Chương 26

Edit: Michellevn

Như

đã

hẹn, ngày hôm sau Chu Lăng

đi

thăm Đinh Y Y, cuộc sống của



ấy

hiện

giờ mới

thật

đúng là phu nhân hào môn xa xỉ, chuyện ăn mặc đều có nhà chồng mời chuyên gia hầu hạ, cái

không

được hoàn mỹ chính là bị hạn chế

đi

rất nhiều ;

không

nói

giảm

một

lượng lớn số lần

đi

dạo phố, giày cao gót mà



ấy

yêu

thích nhất

đã

có lệnh cấm



ràng, thực đơn mỗi ngày thi hành theo nguyên tắc " ăn nhiều bữa

nhỏ", được điều phối và kiểm soát chặt chẽ bởi

một

chuyên gia dinh dưỡng đầy trách nhiệm.

Lúc Chu Lăng tới



ấy

đang

ôm hộp kem hết sức thòm thèm, ở bên cạnh chuyên gia dinh dưỡng khuyên nhủ

không

cho ăn, Đinh Y Y ngang ngược

nói, tôi chỉ nhìn

một

chút thôi.

Sau đó thừa dịp chuyên gia dinh dưỡng

đi

bưng trà dưỡng sinh, nhanh chóng mở nắp hộp ra dùng thìa xúc

một

lượng tương đối lớn cho vào trong miệng, vừa nghe thấy động tĩnh

thì

gấp rút nhét vào trong tay Chu Lăng, dùng kỹ năng diễn xuất thượng thừa chỉ trích



:" Biết



là tớ

không

thể ăn còn diễn trò ăn trước mặt tớ, cậu còn là người sao?"

".........." Chu Lăng chỉ đành phải phối hợp mà cũng xúc

một

thìa lên ăn, sau đó cố ý liếʍ liếʍ khóe miệng

không

dính gì của mình, Đinh Y Y hiểu ngay, vội vàng liếʍ mép sạch

sẽ

trước khi chuyên gia dinh dưỡng

đi

tới.

Vốn còn cho rằng



ấy

đang

rắc thức ăn chó, giờ tận mắt chứng kiến, lại cảm thấy có chút thê thảm. Chuẩn bị mang thai thôi mà, thế mà cũng chuyện bé xé ra to, sau này

thật

sự

mang thai,

không

biết chừng còn bị trói buộc thành kiểu gì nữa.

Bất ngờ chính là, vợ chồng son bọn họ hiệu suất cao

thật,

không

quá mấy ngày sau khi Chu Lăng tới thăm, Đinh Y Y

đã

xác nhận mang thai. Tuy

nói

ba tháng đầu

không

được

nói

cho người ngoài biết, nhưng đối với



ấy Chu Lăng

không

phải người ngoài, Đinh Y Y ngay lập tức gọi điện tới báo tin vui.

Lúc đó Chu Lăng mới vừa họp xong quay về văn phòng, trợ lý đưa tới

một

tấm thiệp mời màu trắng tinh xảo,



nhận lấy tiện tay để qua

một

bên, khoát tay cho



ấy ra ngoài, cửa đóng lại mới kìm nén

khôngđược:"

thật

hay giả đấy? Các cậu vậy mà cũng nhanh quá đó!"

" Chân

thật

như bộ ngực 36D của cậu." Đinh Y Y vẫn là cái vẻ bỉ ổi như vậy.

Chu Lăng

đã

có hơi cảm khái, người phụ nữ dung tục này chẳng mấy chốc

sẽ

phải làm mẹ, vậy sau này ai

sẽ

cùng



chơi, cùng



buông thả đây.

" Cậu tìm

anh

họ Hướng của cậu mà chơi á," Đinh Y Y

nói," Cậu cũng cố lên

đi, đừng để đến lúc tớ chọn lựa trường tốt cho con mà cậu vẫn còn

đang

chọn bỉm, chậc chậc, chúng ta

sẽ

có khoảng cách thế hệ đấy."

