Edit: Michellevn
Trong cuộc họp,
đã
có
một
chút tranh cãi về việc lựa chọn dự án mới, thời gian kéo dài hơn dự kiến, Chu Lăng chịu đựng hết sức vất vả đến khi kết thúc, lúc về đến phòng làm việc,
đã
sắp hết hai tiếng đồng hồ.
cô
gần như chạy trền đường về, nét mặt đỏ hồng mở cửa ra, ánh mắt long lanh tìm kiếm bốn phía ---- Phòng khách
không
người; Bàn làm việc
không
người; Phòng nghỉ cũng chẳng có ai.
Thần thái trong mắt liền dần ảm đạm
đi, sau khi đứng
một
lúc ở cửa nhìn phòng nghỉ
không
bóng người, lại đóng cửa lại. Lấy di động ra nhìn nhìn, cũng chẳng thấy có tin nào chưa đọc.
không
phải
đã
nói
ở yên đây chờ
cô
sao,
đi
mà cũng chẳng
nói
tiếng nào.
Vừa rồi trong cuộc họp lén lút lên mạng, nhìn thấy có dân mạng chia sẻ
một
tiệm thịt nướng mới khai trương, miếng thịt rất lớn rất thơm, số lượng mỗi ngày đều có giới hạn. Vốn
đang
nghĩ đưa Hướng Nghị
đi
ăn,
anh
thích ăn thịt như thế mà.
Chu Lăng ném di động lên bàn, ngồi xuống ghế của boss, ngửa đầu ra, có chút mất hứng.
Xoay xoay hai vòng,
cô
thẳng người dậy, mò lấy di động, nhấp vào đầu danh sách trò chuyện, gửi
mộttinh nhắn cho
anh
giai Hướng: 【Hôm nay
sự
yêu
thích đối với
anh
muốn giảm bớt
một
chút 】
Bên kia phản hồi trong vòng
một
giây: 【Vì sao】
Bởi vì
anh
không
đợi em đó. Trong lòng Chu Lăng nghĩ như vậy, dĩ nhiên
không
trả lời thẳng như vậy, nghĩ nghĩ, nhắn lại: 【trên
hoàng lịch
nói
hôm nay kỵ đàn ông】
anh
giai Hướng:【Hoàng lịch của em có khá năng là giả】
Chu Lăng: 【Còn chân
thật
hơi lời hứa hẹn của đàn ông】
Đợi
một
lát
không
thấy có tin nhắn trả lời, đoán chừng là chột dạ mà, Chu Lăng khẽ hừ
một
tiếng, lại quăng di động ra xa, kéo tài liệu
trên
bàn qua, mờ ra.
Nhìn chưa được năm chữ, trong
không
gian yên ắng đột nhiên vang lên tiếng xả bồn cầu,
cô
ngẩn người, theo bản năng quay đầu lại, cây bút xoay giữa các ngón tay rơi xuống bàn.
- --- Vài giây sau, cánh cửa bên cạnh phòng nghỉ mở ra, Hướng Nghị từ trong toilet bước ra, quét mắt nhìn qua bàn làm việc bên này trước, tầm mắt dừng dừng
trên
gương mặt
cô, kéo cửa lại, rề rà
đi
về phía
cô.
Hóa ra là
không
đi
nha........ mũi chân Chu Lăng chạm sàn, xoay người qua, đuôi lông mày nhướng lên, u oán vừa rồi
đã
không
còn dấu vết.
"
anh
không
phải có bệnh
không
tiện
nói
ra đó chứ, sao mà ngồi WC lâu như vậy." Đuôi lông mày
côcong lên,
nói
chuyện mà ánh mắt đồng thời cố ý lướt qua bộ vị nào đó.
" Rất khỏe mạnh."
anh
giữ lấy cái ghế, dùng lực xoay cả người
cô
lại, sau đó đứng phía sau
cô, hơi hơi khom lưng, " Hoàng lịch của em đâu, cho
anh
xem nào."
Chu Lăng ngửa đầu ra, nhìn ngược lại
anh:" Là giả, ném
đi
rồi."
cô
ngửa mặt nhìn
anh
cười, phiến môi đỏ tươi, cong thành nụ cười tươi vui. Hướng Nghị từ
trên
cao nhìn xuống
cô, trong con mắt tối tăm phản chiếu dáng vẻ xinh đẹp của người phụ nữ.
Sau
một
lát, vươn ngón tay tới nâng nâng cằm
cô, cúi đầu hôn xuống.
Tư thế hôn môi này,
thật
cũng là
một
loại thể nghiệm khác biệt, ánh mắt chỉ cần liếc sơ sơ, có thể nhìn đến cần cổ trắng nõn của
cô, hình dạng xương quai xanh duyên dáng, cùng với
một
vùng thần bí mờ hồ bên trong cổ áo.
