Chương 34

Edit: Michellevn

Nửa giờ sau, Đinh Y Y được đẩy ra từ phòng giải phẫu, nét mặt trắng bệch cắt

không

ra giọt máu,

không

còn lại chút nào thần thái của ngày thường. Người đàn ông tranh vượt lên trước, nắm chặt lấy tay



ấy, khuôn mặt tràn đầy vẻ tự trách và hối hận.

"

anh

buông tay! "

hiện

giờ đến cả

nói

chuyện Đinh Y Y cũng rất vất vả, muốn rút tay về, nhưng lại

không

thể địch nổi sức lực đàn ông.

Chu Lăng

đi

tới, chẳng

nói

chẳng rằng hất tay

hắn

ta ra, sau đó nắm

thật

chặt tay Đinh Y Y, khom người xuống, giọng

nói

nhỏ

hết sức, giống như sợ ai làm phiền, hỏi



ấy:" Đau

không

?"

" Đau." Đinh Y Y nhếch miệng lên, muốn cười với

cô, nhưng nhìn cứ như là

đang

khóc.

Hốc mắt Chu Lăng tức khắc đỏ lên, cắn răng kìm nén nuốt nước mắt trở về." Đừng khóc nhé,"



cười dịu dàng với Đinh Y Y, thanh

âm

nói

chuyện

nhẹ

cực kỳ, chỉ có hai người mới có thể nghe được," Tớ nhất định trả lại bọn nó gấp bội."

Đinh Y Y ngớ người, nắm tay



siết chặt lại, há miệng muốn

nói

gì đó,

thì

đột nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra ---- Là cha mẹ chồng



ấy nhận được tin cùng nhau chạy đến, lo lắng bước nhanh đến trước giường bệnh, hỏi bằng giọng săn sóc:" Cơ thể thế nào rồi?"

Đinh Y Y chống tay muốn ngồi dậy, bị mẹ chồng vội vàng ấn xuống:" Đừng động đừng động, mau nằm xuống nghỉ ngơi."

Biết được cơ thể



ấy

không

quá đáng ngại, chỉ là

không

thể giữ lại đứa bé, hai ông bà yên tâm, nhưng cũng lộ ra vẻ tiếc nuối



ràng. Lúc này ông bà mới dành thời gian để ý đến đứa con đáng xấu hổ bên kia, có phần nghiêm khắc mà kêu

hắn

ta tự mình

nói



mọi chuyện.

Hai ông bà dạy dỗ con, Chu Lăng

không

tiện ở lại nữa, dặn dò bảo mẫu vài câu cẩn thận

thì

rời

đi.

cômới ra ngoài, cửa phòng bệnh sau lưng đóng lại, tiếng la mắng nổi giận từ bên trong truyền ra:" Quỳ xuống!"

Chu Lăng nhìn cánh cửa màu trắng khép chặt lại, sau

một

lát xoay người, lại lần nữa gọi điện thoại cho trợ lý trong giờ nghỉ.

Thức ăn chay tiệm này quả

thật

không

tệ, dựa theo vị các món mặn, màu sắc cực đỉnh, hương vị cũng ngon vô cùng. Mặc dù Hướng Nghị

không

có khẩu vị gì, nhưng thấy bà cụ ăn đến là vui vẻ, nên tâm tình cũng theo đó mà thoải mái chút ít.

Bởi vì điều kiện sức khỏe,

đã

lâu lắm rồi bà cụ

không

đi

ra ngoài dạo chơi, ăn ở tiệm ăn bên ngoài. Bao tử của bà

đã

không

đảm đương được sức ăn của người bình thường nữa, bình thường chủ yếu đều là thức ăn lỏng, bày trước mặt đồ ăn ngon nhiều như vậy, cũng chỉ có thể ăn được mấy miếng cho

đãghiền mà thôi.

