Chương 45: Điệu múa trên mây của Lang Cửu…

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hỏa Dực Phi PhiSự Quyến Rũ Của Sói - Chương 45: Điệu múa trên mây của Lang Cửu…Dù Từ Bắc đang trong trạng thái chếnh choáng say, nhưng vẫn phản ứng dưới tay Lang Cửu, hắn nhíu mày mơ mơ màng màng phát ra một chuỗi rêи ɾỉ, làn da bóng loáng dưới xương quai xanh ửng lên sắc hồng nhàn nhạt, Lang Cửu nhìn một hồi, cực kỳ muốn nhào tới cắn một cái.

Cậu phủ phục trên người Từ Bắc, động tác tay không ngừng lại, động tác này cậu đã làm rất thành thục, bởi vì từng có kinh nghiệm, cho nên biết những chỗ nào mẫn cảm hơn, dễ dàng khơi gợi du͙© vọиɠ hơn.

Cậu có thể cảm nhận được cơ thể Từ Bắc đang run rẩy dưới thân cậu, điều này khiến cậu rất hưng phấn, tỉ mỉ hôn cắn xương quai xanh và trước ngực Từ Bắc, hơi thở Từ Bắc dần dần gấp gáp cùng tiếng rêи ɾỉ khe khe phát ra từ yết hầu khiến cậu đắm say.

Cậu thò tay ra sau lưng Từ Bắc ôm chặt hắn, cậu muốn hai người sát lại gần hơn, chặt chẽ hơn.

Từ Bắc nãy giờ vẫn vùng vẫy tới lui giữa hơi men và du͙© vọиɠ, hắn vì loại ái dục không thể kháng cự này mà du͙© vọиɠ cuộn trào, mà một nơi nào đó trong đáy lòng, lại dường như cảm thấy trong thứ cuồng loạn này có chỗ nào đó không ổn.

Cơ thể hắn không thể cự quậy, có người đè hắn cứng ngắt, thậm chí lúc hắn tránh né bàn tay vuốt ve đầy khıêυ khí©h lặp đi lặp lại tại nơi mẫn cảm nhất dưới thân hắn, cũng không thể động đậy mảy may.

Lang Cửu phát hiện phản kháng vô lực của Từ Bắc, thứ vùng vẫy mang mấy phần bất đắc dĩ này đối với cậu mà nói lại là cám dỗ không thể kháng cự, cậu ôm chặt Từ Bắc, bắt chước động tác thấy trên phim, đầu lưỡi vờn quanh vành tai Từ Bắc, thỉnh thoảng khẽ cắn vào thùy tai. Cậu còn nhớ giọng người phụ nữ đó, cậu ghét âm thanh ấy, cậu chỉ muốn nghe thấy tiếng thở dốc của Từ Bắc phát ra vì động tác này, cậu muốn thấy Từ Bắc điên cuồng đáp lại.

Lỗ tai là bộ phần dễ dàng bị khıêυ khí©h hứng khởi nhất của Từ Bắc, điều này hắn đã biết từ hồi khoảng mười tuổi. Bây giờ lỗ tai đang bị người ta vô cùng ra sức cắn liếʍ, mà vuốt ve ở thân dưới cũng không hề dừng lại, loại giáp công trên dưới này khiến hắn gần như không thể hít thở, một dòng chảy ấm áp từ bụng dưới dâng lên thiêu đốt hắn không thể kiềm chế.

Hắn vất vả nâng tay trái lên, đầu ngón tay run rẩy chạm vào cơ thể đang đè chặt mình, hắn nhẹ nhàng lướt qua bên sườn kia.

Là Lang Cửu.

“… cái đệt,” giữa hỗn loạn Từ Bắc phát ra một tiếng chửi rủa yếu ớt, “Con mẹ nó mày…”

Tiếp xúc của Từ Bắc khiến mạch máu Lang Cửu trương lên, cậu căn bản không màng nghe Từ Bắc nói cái gì, lập tức hôn tới, đầu lưỡi vói vào miệng Từ Bắc điên cuồng đảo mυ"ŧ.

Từ Bắc đẩy đẩy Lang Cửu, hơi nóng đầy tay.

