Chương 18

Editor: Mộc Di

đã

là cuối tháng 11, nhiệt độ ban đêm gần 0°C, tuyết đầu mùa năm nay sắp buông xuống rồi. Nhưng khi Hướng Nghị xuyên qua con đường mòn mờ tối,

đi

hướng về phía cái xích đu kia, bỗng nhiên có chút hoài nghi có phải

đã

nhầm mùa rồi hay

không.

Chu Lăng mặc

một

chiếc váy đỏ ngồi ở đó, xung quanh là nhiều loại hoa mà

anh

không

biết hết tên, rời lạnh như vậy mà những bông hoa đó vẫn kiên cường nở rực rỡ, ngọn đèn màu vàng rọi xuống bên dưới, thiết kế tỉ mỉ lại có góc độ, phản chiếu

một

thế giới ánh sáng nhu hòa, giống như

đang

ở trong

một

mùa xuân ấm áp đầy rực rỡ.

Hướng Nghị

đi

đến trước mặt

cô, chưa lên tiếng, lông mày

đã

nhíu chặt,

anh

cởϊ áσ khoác ném cho

côrồi

nói: “Mặc vào.”

Người phụ nữ này, chỉ vì làm đẹp mà sức khỏe cũng chẳng thèm để ý.

“anh

họ hung dữ quá

đi

mất.” Chu Lăng cười rồi đưa tay nhận lấy chiếc áo khoác vừa dày vừa nặng.

cônhận ra rằng quen biết Hương Nghị

đã

lâu, hình như



đã

bắt đầu có khuynh hướng M rồi, bị

anh

trách mắng như vậy, còn ngốc nghếch cảm thấy rất vui, ngữ điệu

không

kiên nhẫn lại tràn đầy quan tâm này

thật

thích biết bao.



đứng lên, khoác áo lên

trên

vai, hai tay áo dài còn thừa

một

đoạn lớn, sau đó kéo vạt áo lên, lập tức được bao trùm bởi

sự

ấm áp.

trên

áo khoác của

anh

còn có hơi ấm sót lại, cũng dễ dàng nhận ra được, nó thuộc về hơi thở của

anh.

- - Hai người ngồi

trên

một

chiếc ghế, cũng

không

quá rộng, Hướng Nghị ngồi xuống

đã

chiếm hơn

mộtnửa diện tích, Chu Lăng ngồi xuống cũng

không

thể

không

sát lại gần

anh

.

một

chút



cũng

không

muốn lùi ra xa, bởi vì

trên

người của

anh

thật

sự

rất ấm áp!

Chu Lăng rụt cổ lại, nghich ngợm nghĩ, người đàn ông này quá tuyệt, như vậy có khả năng

trên

giường chắc chắn

sẽ

mệt chết

đi

được, mùa đông

sẽ

phảu làm ổ trong chăn, chắc chắn cái đó

sẽ

rất lớn.



theo bản năng lại co rúc vào người

anh, nhiệt độ nóng như lò lửa. Đôi mắt của Hướng Nghị lướt qua



rồi giao nhau,

không

hề chớp mắt.

“anh

thay đổi phong cách rồi à?” Chu Lăng nghiêng đầu nhìn

anh, vẻ mặt thích thú hỏi. Phong cách lịch lãm này chẳng giống

anh

chút nài, chắc chắn là có

sự

nhúng tay của Tam Kim.

“Bình thường trông

anh

rất quê mùa sao?” Đối với vấn đề này Hướng Nghị cũng

không

quá để ý.

Chu Lăng cười hì hì gật đầu: “Hơi quê nhưng man lắm.”

Lần đầu tiên

anh

được nghe

sự

nhận xét như vậy, Hướng Nghị nở nụ cười, hỏi

cô:“Lạnh như vậy

khôngở bên trong đợi ra ngoài làm cái gì thế?”