Có điều hôm nay bà cụ mãn nguyện lắm, thời gian qua cháu ngoại

nhỏ

không

làm việc đàng hoàng, quá trời công việc nghiêm túc

thì

không

tìm, lại nhất định

đi

đến quán bar hát cái gì mà ca. Thỉnh thoảng cũng kiếm được

một

món phụ giúp gia đình, nhưng đa phần thời gian, đều là ngửa tay xin

anh

họ tiền tiêu vặt.

hiện

giờ xem như

đã

có triển vọng, con đường ca hát

đang

dần nổi tiếng,

một

suất diễn có thể kiếm được ngang bằng

anh

của cậu

một

năm. Bà cụ vô cùng yên tâm vui vẻ, nghe Tiền Gia Tô khoe khoang cậu ở

trên

sân khấu biểu

hiện

anh

tuấn cỡ nào, đẹp trai ra sao, cứ hớn hở cười suốt.

Tiền Gia Tô high lắm rồi, sau đó cứ vậy mà ăn no luôn, lúc trở về dựa nửa người ở chổ ngồi phía sau, để bà ngoại xoa bụng cho cậu.

" A......" Tiền Gia Tô dễ chịu mà híp mắt lại,

không

biết nghĩ đến cái gì, bỗng dưng cảm khái

một

câu," Em

thật



yêu

chị Lăng quá

đi!"

Bà cụ nghe vậy lập tức chau mày, giơ tay đánh mạnh vào người cậu, Tiền Gia Tô tức

thì

vòng tay lên ôm ngực hít hà

một

tiếng, hai mắt trợn lên:" Sao lại đánh cháu?"

"

không

được

nói

bậy bạ!" Bà cụ trừng cậu.

Tiền Gia Tô ngây người

một

lát mới phản ứng lại kịp, nhất thời

không

nói

nên lời chỉ bật cười. Cậu "khụ"

một

tiếng, vẻ mặt bí hiểm nhìn bà cụ:" Bà ngoại, bà có biết,

anh

họ quen chị Lăng như thế nào

không?" Cậu ngồi thẳng người, vô cùng phóng khoáng mà vỗ vỗ áo khoác, sau đó vươn

một

ngón tay ra, chỉ vào chóp mũi

anh

tuấn của mình," Là do con đấy."

Ở phía trước Hướng Nghị tập chung vào lái xe, vẫn luôn

không

lên tiếng, lúc này lại nhìn lướt qua kính chiếu hậu, hai người phía sau vẫn

không

phát

hiện.

Vẻ mặt bà cụ hoài nghi nhìn Tiền Gia Tô chăm chú:" Cháu

thì

có chuyện gì ở đây?"

"anh

họ có thể quen được chị Lăng, đều là nhờ hào quang của cháu!" Vẻ mặt cậu kiêu ngạo, " Bà còn lo lắng cháu cạy góc tường của

anh

họ sao? Về lý mà

nói, nếu cháu có ý nghĩ kia, căn bản là

không

tới phiên

anh

họ...............Ái ui!"

đang

thao thao

thì

bị bà cụ đập cho

một

phát vào đầu, Tiền Gia Tô xoa xoa đầu, lầm bầm:"

không

tin

thì

thôi."

Hướng Nghị yên lặng thu lại ánh mắt, đối với việc này

không

ý kiến.

trên

thực tế, quả

thật

anh

phải cảm kích thằng em họ thiểu năng này.

Vì tập luyện mà mấy ngày rồi Tiền Gia Tô

không

được ngủ đủ giấc, về đến nhà

đã

há mồm ngáp,

đi

tắm rửa trước. Hướng Nghị rót ly nước ấm, lấy thuốc của bà cụ đưa đến phòng của bà, nhìn bà uống xong, lại

không

rời

đi

ngay, mà ngồi xuống bên giường.

Lúc này bà cụ mới nhận ra, vui vẻ cả ngày hôm nay, cháu nội lớn nhà mình hình như từ đầu chí cuối

không

hề

nói

gì cả.