Nhắc tới cái này, Chu Lăng liền có phần cụt hết cả hứng:" Tớ

không

có hứng thú với chuyện sinh con, phiền hà lắm."

Đinh Y Y hứ



một

tiếng:"

không

sinh con

thì

gia sản đó cậu để lại cho ai hả?" Dừng

một

lát, đột ngột đổi giọng."

không

sinh càng tốt, gia sản xem như đều cho con trai tớ. "

Chu Lăng cười rộ lên:" OK Ok Ok, con trai cậu chính là con trai tớ."

Cúp điện thoại, Chu Lăng đứng trước cửa sổ sát đất, bên ngoài là các tòa nhà chọc trời nối tiếp san sát nhau, cao vòi vọi, to lớn ngăn nắp, nhưng lại thiếu chút hơi ấm tình người.



nhớ tới bản thân mình hồi mới đến Nguyên gia, Nguyên tiên sinh đưa



đi

tham dự các loại yến tiệc với các nhân vật nổi tiếng, để mở mang kiến thức về

sự

sang trọng cùng xa hoa lãng phí của giới thượng lưu; Còn sắp xếp



vào công ty với thân phận trợ lý đặc biệt của chủ tịch, làm quen với nghiệp vụ công ty. Sống trong biệt thự cao cấp hàng đầu, ra ngoài có xe riêng đưa đón, đồ mặc

trên

người chính là lễ phục và đồ công sở được thiết kế riêng, chuyện ăn uống

thì

chỉ

một

miếng

nhỏ

thôi cũng có thể tiêu tốn nửa năm chi phí sinh hoạt cùa

cô.

Nhưng bên ngoài có hoa mỹ

đi

chăng nữa, chức danh có êm tai

đi

chăng nữa, cũng

không

che giấu được vẻ gượng ép từ trong ra ngoài của

cô. Lúc đó quả đúng là

một

đứa quê mùa đến từ nông thôn, cảm thấy hoàn toàn xa lạ với mọi thứ xung quanh, thậm chí ngay cả

một

người bạn có thể sẻ chia cũng

không

có.

đã

không

còn nhớ nổi là quen được Đinh Y Y ở buổi tiệc thứ bao nhiêu rồi,



ấy

không

giống lắm với các vị phu nhân mang vẻ ngạo mạn từ đầu đến chân, trông thấy



là người mới vừa bước vào vòng luẩn quẩn kia, câu

nói

đầu tiên

đã

không

mang ý tốt:" Cậu gả cho lão già đó, phương diện kia có thể được được?"

Chu Lăng thời điểm đó tuy

không

tính là tiểu bạch thỏ ngây thơ, nhưng cũng là lần đầu tiên đυ.ng câu hỏi trực tiếp trần trụi như vậy, lập tức đỏ mặt né tránh như tránh ôn thần.

nói

về chuyện đó,



chính là bị kẻ bỉ ổi Đinh Y Y này lôi kéo hư hỏng. Ấy vậy mà cái kẻ lôi kéo



làm chuyện xấu này,

hiện

giờ vẫn phải từ bỏ cách sống phóng túng bừa bãi trước kia.

Chu Lăng thu xếp xong ra khỏi phòng làm việc, trước khi

đi

tầm mắt đảo qua tấm thiệp mời trong góc phòng, cầm lên.

- ------Tiệc đính hôn của Thời Tuấn, xác định vào tuần cuối tháng này.

Chu Lăng tiện tay lại đặt xuống, xách giỏ rời bước

đi.

Tới phòng làm việc Hướng Dương vừa đúng là thời gian cơm chiều, cho nên vẫn chưa thể gặp được Hướng Nghị, Chu Lăng ôm

một

chậu hoa

nhỏ, nhíu mày đứng trước cổng lớn gọi điện cho

anh.

Tiểu khu Hướng Dương, trong

không

gian phòng bếp

nhỏ

hẹp, Hướng Nghị tắt bếp, bưng cháo gạo nếp được nấu đến mềm nhừ đặt qua

một

bên, rồi làm nóng dầu trong chảo xào rau.