“Em

đi

ra hít thở

không

khí, suy nghĩ về đời người.”

trên

người

đã

ấm rồi, những đôi chân bắt đầu cảm nhận được

sự

lạnh giá, Chu Lăng giẫm

nhẹ

chân, rồi hỏi lại “Còn

anh, cũng ra đây để tìm em à?”

Hướng Nghị ừ

một

tiếng, chân đung đưa

một

chút, chiếc xích đu lại đu đưa.

“Tìm em để làm gì hả?” Chu Lăng chớp mắt, cố ý trêu chọc hỏi,“Tiếp tục chuyện lafn trước ư?

Hướng Nghị nghiêng đầu nhìn

cô:“Em muốn tiếp tục ở chỗ này à?”

“......” Vấn đề này bị bắn trở lại cho

cô, Chu Lăng như bị chọc trúng huyệt cười, cười khanh khách

khôngngừng. Hướng Nghị bất đắc dĩ, giơ tay lên vuốt

nhẹ

tóc

cô.

một

lúc sau



mới ngừng lại, hai mắt long lanh nhìn

anh, nét cười trong đáy mắt vẫn chưa tan hết.

“anh

dám

không?”



nhướng mày, trong nụ cười cất giấu

một

chút khıêυ khí©h. Đây là vườn hoa của chủ nhà, thỉnh thoảng

sẽ

có người lui tới.

“không

dám,” Hướng Nghị trả lời lưu loát,

không

phải vì lo sợ, mà lý do là:“Lúc về em bị cảm lạnh

anhlại phải mang thuốc nấu cháo cho em.”

nói

thật

ra, lần trước Hướng Nghị mang thuốc đến là ngoài dự đoán của

cô. Chu Lăng cảm động nghiêng đầu dựa vào vai

anh.

“anh

rất tốt.”



nói.

“Em định tặng

anh

cravat nữa à?” Hướng Nghị rũ mắt xuống, chỉ có thể nhìn mái tóc dài đen bóng, hơi thở đều tràn ngập mùi hương của

cô.

anh

không

thích mùi nước hoa, những mùi hương ấy lưu

trênngười



lại khiến

anh

cảm thấy thoải mái, cả người đều dễ chịu.

anh

muốn hút

một

điếu thuốc, sờ xuống túi quần mới phát

hiện

không

mang theo. Đành phải bỏ qua rồi hít sâu

một

hơi, đè ý nghĩ kia xuống.

Hôm nay Chu Lăng cười nhiều hơn mọi ngày, lại càng vui hơn,“anh

được nhận nhiều caravat lắm à, mẫn cảm quá đấy?—Ôi lạnh quá

đi

mất!”

một

trận gió lạnh thổi qua,



vội vàng lấy tay chà xát bàn chân

đang

run rẩy.

Động tác hơi mạnh, Hướng Nghị cũng cúi đầu nhìn sang, lúc này mới phát

hiện

đôi chân

đang

run rẩy vì lạnh kia.

anh

nhíu chặt lông mày, đứng dậy

nói: “Vào trong thôi.”

“Ngồi thêm

một

lúc nữa

đi.” Chu Lăng túm lấy tay

anh, ánh mắt tha thiết.

Hướng Nghị nhìn



một

lát, đành phải thỏa hiệp, bất đắc dĩ thở dài, cúi người cầm lấy bàn chân

cô. Chu Lăng kinh ngạc mở to mắt nhìn

anh, chỉ thấy

anh

đặt chân



lên đùi

anh, cởi đôi giày



xuống, dùng bàn tay xoa chân cho

cô.

Mấy năm nay sóng to gió lớn gì



đều từng trải qua, lúc này lại bị

một

động tác nho

nhỏ

khiến cho

côbất ngờ

không

kịp phòng bị. Ánh mắt từ khϊếp sợ chuyển thành cảm động đến phức tạp

không

nói

nên lời,



há miệng thở dốc, lại chẳng beiest nên

nói

gì.