Phòng làm việc sáng sủa sạch
sẽ, ngăn nắp mà rộng thoáng, nơi nơi đều là
không
khí đứng đắn nghiêm túc, cách
một
bờ tường bên ngoài văn phòng làm việc, nhóm thư ký
đang
hết sức tập trung làm việc.
Hướng Nghị
không
thể
không
thừa nhận, chính mình có phần nổi lên tâm tư
không
đứng đắn,
sự
phấn khích khi khai phá những cảnh tượng và tư thế mới dần dần chiếm lĩnh bộ não,
anh
bưng lấy khuôn mặt Chu Lăng hôn càng lúc càng nóng bỏng,
một
tay
đã
theo bản năng mà hướng xuống dưới, linh hoạt cởi bỏ hai cái nút phía
trên
cổ áo của
cô, trượt vào dán lên làn da trơn bóng.
Chu Lăng túm lấy bàn tay
đang
làm loạn kia, nhưng địch
không
nổi sức lực đàn ông, cổ tay kia kéo cũng chẳng
đi, cách lớp áo đẩy cũng chẳng đẩy ra được, ngược lại hai ba cái
đã
bị
anh
lanh lẹ chen ngón tay vào bên trong áσ ɭóŧ, từ dưới lên
trên, đè xuống vân vê.
" Ưhm.........." Hơi thở Chu Lăng siết chặt lại, co chân lại theo phản xạ, dẫm lên mép bàn.
Lưng ghế trượt ra phía sau đυ.ng vào cơ thể người đàn ông, bị cứng rắn chặn lại, Hướng Nghị buông môi
cô
ra, nhưng cũng chỉ là hơi tách ra, gần như dán sát lên gương mặt
cô, khàn khàn giọng hỏi:" Còn kỵ đàn ông
không
?"
Kỵ chứ, ngay tại trong văn phòng nghiêm túc như vậy lại quyến rũ
cô
làm chuyện
không
nghiêm túc, sao
không
kỵ hả. Cách quần áo, Chu Lăng đè tay
anh
lại, hơi thở khi
nói
vẫn có phần chênh vênh:"
anh
muốn làm gì hả, vệ sĩ Hướng?"
" Đương nhiên là dốc sức để chứng minh, hoàng lịch của em là giả." Hướng Nghị
nói
mà lòng bàn tay
đãnắm lấy
một
bên trắng mịn mềm mại, đầu ngón tay vân va vân vê hạt châu
nhỏ
nơi đỉnh nhọn.
Cơ thể Chu Lăng lại căng ra, nghiêng người cuộn tròn
trên
ghế, ấn chặt lên bàn tay
anh,
không
cho
anhcử động nữa:"
anh
là vệ sĩ công ty nào, em phải khiếu nại, dĩ hạ phạm thượng (*) "
(*)Dĩ hạ phạm thượng (以下犯上): người dưới mạo phạm người
trên.
Hướng Nghị cười
nhẹ
trên
đỉnh đầu
cô,
một
lát sau, rút tay mình ra.
Chu Lăng thở ra
nhẹ
nhõm, nhưng bàn tay nóng rực rời
đi, vậy mà lại có
một
cảm giác mất mác
khôngdễ chịu,
cô
lặng lẽ đưa tay lên, ấn ấn vào nơi mất mác kia. Giây tiếp theo, ghế ngồi dưới thân đột nhiên chuyển động, gót giày
cô
va vào bàn, phát ra tiếng động trầm đυ.c.
Lúc dừng lại, bờ lưng rắn chắc của người đàn ông xuất
hiện
trước mắt, Chu Lăng nhấc chân lên đá
anh, bị
anh
túm lấy cổ chân, sau đó bàn tay to luồn vào, bế ngang
cô
lên.
Ngay sau đó
anh
tự mình mình ngồi xuống ghế, đặt Chu Lăng lên đùi mình.
"Đừng đùa ở đây mà,” Chu Lăng bị
anh
điều chỉnh tư thế giống như đùa nghịch món đồ chơi, hạ giọng
nói
:" Em chính là chủ tịch đứng đắn đó."
" Em đứng đắn là chuyện của em,
anh
chơi là chuyện của
anh." Động tác dưới tay của Hướng Nghị
không
dừng lại, tách hai chân
cô
ra, đè xuống phía trước người mình.
Nơi đó của
anh
rõ
ràng
đã
cứng lên, Chu Lăng bị khıêυ khí©h cũng có chút ngứa ngáy, vịn bả vai
anhkhông
nhịn được muốn cười:" Em
thật
sự
phải khiếu nại
anh
đó."