Nụ hôn nguyên thủy mà hoang dã của Lang Cửu khiến Từ Bắc không thở nổi, thứ cuồng hôn không có trình tự kỹ xảo gì đáng nói này cùng hơi thở nặng nề của Lang Cửu, lại khiến cơ thể hắn sinh ra cảm giác hưng phấn mãnh liệt.

Gặp ma rồi. Từ Bắc đầu óc choáng váng nghĩ. Không thể như vậy.

Lang Cửu đang say đắm trong phản ứng cơ thể của Từ Bắc, thình lình bị Từ Bắc cắn vào đầu lưỡi, cậu bật người thẳng dậy, nhíu mày, tay kẹp ở eo Từ Bắc bất giác gia tăng sức lực.

“Mày muốn chết.” Từ Bắc nói chuyện vẫn còn chút mơ hồ không rõ, hơi men khiến hắn đầu váng mắt hoa, nhìn thế nào Lang Cửu cũng là ảnh trùng.

“Không muốn.” Lang Cửu trả lời rất đơn giản, giọng trầm thấp khàn khàn, không có vẻ cẩn trọng thường ngày.

Từ Bắc cấu tay Lang Cửu đang đỡ người hắn, muốn ngăn cậu tiếp tục đùa nghịch trên dưới. Lang Cửu thả lỏng tay, nhưng rất nhanh lại tóm lấy tay hắn ấn vào bên sườn, cúi đầu nằm phục xuống.

“Đệt mợ…” Từ Bắc nhắm mắt lại, cả người đều cong lên.

Con mẹ nó học được từ bao giờ…

Vẫn không có kỹ thuật gì đáng nói, nhưng xúc cảm mềm mại trong khoang miệng Lang Cửu cùng đầu lưỡi liếʍ láp vẫn mang đến kɧoáı ©ảʍ cực lớn, khiến Từ Bắc cắn răng cũng không ngăn được một tiếng rêи ɾỉ phát ra từ trong cổ họng, toàn thân giống như bị lửa bao vây, thiêu đốt đến phát đau.

Tiếng rên kiềm nén này mang âm cuối run rẩy truyền đến tai Lang Cửu, lửa trong người cậu nháy mắt bị châm lên hoàn toàn, động tác liếʍ mυ"ŧ nhanh thêm, cổ tay Từ Bắc bị tay cậu siết thành vài dấu hằn màu đỏ.

Lang Cửu nghe thấy tiếng tim đã hoàn toàn loạn nhịp của Từ Bắc, l*иg ngực phập phồng cùng đầu ngửa lên đối với cậu mà nói là khıêυ khí©h mãnh liệt nhất không thể nghi ngờ, cậu vuốt ve loạn xạ trên bụng dưới và trên chân Từ Bắc, làn da nóng hầm hập này gần như hòa tan cậu.

Lúc đầu Từ Bắc vẫn nhíu mày đấu tranh muốn đẩy cậu ra, nhưng chẳng mấy chốc đã bị những vuốt ve cắn liếʍ hoang dã mà bá đạo của Lang Cửu nhấn chìm, sức lực trong cơ thể giống như bị hút hết ra toàn bộ, hắn nhắm mắt thở dốc, cắn chặt môi, tiếng rên vỡ vụn rời rạc thoát ra từ kẽ răng.

Kɧoáı ©ảʍ, kɧoáı ©ảʍ cực độ.

Giữa những nuốt nhả vừa ra sức vừa chăm chú của Lang Cửu, Từ Bắc không thể không thừa nhận cảm giác của hắn lúc này, đây là kɧoáı ©ảʍ không tài nào thể hội được từ trên người con gái, cũng không có cô gái nào chịu phủ phục dưới háng tận tâm tận lực như vậy…

“Đứng dậy…” một trận kɧoáı ©ảʍ to lớn ập tới, Từ Bắc khó nhọc chen ra được chút âm thanh từ trong cổ họng, “Sắp ra…”

Lang Cửu do dự giây lát, chầm chậm ngẩng đầu, nhưng lại dùng tay nắm lấy, tiếp tục xóc lên.

Từ Bắc tóm tay cậu, theo một trận run rẩy không thể khống chế của cơ thể, hắn phát tiết ra lòng bàn tay Lang Cửu.

