thường giờ mới từ từ

đi

tới, cầm điện thoại di động, đứng bên cạnh Chu Lăng, nhìn



muốn

nói

lại thôi, ngón tay túm chặt vải quần có chút bất an.

Chu Lăng kêu lái xe tới đón, trong thời gian chờ đợi, mua hai cây kem, đứng ở bên đường run cầm cập cùng cậu ăn. Tiền Gia Tô

đã

không

còn vẻ tự mãn

trên

sân khấu vừa rồi, tâm

sự

nặng nề đều viết hết lên

trên

mặt.

" Sao thế hả?" Chu Lăng buồn cười nhìn cậu," Muốn

nói

gì với chị hả?"

Tiền Gia Tô nhìn nhìn

cô, lấy kem trong miệng ra, liếʍ liếʍ bơ bên khóe miệng, giống như sợ bị ai nghe thấy, nhìn nhìn xung quanh, ghé sát tai

cô,

nói

nhỏ

:"

trên

weibo nhiều người

đang

nói

chị lắm đó.......Chị

đã

xem chưa hả?"

Hèn chi mà lúc sau này uống rượu vẫn luôn

không

yên lòng, hóa ra là

đã

nhìn thấy mấy thứ đó. Chu Lăng gật gật đầu, nét mặt tràn đầy vẻ

không

thèm để ý:" Em tin rồi hả?"

" Đương nhiên là

không

!" Tiền Gia Tô căm giận

nói," Chắc chắn là có kẻ tung tin đồn nhảm, em giúp chị lấy trở về."

Chu Lăng vui vẻ,

thật

sự



không

uổng công thương cậu mà. Đúng lúc lái xe đón họ

đã

tới,



xoa xoa đầu Tiền Gia Tô, dắt cậu lên xe:"

đi

nào, hôm nay mời em

đi

ăn nhà hàng xoay tròn."

Tâm tình của



dường như

không

bị ảnh hưởng bởi những lời đồn ác ý đó, lúc này Tiền Gia Tô mới yên tâm

một

chút, toét miệng hồ hởi đáp ứng.

Sau khi quen chị Lăng, cậu

đã

được dẫn

đi

ăn rất nhiều nhà hàng lớn, nhưng nhà hàng xoay tròn vẫn là đến lần đầu tiên, ngồi ở tầng cao nhất của tòa nhà, quan sát thành phố từ

trên

cao, có

một

cảm giác hết sức là phóng khoáng

anh

hùng.

Chỉ là tâm tình tốt chẳng duy trì được bao lâu, cùng với

sự

xuất

hiện

của

một

người phụ nữ khó hiểu,

đãdừng lại tức

thì.

Bùi Hi Mạn cũng

không

ngờ có thể đυ.ng độ Chu Lăng ở chỗ này, hay là



ta

đã

từng được gán nhiệm vụ "Sứ giả" bí mật. Có điều, chút kinh ngạc này,

không

hề ảnh hưởng



ta tiến tới châm chọc khıêυ khí©h

một

phen.

"Tổ tông tám đời cũng sắp bị người ta đào sạch lên rồi,



còn có tâm tình ngồi ở dây ăn cơm hả." Nét mặt Bùi Hi Mạn ác ý cùng vẻ tự đắc

không

hề che giấu, nhìn thấy vẻ chán nản của Chu Lăng, trong lòng



ta vô cùng vui sướиɠ."

thật

đúng là bỉ ổi mà, cả thế giới đều

đang

mắng chửi

cô, vậy mà vẫn có thể yên tâm thoải mái như thế."

Chu Lăng sung sướиɠ cắt bò bít tết, thậm chí

trên

mặt còn mỉm cười:" Cả thế giới ở chỗ nào, tôi chỉ nhìn thấy đầu

một

con heo."

"



! " Bùi Hi Mạn tức giận nghiến răng, duỗi ngón tay màu mè đẹp đẽ chỉ vào

cô," Lúc này rồi mà

côcòn cười được, Chu Lăng, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào mặt dày hơn

cô!"

" Heo còn cười được, cớ gì tôi lại cười

không

được?" Chu Lăng vẫn mỉm cười, đến nỗi vô cùng có ý tốt mà nhắc nhở



ta," Nguyên Hi Mạn,

thật

đó, có thời gian rảnh rỗi

thì

chịu khó bồi bổ não

đi."

nói



ta là heo vẫn là

đã

coi trọng



ta, trong đầu



ta có lẽ đều là xi măng đóng đặc,

không

kể vụ mua chuộc Tiền Gia Tô

đi

quyến rũ

cô, giờ

thì

vì bôi nhọ





không

từ thủ đoạn tồi tệ nào, thậm chí danh dự công ty cũng

không

tiếc bôi xấu.Cho dù cuối cùng



ta có được công ty như ý nguyện,

thìbằng cái đầu óc đó của



ta có bản lĩnh để thu xếp được cục diện rối rắm sao.