" Sao thế hả," Bà hỏi trêu đùa,"

không

có vợ cháu ăn cơm cùng nên cháu

không

vui hả?"

Hướng Nghị mỉm cười, kéo bà qua ngồi xuống, sắc mặt hiếm khi nghiêm trang:" Cháu

nói

với bà chuyện này."

Tâm tình

anh

vốn có hơi nặng nề, thế mà vừa

nói

ra những lời này, tức khắc trông thấy hai mắt bà cụ sáng



lên trông thấy, biểu cảm " Vui mừng quá đỗi" hết sức sống động.

Nhất thời Hướng Nghị có hơi buồn cười:" Bà lại nghĩ

đi

đâu vậy?"

"không

nghĩ

đi

đâu á!" Bà cụ mừng khấp khởi,"

không

phải cháu muốn

nói

chuyện kết hôn với bà à?"

"...........Vẫn sớm mà." Hướng Nghị bó tay xoa xoa cái trán.

"Trước khi kết hôn, có

một

số chuyện cháu muốn

nói



trước với bà." Hướng Nghị nhìn bà,

nói

nghiêm nghị:" Trước kia Chu Lăng

đã

từng kết hôn

một

lần."

Bà cụ kinh ngạc mở to hai mắt, Hướng Nghị tiếp tục

nói

:" Bởi vì

một

số nguyên nhân thân bất do kỷ (*), cũng

không

phải ý muốn ban đầu của



ấy. Chồng trước của



ấy

đã

qua đời, những chuyện khác, sau này có cơ hội cháu

sẽ

giải thích với bà."

(*) thân bất do kỷ:

không

thể tự làm chủ bản thân, cuộc đời, vận mệnh mình.

Môi bà cụ mấpmáy, nhưng lại

không

phát ra

âm

thanh.

Hướng Nghị cũng

không

nói

thêm gì nữa, dành thời gian cho bà tiếp nhận.

Mãi nửa ngày, bà cụ mới giống như bình thường lại, người khẽ động đậy kéo tay Hướng Nghị,

nhẹ

giọng hỏi:" Vậy cháu

nói

thử ta nghe, cháu nghĩ thế nào?"

" Cháu

không

quan tâm nhưng cái đó," Hướng Nghị nắm chặt tay bà, " cháu hy vọng bà cũng đừng để ý."

Bà cụ yên lặng

một

lúc lâu, mới hít

một

hơi dài:" Ta để ý gì chứ, ta

không

phải quan tâm cháu sao. Cháu

không

thèm người khác chỉ biết thích người ta, ta ngăn được sao." Giọng

nói

bà có phần

nhỏ

đi, mang theo mấy phần ý tứ thỏa hiệp," Kết hôn lần hai

thì

lần hai, ta nhìn con bé đó thấy rất được, nó cũng

không

dễ dàng gì."

Cho đến khi bà buông ra câu cuối cùng, Hướng Nghị mới

thật

giống như trút ra

một

tiếng thở dài

nhẹnhõm từ sâu tận đáy lòng, siết chặt tay bà nội, nỗi lòng phức tạp, nhất thời lại

không

biết phải

nói

gì.

Vai bà cụ rũ xuống, vẫn

không

nhìn

anh,

một

lát sau bỗng dưng lại hỏi:" Vậy chừng nào

thì

đám cưới đây?"

"........." Hướng Nghị bật cười, nâng tay

nhẹ

xoa xoa đầu bà.

Sáng hôm sau,

trên

tòa nhà văn phòng trong khu trung tâm thương mại nào đó,

một



gái

xinh đẹp trẻ trung, thu dọn đồ dùng của mình, trong tiếng xì xào của cả phòng, bước ra khỏi công ty, đôi mắt đỏ lên muốn khóc, giống như

đã

chịu bao nhiêu là oan ức.

không

ai thông cảm cho



ta, trong

một

đêm lời đồn đại

trên

mạng nội bộ công ty

đã

truyền ầm lên, mọi người đều biết



ả này mới đến đây chưa được nửa năm mà thủ đoạn rất cao tay, quyến rũ vị quản lý cấp cao nào đó,

đã

vậy còn mưu mô khó lường mà gửi những bức ảnh thiếu đứng đắn

trêngiường của mình cho người vợ chính thức

đang

mang thai, làm hại người ta hư thai phải vào bệnh viện.