Khoai tây cắt khối bọc bột chiên lên, làm thành

một

nồi khoai tây xốp giòn vàng óng; Nấm đùi gà cắt thành khối

nhỏ, dùng hành xắt khúc và đậu phộng rang chín làm thành món nấm đùi gà thanh đạm; Còn thêm

một

nồi canh rong biển đậu hũ. Bà nội dạ dày

không

tốt,

không

ăn được đồ dầu mỡ, sau khi phẫu thuật căn bản chỉ là ăn chay.

Đương nhiên mỗi bữa vẫn

sẽ

có món mặn, dù sao trong nhà có hai người đàn ông mạnh khỏe,

khôngthịt

không

vui. Hôm nay là gà hầm nấm, chính là món tủ của bà nội,

đã

làm xong từ lâu.

Khi sắp nấu xong canh, bà nội

đi

vào, cầm di động

đang

kêu

không

ngừng của

anh,

trên

mặt tràn đầy vẻ vui sướиɠ:" Cháu có điện thoại!"

Hướng Nghị chỉ mặc

một

cái áo mỏng, cũng

đã

đổ đầy mồ hôi, nhìn nhìn canh trong nồi, vẫn

khôngquay đầu mà hỏi:" Ai gọi ạ?"

"không

biết ai, ba dấu ngã!" Ghi chú đặc biệt như vậy vừa nhìn

đã

biết là

không

phải bạn bè bình thường, bà nội vậy mà cười đến là vui vẻ, dùng

một

ngón tay cẩn thận giúp

anh

nhấn nhận máy, nâng cao tay đưa sát lại bên tai

anh.

Lúc Hướng Nghị nghe được ba dấu ngã lập tức xoay người qua, nhận lấy điện thoại, chuyển qua bên tai kia, dưới ánh mắt lấp lánh long lanh vẻ chờ mong của bà nội, "Alo"

một

tiếng.

"

anh

họ ~~~" Người phụ nữ đầu bên kia cố tình mềm mại kéo dài giọng tạo ra

một

giai điệu khiến cho người ta đến cả xương cốt cũng có thể nhũn mềm trong nửa ngày.

Hướng Nghị trơ mắt nhìn bà nội cười từ

một

bông hoa thành

một

bó hoa lớn, thái dương giật giật, đẩy vai đuổi người ra ngoài, đóng cửa lại, lúc này mới

nói

vào trong máy:" Sao thế?"

" Em

đang

ở cửa hàng của

anh

nè." Chu Lăng

nói

Lần này thực

sự



một

chút xấu hổ, Hướng Nghị hoặc là

đang

nấu cơm hoặc là

đã

làm xong cơm

đangăn cùng người nhà,



cũng có hơi thiếu tự tin.

Hướng Nghị

không

trách

cô, trái lại hỏi:" Ăn cơm chưa?"

" Chưa đâu,

anh

ăn rồi sao?"

" Mới vừa nấu xong."

Chu Lăng ngay lập tức hăng hái trở lại:" Hôm nay làm món gì thế

anh

?"

Hướng Nghị tắt bếp, nhìn lướt qua món ăn

đã

thành hình trong nồi, bẩm báo chi tiết:" Khoai tây chiên khô, nấm đùi gà bung, canh rong biển đậu hũ, còn có gà

nhỏ

hầm nấm."

" A!" Chu Lăng cũng sắp chảy nước miếng đến nơi rồi, ngồi xổm xuống bên cạnh tường, "

anh

vậy mà còn thay đổi mỗi ngày đó nha, đầu bếp lớn."

Hướng Nghị ừ

một

tiếng:" Đầu bếp lớn là vạn năng mà, cái gì cũng có thể."

Đồ mặt dày, Chu Lăng cười "xí" với

anh, sau đó

nói

lời trái lòng:" Vậy

anh

mau cùng bà nội

anh

ăn

đi, em ở đây chờ

anh."