Bùi Hi Mạn lập tức nổi điên lên:"

không

được gọi tôi là Nguyên Hi Mạn! Tôi họ Bùi!"

Chu Lăng nhếch miệng trào phúng.

trên

thế giới này luôn có người tham lam mà ngây thơ như thế,

không

muốn thừa nhận cha



ta, mà lại nhớ đến gia sản của cha



ta.

Tiền Gia Tô cũng chả hề nhìn được người phụ nữ mà từ đầu đến chân tản ra hơi thở chán ghét này, nét mặt cậu vô cùng khó coi,

không

phải vì cái khác, mà là hai ngươi phụ nữ khác

đi

cùng



ta,

đang

chỉ chỉ chỏ chỏ phía sau Chu Lăng, láng máng có thể nghe thấy

một

ít từ ngữ

không

hay lắm.

Tiền Gia Tô nghe thấy

không

ngừng nhíu mày, đưa tay lên,

không

để ý quẹt qua ly rượu

trên

bàn, trong nháy mắt sắp đυ.ng tới, lý rượu lại bị Chu Lăng vươn tay cầm lên, rót thêm rượu cho cậu.

Tiền Gia Tô len lén nhìn

cô, ngượng ngùng rụt tay lại.

Nhiều năm như thế, ở trước mặt Chu Lăng, Bùi Hi Mạn vẫn chưa từng chiếm được lợi lộc gì, lần này cũng là châm biếm

không

thành tự mình bị tức giận đến đỏ mặt tía tai, hất tay căm giận mà

đi

chỗ khác.

Chỉ còn lại hai người họ, bầu

không

khí cũng

không

được thoải mái như trước nữa. Tiền Gia Tô gãi gãi đầu lúng túng,

không

biết

nói

cái gì cho phải.

Chu Lăng giống như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, cười cười:"

không

cần chấp nhặt với loại người này. Họ

không

có phẩm chất là chuyện của họ, chúng ta vẫn nên làm người tao nhã."

" Nhưng em thấy người ta

nói

chị như vậy, mà

không

làm được gì cả, cảm thấy mình vô dụng lắm đấy." Tiền Gia Tô buồn bực gảy gảy khăn trải bàn,"

anh

họ

anh

ấy biết chuyện này

không

ạ?"

Chu Lăng gật đầu.

" Vậy chắc hẳn

anh

ấy còn buồn bực hơn." Tiền Gia Tô

nói.

Chu Lăng ngẩn người, nhất thời im lặng.

Trong tiểu khu Hướng Dương cách đó mấy cái quảng trường, Hướng Nghị được nhớ thương

đã

làm cơm xong đâu đó cho bà cụ, mình lại

không

ngồi ăn, vào phòng, đóng cửa lại.

Lại thèm thuốc lá rồi, sờ sờ túi, trống

không; kéo hộc tủ để thuốc lá ra, trong đó còn nguyên

một

cây thuốc chưa bóc, bàn tay vươn ra, dừng dừng lại rồi đóng hộc tủ lại.

anh

quay người bước tới, cầm lấy áo khoác, trong túi có

một

hộp kẹo, là Chu Lăng mua cho hồi chiều. Lấy ra, cầm lấy hai viên bỏ vào trong miệng nhai, vừa cúi đầu lướt tay

trên

điện thoại, gọi tới

một

dãy số

đã

lâu lắm rồi

không

liên hệ.

Khi sắc trời tối đen, chiếc xe hơi màu đen xa hoa bản giới hạn dừng lại dưới lầu tiểu khu Hướng Dương, cửa xe mở ra, Tiền Gia Tô bước xuống, vịn cửa xe khom người xuống, hỏi lại lần nữa:"Chị

không

lên

thật

hả?"

Chu Lăng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua hướng cửa sổ lầu ba, thu lại tầm mắt:" Em về

đi, chị

sẽ

khônglên làm phiền nữa."

" Có gì mà phiền hà chứ." Đều là người nhà cả. Tiền Gia Tô lẩm bẩm, phất tay tạm biệt

cô," Vậy chị về nghỉ ngơi sớm chút

đi. Em và

anh

họ đều tin tưởng chị."

Chu Lăng nở nụ cười, kêu tài xế quay đầu xe chạy

đi.

Tiền Gia Tô đứng tại chỗ nhìn theo, mãi đến khi

không

còn nhìn thấy xe nữa mới quay người, thở dài.