- -----Lòng dạ đen tối độc ác tham lam, bây giờ còn giả bộ Bạch Liên Hoa cái nỗi gì.

Thậm chí còn

không

thèm để ý đến vẻ đáng thương và căng thẳng khi



ta luôn miệng

nói

" Tôi

khôngcó." Là liêm sỉ ấy hả? Vậy xác thực là

không

có rồi.

Bên ngoài tòa cao ốc có mấy chiếc xe giá trị xa xỉ, trong đó khiến người ta chú ý nhất, là chiếc xe thể thao màu trắng ngay cửa đối diện kia, thân xe thuần

một

màu trắng tinh sạch

sẽ, sáng chói mắt người nhìn.

một

người phụ nữ xinh đẹp mỹ miều dựa người vào xe, bên trong áo khoác màu nâu nhạt là bộ vest màu trắng, hai chân thon dài thẳng tắp, khí chất cao quý lạnh lùng, vô cùng thu hút người khác.

Chu Lăng

không

để ý đến tầm mắt thỉnh thoảng rơi

trên

người mình, khoanh tay trước ngực nhìn chăm chú cửa kính trước mặt.

không

bao lâu, bóng dáng



gái

ôm cái thùng xuất

hiện, Chu Lăng đứng thẳng lên, nâng chân thong dong bước

đi

tới.

- --- Dáng vẻ quả

thật

không

tệ, miễn cưỡng có thể kêu

một

tiếng người đẹp, cặp mắt rất đẹp, lúng liếng trong suốt động lòng người, đúng là loại hình khiến cho đàn ông dễ dàng sa ngã.



ả kia trông thấy có người

đi

thẳng về phía mình, theo bản năng né tránh, Chu Lăng làm bức tường cản lại đường



ta

đi, nhếch khóe môi xinh đẹp lên, trong ánh mắt lại dâng tràn vẻ dữ tợn.

"

không

biết tôi à?" Chu Lăng nở nụ cười

không

hề có ý tốt," Bộ phận nhân

sự

làm ăn cái kiểu gì thế nhỉ, nhân viên quèn người

một

người hai đều

không

biết chủ tịch, đào tạo cũng chỉ là bày trò quái gì đâu thôi."



ả ngẩn người, vẫn chưa phản ứng lại được:"



là?"

Chu Lăng vô cùng phong cách mà tự mình giới thiệu:"



có thể kêu tôi là Chu ngày lành, bởi vì mục đích của tôi là, dùng

một

trăm loại phương pháp để



không

thể lăn lộn ngoài đời được nữa."



mỉm cười," Tất nhiên, khi



quyến rũ cấp

trên

của mình, trước khi bị Đại Nguyên khai trừ, tôi vẫn là chủ của

cô." ----- Lý lịch



ta

hiện

giờ

đang

đặt

trên

bàn làm việc của Chu Lăng, lúc mới vừa tốt nghiệp

đã

thực tập ở Đại Nguyên, biểu

hiện

rất tốt

đã

vượt qua kỳ đào tạo, nhưng chưa kết thúc thời gian thử việc

đãxin nghỉ.

nói

ngắn gọn, có tiền án.

"



nói

bậy bạ gì đó!" Vẻ mặt



gái

trẻ tràn đầy

sự

tức giận và oan ức khi vô duyên vô cớ bị oan ức," Tôi

không

.........."

Chu Lăng lại chẳng hề kiên nhẫn xem



ta đóng kịch,

không

kiên nhẫn mà cắt ngang:" Tôi

không

biết



mượn gan chó ở đâu ra,

đã

chen chân vào hôn nhân của người khác, lại còn dám gửi ảnh diễu võ dương oai, nhưng tôi

sẽ

cho



biết," Lòng cao hơn trời, mạng mỏng hơn giấy", mấy chữ này đến cùng viết như thế nào".