Đây là chơi chiêu lạt mềm buộc chặt rồi...... Hướng Nghị sao có thể để



thật

sự

chờ ở đó, còn mình yên ổn ăn cơm, thở dài rất khẽ mà rằng:"

một

lát nữa đưa tới cho em."

Chu Lăng thực

hiện

được

âm

mưu, lập tức cười hì hì:" Cảm ơn

anh

họ!"

Sau khi ngắt điện thoại, Hướng Nghị lấy ra âu giữ nhiệt, bà nội vẫn luôn ghé tai lên ván cửa nghe nãy giờ đẩy cửa bước vào, cười đến là vui mừng:" Đưa cơm cho người ta hả?"

Hướng Nghị có hơi bất đắc dĩ:" Bà nội người khác lỗ tai cũng nghễnh ngãng cả rồi, sao lỗ tai bà lại càng ngày càng thính thế."

Bà nội

không

để ý đến lời này của

anh, nhìn lướt qua âu giữ nhiệt chỉ chứa được

một

lượng

nhỏ

kia, liền

nói

ngay:"

không

dùng cái này, nó

nhỏ

quá đấy, đựng chẳng được bao nhiêu." Chỉ ngón tay lên phía

trên

nóc tủ," Cháu mở ra, trong đó có cái làm bằng gỗ đó, có mấy tầng lận, dùng cái đó

đi."

Hướng Nghị theo

sự

chỉ đạo của bà, phía dưới hai cái hộp trong chỗ sâu nhất của cái tủ, tìm được hộp đựng thức ăn lớn 3 tầng kia, vẫn còn trong bao bì đóng gói, nhãn niêm phong

đã

được bóc

đi, mới toanh." Bà giấu cũng sâu

thật

đấy."

" Bình thường cũng có dùng mấy đâu." Bà nội cũng

đã

quên cái này là hàng tặng phẩm trước kia mua đồ gì rồi, dù sao giờ đúng lúc có thể dùng tới," Cháu rửa sơ

đi, lấy cho người ta nhiều

một

chút."

Hướng Nghị lấy từ trong tủ lạnh ra mấy hộp giữ tươi sạch

sẽ, rửa sạch

một

lượt. Bà nội ở bên cạnh nhìn

anh, sau

một

lúc lâu mới thử hỏi dò:" Cháu đưa

đi

đâu vậy, xa hay

không

? Nếu

không

thì

đón người ta đến nhà ăn

đi

....."

"

không

xa ạ, ngay trong cửa hàng thôi ạ. " Hướng Nghị biết bà nội vô cùng hi vọng

anh

có thể mang

một



gái

về nhà, có điều thời cơ còn chưa tới. Đối với chuyện gặp người nhà

anh

Chu Lăng giống như rất cự tuyệt.

Bà nội có hơi thất vọng mà ò

một

tiếng, vẫn cứ ở bên cạnh

anh, mãi đến khi Hướng Nghị đóng gói đồ ăn xong

đi

ra cửa, bà theo tới cửa, vẫn có chút

không

cam lòng mà hỏi:" Ta

không

thể

đi

cùng nhìn

một

chút sao?"

" Quay về

đi

mà, lần sau đưa về cho bà nhìn." Hướng Nghị nâng tay xoa xoa đầu bà," Lát nữa

thì

Tiểu Hâm về đến nhà rồi, hai bà cháu ăn nhé."

Lần sau này ai mà biết là lúc nào chứ, thời gian của bà có hạn nào biết có thể đợi được hay

không

đây, Bà nội nhìn theo

anh

xuống lầu, đóng cửa lại, thở

một

hơi dài ỉu xìu.

Thời tiết mùa đông năm nay có phần quỷ dị, tháng 11 mà

đã

có tuyết rơi, sau đó lại đón mấy ngày nắng lớn, tuyết đọng nhanh chóng tan rã. Về sau, nhiệt độ tăng trở lại,khi trời ấm, có thể tăng hơn chục độ, gần đây, trời bắt đầu lạnh trở lại, nghênh đón từng cơn gió bắc ngày

một

lạnh giá.