Lúc về đến nhà, bà cụ

đã

về phòng nghỉ ngơi, Hướng Nghị ngồi phòng khách, đối diện với cái ti vi

khôngmở, ăn từng viên kẹo

một. Tiền Gia Tô đóng cửa bước vào, vẻ mặt khó tin trừng mắt nhìn

anh:"

anhvẫn có tâm trạng ăn kẹo sao?"

Hướng Nghị quay đầu lại, nhìn thoáng qua phía đằng sau cậu.

" Đừng nhìn nữa, chị Lăng

không

tới đâu, về nhà rồi." Tiền Gia Tô bước tới, nằm co quắp lên ghế sô pha, thở dài phiền muộn với trần nhà," Phải làm sao bây giờ hả

anh

họ, chị Lăng có chuyện, chúng ta lại chẳng giúp được gì cả."

không

ai đáp lại cậu, Tiền Gia Tô ngừng lại

một

chút, thanh

âm

có phần thấp xuống:" Trước tới giờ em

không

cảm thấy nhà chúng ta nghèo, ngoại trừ lúc bà ngoại sinh bệnh, việc buôn bán của cha mẹ em cũng gặp vấn đề, mượn được ít tiền........Trước kia cảm thấy nhà chúng ta như vậy là

đã

ổn lắm rồi, nhưng giờ đây, mới phát

hiện,

không

có tiền

thật

sự

là vô dụng lắm á."

Hướng Nghị vẫn

không

nói

gì, Tiền Gia Tô đột nhiên nhớ ra cái gì, ngẩng phắt đầu lên:"

anh

họ,

khôngphải

anh

có bạn học làm hacker sao, có thể tìm

anh

ấy đến giúp đỡ

không, hack luôn cái kẻ tung tin đồn nhảm kia

đi."

" Đây

không

phải là chuyện em lo nghĩ." Hướng Nghị nhét kẹo vào trong tay cậu, đứng lên trở về phòng.

Bộ phận quan hệ xã hội của Tập đoàn Đại Nguyên cũng

không

phải ăn

không

ngồi rồi, trong thời gian ngắn ngủn

đã

xóa toàn bộ những gì có thể xóa ở

trên

mạng, các từ khóa liên quan cũng

đã

bị chặn.

đãđưa ra tuyên bố chính thức, cũng

không

hề thiếu sót phát

đi

thư của luật sư đến các tài khoản weibo và phương tiện truyền thông tung tin đồn thất thiệt.

Chỉ còn lại

anh

hùng bàn phím và thủy quân kia, người đông miệng nhiều

không

phải

nói

chặn là chặn được.

Trong dự đoán bình luận

trên

mạng là rất khó nghe, Chu Lăng dứt khoát tắt luôn điện thoại di động,

không

thèm quan tâm gì nữa mà ngủ

một

đêm. Sáng sớm hôm sau thức dậy, mở điện thoại lên, lập tức có vô số tin tức dồn dập kéo tới.

Vụ việc lần này

đã

ảnh hưởng trái chiều cực lớn đến uy tín của công ty. Vào buổi sáng, thị trường chứng khoán mở cửa và giá cổ phiếu của Đại Nguyên giảm mạnh, trong thời gian ngắn tổn thất

đã

lên tới cả trăm triệu. Các cổ đông rất tức giận, triệu tập cuộc họp cổ đông tạm thời,

yêu

cầu lời giải thích



ràng của hai nhân vật chính trong

sự

kiện.

Chu Lăng nhìn nhìn, rồi tiện tay quăng điện thoại di động di.

Cái gì mà giải thích



ràng, đơn giản là muốn



nhượng lại vị trí chủ tịch thôi.

"



chủ, Thời tiên sinh tới đón



rồi." Dì Thu hiển nhiên cũng

đã

nghe được tin đồn, vừa thấy



xuống lầu liền lại tiếp đón, sắc mặt lo lắng nhìn

cô," Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, ăn trước

một

chút rồi hẵng

đi."

" Được ạ." Chu Lăng gật đầu,

không

hề sốt ruột, thản nhiên ngồi xuống trước bàn ăn. Dì Thu xới cơm cho

cô, nhìn nhìn bên ngoài, muốn

nói

lại thôi. Chu Lăng nhìn nhìn bà ấy," Ra gọi

anh

ta vào

đi."

Dì Thu vâng dạ đáp lại, khó nén vui mừng chạy chậm ra ngoài, gọi Thời Tuấn

đã

đợi

một

lúc lâu

đi

vào trong.