Bàn chân sắp đông cứng vì lạnh được bàn tay ấm áp ôm lấy, trong nháy mắt dễ chịu hơn nhiều, nội tâm



xúc động,



không

thể hình dung được tâm tình phức tạp của mình như thế nào.

Bàn chân được sưởi ấm là chuyện rất lâu trước kia, khi đó luôn là mẹ dịu dàng sưởi ấm bàn chân lạnh lẽo cho

cô.

“......

anh

thấy chưa,

anh

thật

sự

rất tốt.” Mãi lâu sau



mới thốt ra được

một

câu.

Hướng Nghị xoa

nhẹ

chân cho

cô, nghe thấy thế

không

đầu

không

đuôi

nói

một

câu: “Hai cái caravat, đều là em tặng.”

- - Cấu

nói

này là trả lời câu hỏi trước của

cô.

Chu Lăng lại bị chọc cười:“Nếu

anh

không

muốn caravat, em tặng

anh

cái khác nhé?”



nói

xong, liền dịch người về phía

anh, rồi ngời lên

trên

đùi Hướng Nghị. Tư thế như vậy khiesn hai người đối mặt với nhau, co nghiêng người, tiến tới trước mặt

anh, lại dừng lại.

Đôi môi đỏ hồng mềm mại gần trong gang tấc, Hướng Nghị chủ động hôn

cô.

Phía

trên

là ánh trăng sáng dưới mặt đất là trăm nhìn bông hoa rực rỡ, tình cảm nhanh chóng mà mãnh liệt, Chu Lăng nhắm mắt đắm chìm trong nụ hôn tuyệ vời ấy, thân thể dần dần nóng lên, xen lẫn mạch nước ngầm sắp bùng nổ.

Chỉ nụ hôn thôi

không

đủ,



ôm lấy bả vai Hướng Nghị, vừa hôn

anh

say đắm, vừa kéo chiếc váy muốn sát lại gần

anh

hơn. Nhưng chiếc váy đuôi cá này thiết kế quá cứng nhắcc,

không

thể tách bắp đùi ra được,



cố gắng đến mấy cũng

không

thành công, lại bắt đầu ảo não vì mình chọn trang phục quá sai lầm.

Cảm thấy chiếc váy này quá vướng bận còn có Hướng Nghị,

anh

muốn vuốt ve

cô, nhưng

không

thể thực

hiện

được, cảm xúc bị ảnh hưởng, vén làn váy cũng chỉ đυ.ng đến cẳng chân

cô.

Quả thực

không

thể nào xuống tay.

“Em chọn cái váy gì thế này......” Đấu tranh lại bị thất bại, Hướng Nghị buông Chu Lăng ra, hơi có chút ghét bỏ

nói.

Chu Lăng nhất thời lại vui vẻ, liếʍ đôi môi vừa đỏ vừa sưng, cầm lấy đôi bàn tay của Hướng Nghị, nằm lên vai

anh, rồi cười tủm tỉm. Cái người gấp đến nỗi suýt chút nữa xé váy

không

phải là



đâu.

Hướng Nghị để cho



cười thoải mái, lòng tràn đầy bất đắc dĩ.

Cười đủ rồi, Chu Lăng

đi

giày vào, nháy mắt nhìn

anh:“đi!”

“Chờ

một

lát

đã.” Hướng Nghị nghĩ



phải

đi

về, nhưng thân thể

anh

còn chưa hồi phục, liền ngồi

không

nhúc nhích. Tình huống đặc biệt này rất cần

một

điếu thuốc.

“đi

thôi

đi

thôi!” Chu Lăng cầm lấy tay

anh, cảm giác lạnh buốt

đã

sớm biến mất thay vào đó cả người



đều sôi trào, hưng phấn lôi Hướng Nghị dậy.