Hướng Nghị vùi cằm vào cổ
cô
cọ cọ:" Khiếu nại
anh
cái gì?"
" Ưʍ...........Khiếu nại
anh
không
rèn luyện chuyên môn,
không
chuyên tâm làm vệ sĩ, thèm muốn sắc đẹp của chủ nhân."
" Vậy đợi
anh
thèm muốn xong
thì
hẵng
đi
khiếu nại nhé." Hướng Nghị
nói
xong, hé miệng ngậm lấy vành tai trắng mềm của
cô, đầu lưỡi thô ráp liếʍ qua vị trí mẫn cảm bên tai, Chu Lăng khẽ thở gấp lên, nhắm hai mắt lại.
" Cốc cốc......"
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, làm kinh động đến vị chủ tịch vốn
đã
mềm nhũn dưới
sự
"thèm muốn" của vệ sĩ, mở bừng mắt ra,
đang
định xuống từ
trên
người
anh, lại bị
anh
ấn trở lại bởi hai cánh tay dùng lực
không
dễ gì mà kháng cự.
Giọng
nói
của trợ lý từ bên ngoài truyền vào:" Chủ tịch, kế hoạch kinh doanh
đã
sửa xong rồi ạ, trình chị xem qua và ký tên ạ."
" Chờ chút
đi
!" Chu Lăng nâng cao giọng
nói
lên, cúi đầu dùng sức đầy đẩy Hướng Nghị, " Đừng quậy nữa, nhanh để em xuống
đi
."
Cuối cùng, Hướng Nghị nhéo
một
cái
trên
cặp mông tròn trịa của
cô, mới miễn cưỡng buông tay ra và để
cô
xuống.
Chu Lăng cúi xuống nhanh chóng sửa sang cài lại nút áo, lúc ngước mắt lên, phát
hiện
anh
vẫn ngồi nguyên
trên
ghế
không
hề nhúc nhích, ánh mắt
không
chớp nhìn chằm chằm động tác của
cô. Chu Lăng bó tay buồn cười, cúi đầu đặt
một
nụ hôn lên trán
anh, túm cái người cứng đầu này lên, đẩy mạnh vào phòng nghỉ.
Lần nữa sửa sang lại dáng vẻ, Chu Lăng mới hắng hắng giọng, khôi phục lại phong thái bình tĩnh kìm chế của chủ tịch:" Vào
đi."
Trợ lý
không
thể
hiện
bất kỳ
sự
tò mò nào về quãng thời gian đáng ngờ này, càng
không
dám nhìn nhiều vẻ đỏ hồng phơi phới
trên
mặt chủ tịch, rủ mắt đưa tài liệu tới, chờ
cô
ký xong, lại yên lặng rời khỏi phòng.
Khoảnh khắc đóng cửa lại, tầm mắt lơ đãng sượt qua,
đã
thấy nữ chủ tịch luôn ung dung tao nhã đứng lên từ sau bàn làm việc, bước chân
nhẹ
nhàng chạy bước
nhỏ
về phía phòng nghỉ, lúc quay người đóng cửa,
trên
nét mặt
rõ
ràng mang theo thần thái ngọt ngào phấn khởi của
cô
gái
nhỏ.
Đến cuối cùng Hướng Nghị vẫn
không
thể hoàn thành việc mà
anh
hết sức hứng thú, đó là Văn phòng Play - Dĩ hạ phạm thượng, giữa vệ sĩ và chủ nhân xinh đẹp, hai người ngọt ngào nghiêng ngả trong phòng nghỉ đến lúc tan ca, cùng nhau
đi
ăn ở quán thịt nướng trong truyền thuyết kia.
Quả
thật
miếng thịt rất lớn, nướng lên cũng hết sức ngon lành, ăn vào vô cùng thỏa mãn
đã
nghiền. Vốn dĩ Chu Lăng vì giữ dáng, bữa tối ăn rất ít, lại càng
không
thể ăn thịt lớn như vậy, có điều ở cùng với Hướng Nghị, nên cũng chẳng còn gì là động lực tiết chế nữa, hết miếng này đến miếng khác, ăn còn ngon hơn cả
anh.
Hướng Nghị cũng
thật
là,
rõ
ràng lần trước còn
nói
cô
ăn nhiều
sẽ
béo lên,
trên
thực tế đút cho
cô
ăn như nuôi heo, cuối cùng Chu Lăng ăn đến căng phình, còn bị
anh
nhét
một
miếng vào miệng với lý do " Lãng phí đáng xấu hổ."