Hướng Nghị lo Chu Lăng lại ngốc nghếch ở bên ngoài lạnh cóng, vội vã tăng tốc bước nhanh

đi.

Kết quả

không

ngoài dự liệu của

anh, người phụ nữ kia chỉ

yêu

cái đẹp

không

yêu

mạng sống, vẫn như trước chỉ mặc áo khoác mỏng, choàng khăn quàng cổ màu xám của

anh, đứng ở cửa lạnh đến

khôngngừng giậm chân. Hơn mười chậu cây xanh lớn

nhỏ

dưới chân, các giống khác nhau, xếp thành

mộthàng.

Hướng Nghị

đã

lười đến chẳng muốn quở trách



nữa, thời điểm lấy chìa khóa mở cửa, Chu Lăng mở vén áo khoác của

anh

nhét tay vào trong, vừa run cầm cập hô lạnh, Hướng Nghị liếc xéo

cô, trả cho

mộtchữ:" Đáng."

Vẫn phải tha thứ cho

anh



đã

đích thân đưa đồ ăn đến đó. Cửa vừa mở Chu Lăng

đã

chạy ngay vào trong phòng mở điều hòa trước, Hướng Nghị bày biện đồ ăn lên bàn xong, rồi

đi

ra di chuyển các chậu trồng cây ở bên ngoài vào trong.

Chu Lăng vừa đắc ý ngồi ăn thức ăn nóng hôi hổi, vừa chỉ huy

anh

đặt chỗ này để chỗ kia. Hướng Nghị làm xong hết việc ngồi xuống,



đã

không

hề khách khí mà uống hết nửa bát canh nóng, ăn uống no đủ đặt đũa xuống, hết sức thoải mái mà uốn éo

đi

về phía giường đệm mềm mại.

Hướng Nghị ngồi xuống, xử lý nốt nửa bát cháo và thức ăn



ăn còn thừa lại.

Ăn xong thu dọn chén đũa lại, Hướng Nghị nhướng mắt lên nhìn, Chu Lăng

đã

leo lên giường, nằm bò

trên

giường chống cằm nhìn

anh, đối diện với ánh mắt của

anh, hé môi cười cùng

anh.

" Em hẳn là nên rửa bát chứ hả?" Hướng Nghị nhìn

cô, hỏi.

Về lý thuyết có vẻ là nên như thế, người này làm cơm,

thì

người kia rửa bát, nhưng bên ngoài nườc lạnh như thế, Chu Lăng cũng

không

nguyện ý chạm vào.



chớp chớp mắt, trả lời hết sức nghiêm túc:"

không

nên."

Hướng Nghị lườm

cô, tự giác mà lấy bát

đi

ra ngoài rửa.

Lúc

anh

quay trở lại, Chu Lăng

đã

sung sướиɠ chui vào trong ổ chăn, dựa vào đầu giường, đặt

một

cái gối ôm

trên

đùi,

đang

xem

một

cuốn sách tiện tay lấy từ

trên

bàn.

Hướng Nghị đóng cửa lại

đi

tới, đưa tay tới trước mặt

cô,

trên

ngón tay treo

một

cái vòng chìa khóa

nhỏ, trong đó chỉ lẻ loi 2 cái chìa khóa. Chu Lăng nhìn

anh

không

hiểu gì, nên

không

nhận, cũng

khôngnói

gì.

" Chìa khóa của chỗ này," Hướng Nghị

nói.

Chu Lăng vẫn cứ như vậy mà nhìn

anh:" Cho em sao?"

"Lần sau

không



anh

ở đây tự em mở cửa mà vào." Hướng Nghị đặt chìa khóa vào lòng bàn tay

cô, ý tứ có phần chẳng còn gì để mất nữa," Dù sao

thì

chỗ này cũng sắp bị em chiếm cứ rồi."