Trong phòng khách ánh đèn rực rỡ, bữa tiệc sinh nhật

đang

đến lúc cao trào nhất. Chiếc bánh ngọt nhiều tầng được mang ra, chủ nhân chính

đang

cài chiếc cặp tóc đính kim cương

đang

đứng ở vị trí trung tâm,

trên

mặt tràn đầy hạnh phúc, giống như

một

vị nữ hoàng đầy quyền lực.

Tiền Gia Tô thành công trong việc giao tiếp với giới thượng lưu cũng vui vẻ

đi

đến nhìn cái bánh ngọt nhiều tầng ấy, sau đó cực kỳ ngoan ngoãn nhớ đến ông

anh

họ của cậu, vội vàng nhìn ra phía vườn hoa xem xét tình hình.

Hai nguwoif kia

đang

làm gì thế nhỉ, ở bên ngoài lâu như vậy rồi sao vẫn chauw quay lại?

“Em

đi

gọi bọn họ nhé.”

Cậu vừa đứng lên,

đã

bị Đinh Y Y kéo trở về: “Đừng làn phiền hai người họ,

đi

cắt bánh ngọt với chị

đi.”

Giờ phút này hai con người khiến Tiền Gia Tô nhớ thương

đã

lén lút chuồn

đi

mất, Chu Lăng quen thuộc lối

đi

nhà Đinh Y Y, nắm tay Hướng Nghị

đi

tahwrng ra phái cửa chính, ngồi

trên

xe của mình, hưng phấn chỉ huy tài xế: “Lái xe

đi!”

Tài xế

đang

muốn bật đèn, bị Chu Lăng quát

một

tiếng: “không

cần bật!

Mặc dù rất tò mò vì



chủ dẫn theo

một

người đàn ông, nhưng tài xế

không

có can đảm nhiều chuyện, cung kính lên tiếng, khởi động xe rồi rời

đi.

Khác với

sự

cẩn thận lúc trước, phía sau xe

đã

bắt đầu trình diễn khung cảnh nóng bỏng

Xe vừa nổ máy, Chu Lăng

đã

nghiêng người sang hôn Hướng Nghị,

một

bàn tay vịn lấy cổ

anh,

một

bàn tay khác linh hoạt sờ soạng vào bên trong chiếc áo sơ mi mà lúc trước



đã

cởi gần hết khuy trong vườn hoa.

Hướng Nghị hưởng sựu chủ động của

cô, tùy ý để



đốt lửa

trên

người mình, nhưng hơi thở càng ngày càng nặng hơn, bàn tay nắm lấy chiếc eo



cũng chặt thêm, trong lòng bàn tay là

sự

nóng bỏng.

Chu Lăng lại leo lên người

anh, bàn tay Hướng Nghị chậm rãi cởi khóa, áo khoác và chiếc váy lộ ra

mộtkhe hở, dọc theo khóa kéo

một

đường hướng thẳng lên phía

trên.

Tâm lsy của tài xế quả

thật

quá ổn đinh, phía sau

không

ngừng truyền đến tiếng động ái muội khiến người ta mặt đỏ tai hồng, mà tài xế có thể

không

để ý mà lái xe thẳng về biệt thự.

Xe tiến vào trong sân, dừng lại trước cửa, hai người phía sau còn

đang

quấn chặt lấy nhau, dường nhưu

không

để ý đến mọi thứ bên ngoài. Tài xế ngượng ngùng chờ đợi

một

lát, sau đso đành phải can đảm lên tiếng nhắc nhở: “cô

chủ, đến nhà rồi.”

Lúc này Chu Lăng mới ý thức được xe

đã

dừng lại cả buổi,



thoáng lùi ra phía sau, dùng sức đẩy cái lưỡi

đang

quấn quít kia ra, ổn định hơi thở, rồi

nói:“Chú vào nhà trước

đi”

Tài xế lập tức vâng lời xuống xe, ánh mắt lơ đãng đảo qua, nhất thời nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng ấy, vội vàng chạy nhanh ra xa.