ả nghiến răng nghiến lợi, dường như là biết có thanh minh cũng vô dụng, trừng mắt nhìn



một

lát, bỗng nhiên cười khẩy:"



thì

có tư cách gì mà

nói

tôi? Làm tiểu tam như nhau,



chẳng qua là

đãthành công chiếm được mà thôi, cao quý hơn tôi bao nhiêu chứ?"

Còn nghĩ đến chiếm được cơ đấy? Chu Lăng nâng tay lên nhanh gọn cho

một

cái tát, nụ cười

trên

mặt vẫn chứa đựng vẻ khéo léo:" Ngại quá, tôi đây chưa bao giờ làm tiểu tam, xác thực cao quý hơn



rất nhiều."

" Làm gì thế hả!



là ai? Ở đâu tới?"

- ----- Đột nhiên bên tai vang lên tiếng hét to, là bảo vệ tòa nhà lao ra, hiển nhiên là có quen biết với

côả này, kéo



ta ra phía sau, tiếp đó

không

phân biệt tốt xấu gì cả đẩy người phụ nữ vừa động thủ ra.

Chu Lăng mang giày cao gót suýt nữa

thì

bị đẩy ngã, còn chưa đứng vững, tên bảo vệ

đã

tiếp tục xông tới trước mắt.

Giữa lúc đó như tia lửa xẹt qua, vòng eo được

một

cánh tay rắn chắc quấn chặt, vững vàng giữ chặt

côtừ phía sau, đồng thời túm lấy cánh tay tên bảo vệ, trở tay vặn

một

cái, khiến

hắn

phải xụm người xuống.

"...... Sao

anh

lại ở đây?" Chu Lăng xoay đầu, ý chí chiến đấu vốn

đang

sôi sục, trong nháy mắt khí thế liền tụt giảm, sờ sờ mũi,

không

biết vì sao tự dựng mình chột dạ.

Tay Hướng Nghị dùng sức đẩy tên bảo vệ kia ra, lúc này mới rủ mắt lướt nhìn người phụ nữ trong lòng, lông mày nhíu chặt lại.

anh

không

trả lời câu hỏi của Chu Lăng, chỉ trầm giọng hỏi



:" Xong việc rồi hả?"

Chu Lăng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, gật gật đầu:" Xong rồi ạ."

Hướng Nghị

không

nói

thêm gì nữa, nắm cổ tay



lôi

đi.

Lên xe, Hướng Nghị

không

nổ máy ngay, yên lặng ngồi

trên

ghế, cũng

không

nói

gì. Chu Lăng dè dặt dò xét nét mặt

anh, nhưng

anh

không

hề có biểu tình gì,

không

biết là rốt cuộc có tức giận hay

không.

Lòng bàn tay ân

ẩn

tê tê, cái tát kia vừa rồi đánh hết sức là sảng khoái, tay mình cũng đau luôn.



cúi đầu nhìn nhìn lòng bàn tay, có hơi đỏ, yên lặng tự mình dùng tay trái xoa xoa.

Ánh mắt Hướng Nghị đảo qua:" Sao rồi?"

"Tay đau." Chu Lăng giơ tay lên cho

anh

xem.

Hướng Nghị hừ

một

tiếng mũi:" Đáng!"

" Đau

thật

mà....."

Chu Lăng

nhỏ

giọng lẩm bẩm, cái miệng hơi dẩu lên,

đang

định thu tay lại, bỗng dưng cổ tay bị nắm lấy, Hướng Nghị kéo tay



qua, rũ mắt nhìn kỹ, đưa đến bên miệng, thổi hai cái cho



.

.........Đây là vù vù?

Chu Lăng vội vàng mím chặt môi, cố gắng để

không

bật ra tiếng cười.