“Ông nội mày, Lang Cửu,” Từ Bắc cảm thấy mình có phần hư thoát, đầu vẫn còn choáng dữ dội, hắn nâng tay đặt trước trán, “Cái *** ông nội mày…”

Một tay Lang Cửu đỡ bên hông Từ Bắc, một tay chống giường, bình tĩnh nhìn Từ Bắc, trong tay có thể cảm giác được cơ thể hắn đã thả lỏng, rất mềm mại. Cậu biết Từ Bắc mắng mình, nhưng bây giờ cậu không quan tâm được những thứ này, du͙© vọиɠ ở thân dưới cậu trướng đến phát đau, gấp rút cần tìm một lối ra.

Từ Bắc mắng xong cũng không còn sức động đậy nữa, cứ nằm như thế, bây giờ hắn mê mê man man, thế giới vẫn đang xoay vần, đệt, vã cả mồ hôi cũng không thoát được chút rượu nào ra ngoài.

Lang Cửu quỳ giữa hai chân hắn không có động tĩnh, cậu không nói chuyện, trạng thái như lúc này, đến mắng người hắn cũng có phần hỗn loạn.

Trầm mặc không kéo dài quá lâu, Từ Bắc phát hiện chân mình bị Lang Cửu nâng lên, hắn kinh ngạc mở bừng mắt, nhìn thấy Lang Cửu tách chân mình ra hai bên hơn nữa còn chầm chậm áp tới, phản ứng lại thật mạnh từ giữa mê mê man man do kɧoáı ©ảʍ mang lại, sợ đến rượu cũng tỉnh quá nửa: “Con mẹ nó mày muốn làm gì?”

Lang Cửu không nói gì, ánh mắt có phần mê loạn, cậu đỡ chân Từ Bắc, tay nhẹ nhàng vuốt ve, hơi thở gấp gáp cùng cơ thể từ từ xáp lại gần khiến Từ Bắc cảm thấy mình đã hỏi một câu thừa thãi, đây còn có thể là muốn làm gì!

“Mẹ kiếp!” Từ Bắc dùng tay chống người dậy muốn lùi ra sau tránh.

Lang Cửu nhíu nhíu mày, tay ôm hông Từ Bắc hung hăng kéo về phía mình, Từ Bắc bị sức lực cực lớn kéo trở lại giường, cùng lúc cảm thấy một vật thể cứng ngắt nhấn vào, hắn quét mắt qua, du͙© vọиɠ của Lang Cửu đã không còn là thứ dùng một câu thì có thể nén lại được nữa.

“Đợi đã…” Từ Bắc dùng tay chống vào Lang Cửu đang áp vào chân hắn muốn tìm lối vào, “Đệt, bố giúp mày còn không được sao… dùng tay…”

“Không muốn,” Lang Cửu chộp tay Từ Bắc đè xuống giường, cậu đã thúc vào dưới thân Từ Bắc, “Không muốn tay.”

Tay đã không thể khiến cậu thỏa mãn, cơ thể trần trụi của Từ Bắc ở ngay trước mắt cậu, mồ hôi do kɧoáı ©ảʍ vừa nãy còn chưa biến mất, làn da tay cậu có thể chạm đến đều mềm mại và trơn ướt, không muốn tay, cậu muốn người này, cơ thể này.

Lang Cửu ghìm chặt tay trái Từ Bắc, nghĩ nghĩ lại cũng nâng tay phải hắn lên đè xuống dưới tay trái, như vậy sẽ không dễ động bị thương, đây là chuyện duy nhất cậu còn có thể cân nhắc đến dưới tình huống như này, chuyện khác… cũng không muốn lo nữa.

Cậu ấn chân Từ Bắc, hông thúc một cái về phía trước.

“A——“ Từ Bắc cảm thấy phía dưới một trận đau đớn tê dại, nhịn không được rống lên, Lang Cửu lại không có ý định dừng lại, hắn cắn răng, “Con súc sinh mày…”

Lang Cửu phục xuống hôn một cái lên cổ hắn, tiếp đó liền cắn một cái lên vai hắn, răng nanh thẳng thừng đâm vào da hắn.