Đối với chuyện



đột nhiên mời mình vào cửa,



ràng Thời Tuấn có chút kinh ngạc, sau khi vào len lén nhìn

cô, Chu Lăng cúi đầu rề rà húp cháo, chỉ làm như

không

nhìn thấy. Loại tình huống này, cũng

không

thể

không

cùng

anh

ta đứng chung

một

chiến tuyến.

Trước khi tiến vào cơn cuồng phong, cùng nhau ăn xong bữa sáng yên ổn này, Chu Lăng lên lầu thay đồ công sở, cùng Thời Tuấn ra cửa.

" Lát nữa em

không

cần

nói

gì hết, họ

nói

gì cũng

không

cần để ý, giao hết cho tôi." Hoàn toàn có thể tưởng tượng được những chỉ trích sắp phải đối mặt, Thời Tuấn thấp giọng dặn dò, mở cửa xe cho

cô.

Chu Lăng lại bỗng dưng dừng bước, nhìn phía trước,

không

có động tác tiêp theo.

" Sao vậy?" Thời Tuấn quay đầu, theo tầm mắt của



nhìn tới,

một

chiếc xe con có vẻ ngoài và nhãn hiệu hết sức bình thường

đang

đỗ ngoài cửa lớn, cửa xe mở ra, bước xuống là

một

người đàn ông thân hình cao lớn dũng mãnh.

anh

ta

không

vui nhíu chặt lông mày, Chu Lăng

đã

vòng qua

anh

ta,

đi

về phía người đàn ông kia.

" Sao

anh

lại tới đây?" Chu Lăng nhìn Hướng Nghị, nét mặt của

anh

xem ra còn nặng nề hơn cả

cô.

côđưa ta ra sờ sờ gương mặt

anh, ấm áp hỏi

anh," Ăn cơm chưa, trong nhà vẫn có đồ ăn đó."

Hướng Nghị

không

trả lời, chỉ hỏi

cô:"

đi

công ty hả?"

Chu Lăng " ừ"

một

tiếng.

"Hôm nay muốn họp báo để làm sáng tỏ sao?" Hướng Nghị lại hỏi.

Ngày hôm qua trận phong ba ồn ào huyên náo kia, tuy rằng tin tức liên quan đều

đã

bị dìm xuống, nhưng bình luận về chuyện này lại vẫn

không

ngừng nghỉ. Tập đoàn Đại Nguyên

đã

tổ chức cuộc họp báo về

sự

kiện tin tức vu khống tung tin đồn nhảm,vậy là vào sáng sớm, nó

đã

được công bố

trên

các phương tiện truyền thông lớn, đến cả quán ăn sáng đầu phố cũng đưa tin, và Hướng Nghị hiển nhiên biết điều đó.

Chu Lăng gật đầu, nhớ đến câu

nói

" Vậy chắc chắn

anh

ấy còn buồn bực hơn" của Tiền Gia Tô ngày hôm qua, mỉm cười, an ủi ngược lại

anh:" Sắp xử lý xong rồi,

anh

không

cần lo lắng."

Nhưng sao có thể

không

lo lắng chứ. Hướng Nghị khẽ kéo tay

cô, trầm ngâm

một

lát, mới lại ngẩng đầu lên:"

anh

đi

cùng em nhé?"

"

anh

không

đi

được." Chu Lăng gần như là trả lời ngay tức khắc. Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng bỗng dưng dâng lên

một

nỗi bất an mãnh liệt.

Hướng Nghị nhìn



chăm chú, xúc cảm trong mắt khó phân biệt,

một

lát sau buông tay ra, giọng

nóirất khẽ trả lời bằng

một

chữ:" Được."

Thời Tuấn chầm chậm lái xe đến qua, dừng ở bên cạnh Chu Lăng,



đứng đó

không

hề động đậy, ánh mắt phức tạp nhìn Hướng Nghị, rất muốn

nói

với

anh

chút gì đó, nhưng rồi lại

không

biết nên

nói

cái gì.

Nét mặt

anh

không

thay đổi, còn giúp



mở cửa xe, động tác cực kỳ dịu dàng vỗ vỗ đỉnh đầu

cô," Em

đi

đi."

không

hiểu sao Chu Lăng có chút hoảng hốt, theo bản năng túm lấy

anh.

Hướng Nghị cúi đầu, tay



trắng nõn

nhỏ

xinh, nắm chặt bàn tay thô ráp tương phản của mình. Hướng Nghị trở tay nắm chặt lại

cô, kéo



vào trong lòng,

nhẹ

nhàng đặt

một

nụ hôn

trên

trán

cô.

"anh

chờ em."

Lúc này trong lòng Chu Lăng mới hơi hơi yên ổn phần nào, cuối cùng nhìn

anh

một

cái, ngồi lên xe.