Ăn uống no đủ, Hướng Nghị đưa
cô
về nhà, vốn
không
tính ngủ lại, kết quả
đi
được nửa đường nhận được điện thoại của Tiền Gia Tô, mở miệng ra
nói
một
câu chẳng hiểu ra làm sao:" Bà ngoại
nói
bà
đãphê chuẩn lời thỉnh cầu đêm nay
không
về nhà của
anh
!"
Ở bên cạnh Chu Lăng
đã
bật cười khúc khích, rồi như chợt nghĩ đến cái gì, nụ cười lại nhanh chóng vụt tắt.
Hướng Nghị nhàn nhạt liếc qua
cô,
nói
vào điện thoại:"
anh
mày thỉnh cầu hồi nào thế?"
Đầu dây bên kia dừng
một
lát, rồi vang lên tiếng Tiền Gia Tô nghiêm trang chuyển lời:" Bà ngoại
nói,
không
quan tâm,
anh
đã
thỉnh cầu rồi!"
".......Rồi,
anh
biết rồi." Hướng Nghị có hơi bất đắc dĩ ngắt điện thoại.
Vì thế sau khi về đến biệt thự, Hướng Nghị cũng cùng xuống xe, nắm tay Chu Lăng, giống như quay về nhà của mình, thong thả
đi
vào cửa.
Chu Lăng kêu người dắt chó ra vười hoa,
đi
qua
đi
lại, nhân tiện tiêu thực. Husky từ xa
đã
nghe tiếng kêu gào, sau khi nhìn thấy Chu Lăng lại càng vui sướиɠ, mạnh mẽ giãy khỏi tay người hầu, thè lưỡi lao hồng hộc về phía
cô.
Thực tế Chu Lăng hoàn toàn có thể kêu nhị ngốc dừng lại, tuy nó điên điên, nhưng lại rất mực nghe lời
cô. Thế nhưng
cô
lại
không
lên tiếng, cố ý đẩy Hướng Nghị
một
cái, còn mình
thì
cười tránh né.
Hướng Nghị bị
cô
đẩy lên vị trí đối diện với nhị ngốc, con chó lớn
đã
bay vọt lên,
anh
chỉ còn cách giơ tay đón lấy, vùng ngực bị đập lên có hơi đau. NHị Ngốc bị cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông ôm lấy chặt chẽ, mắt to mắt
nhỏ
nhìn
anh
trừng trừng, cái đuôi
thì
ngoáy tít mù, quất liên tiếp lên đùi Hướng Nghị.
Ở bên cạnh Chu Lăng ôm Pomeranian xinh xắn đáng
yêu
không
ngừng cười, Hướng Nghị buông con chó ngốc kia xuống,
đi
tới, đoạt lấy tuyết trắng
nhỏ
xinh trong lòng
cô. Pomeranian vẫn luôn sợ
anh
lần này lại
không
kháng cự, còn dùng móng vuốt sờ sờ mặt
anh
hết sực dịu dàng.
Hai người ở vườn hoa chơi cùng chó
một
hồi, Chu Lăng chỉ huy hai con chó lao vào Hướng Nghị, cười đùa ầm ĩ, cả người ra đầy mồ hôi.
cô
về phòng tắm rửa trước, lúc tắm xong, vừa lúc Hướng Nghị trở về phòng, kéo ngay người phụ nữ mới tắm rửa sạch
sẽ
vào trong lòng, giống như chó mà ngửi ngửi người
cô, hít hà hương thơm
trên
người
cô.
"
anh
bị Nhị Ngốc lây truyền rồi hả." Chu Lăng cười đẩy
anh
ra,
đi
lấy tới áo tắm tự mình chuẩn bị riêng cho
anh. Ngoài cái này ra, còn có mấy bộ quần áo thay đổi, đều là
cô
theo số đo của
anh, tự mình
đisắm sửa.
Trong đồ đưa cho
anh
còn có
một
cái qυầи ɭóŧ đàn ông màu đen, Hướng Nghị nhận lấy, cúi đầu nhìn nhìn, nhất thời
không
nói
gì. Áo tắm mới tinh,
đã
qua
một
lần giặt, bên
trên
đó là mùi hương mà
anh
rất quen thuộc.
Chu Lăng
không
để ý đến vẻ mặt khác thường của
anh, nắm lấy khuôn mặt mặt
anh
xua xua
đi:" Tự mình
đi
tắm
đi, chú chó bẩn."
Lúc này Hướng Nghị mới ngẩng đầu lên, chớp nhẽ mí mắt, nghiêng người đè
cô
lên tường, dùng răng nanh cắn cà cạ vành tai
cô, mới lưu luyến buông ra, trước khi bước vào phòng tắm để lại cho
cô
mộtcâu hung ác:" Em đợi đó cho
anh."