“Súc sinh…” đau đớn sắc nhọn trên vai do bị đâm thủng khiến Từ Bắc cũng sắp nói không nổi, nhưng hắn vẫn muốn chửi, “Con mẹ nó mày muốn ăn người ta à…”

Lang Cửu lơi miệng, chầm chậm thẳng người lên nhìn Từ Bắc, Từ Bắc bị ánh mắt đã hoàn toàn mất khống chế trong mắt cậu làm giật mình: “Bố nói này con trai…”

“Câm miệng,” Lang Cửu thò tay che miệng Từ Bắc, bên môi còn vương lại vết máu, giọng khàn khàn mà cương quyết, “Câm miệng.”

Từ Bắc chưa từng nghĩ đến từ miệng Lang Cửu sẽ phun ra chữ như vậy, câm miệng? Lại biết nói câm miệng? Lại còn nói với mình? Câm miệng? Câm ông nội mày chứ…

Từ Bắc có chút tức tối, đang vừa định dồn hết toàn lực giãy dụa, Lang Cửu thúc mạnh thắt lưng tới trước, không chút do dự đâm vào.

Loại cảm giác đau đớn khổng lồ do bị xé rách chưa từng có này khiến Từ Bắc gần như ngất đi, Lang Cửu không cho hắn bất kỳ cơ hội điều chỉnh hơi thở nào, tiếp tục thúc tới, toàn bộ ngập vào cơ thể hắn.

“Ưm ——“ vì miệng bị bụm chặt, một tiếng hét thảm của Từ Bắc bị chặn lại trong cổ họng.

Đau đớn của Từ Bắc khiến Lang Cửu có một loại cảm giác hưng phấn quỷ dị, cậu cảm nhận được nhịp tim vì đau đớn mà tăng tốc, cơ thể vì đau đớn mà run rẩy, nước mắt vì đau đớn mà loáng lên nơi khóe mắt Từ Bắc…

Cậu cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên mắt Từ Bắc, thứ thỏa mãn cực lớn này khiến du͙© vọиɠ của cậu bành trước tới cực hạn, cậu bắt đầu vào ra theo bản năng trong cơ thể Từ Bắc.

Đây là cảm nhận hoàn toàn khác với dùng tay, hành lang nóng rực bao lấy cậu, thứ kí©h thí©ɧ căng sít này dùng tay vĩnh viễn cũng không làm được, du͙© vọиɠ chịu khıêυ khí©h mức độ lớn nhất, cậu thả lỏng tay và miệng Từ Bắc, ấn chân hắn điên cuồng vào ra, cậu hy vọng Từ Bắc giãy dụa, cũng muốn nghe thấy hắn rêи ɾỉ kêu la.

Tay Từ Bắc liền cấu lên chân Lang Cửu, móng tay cắm vào thịt, hắn há miệng hít hơi, sắc mặt có phần trắng bệch, trong giọng tràn đầy đau khổ: “Đau… muốn chết… dừng lại…”

Không dừng được, cũng không thể dừng.

Lang Cửu không để ý đến Từ Bắc, giữa vận động không ngừng nghỉ cậu cảm nhận được phía dưới bắt đầu hơi trơn trượt, không còn giống như lúc mới vào kẹp cậu phát đau, đồng thời cậu ngửi thấy mùi máu.

Đây không phải mùi máu trên vai Từ Bắc, mùi máu này tỏa ra nồng đậm hơn nhiều so với chút thương tích nhỏ trên vai kia.

Cậu nhìn xuống dưới thân một chút, máu, là máu của Từ Bắc.

Màu máu nhàn nhạt đập vào mắt cùng mùi máu tràn ngập trong không khí vào giây phút khiến Lang Cửu này rơi vào điên cuồng thực sự.

Cậu nằm sấp lên người Từ Bắc, tay vòng ra dưới eo trói chặt Từ Bắc, cuồng loạn hôn mặt, môi, cổ, xương quai xanh Từ Bắc, lại từ hôn biến thành cắn xé, tiếng rên đứt quãng, lông mày nhíu chặt của Từ Bắc, hai chân không có sức kề vào bên sườn cậu… cậu đã mất đi khống chế, hết lần này đến lần khác thúc vào, động tác mãnh liệt giống như dã thú…

Theo mấy đợt vào ra cuối cùng hung mãnh như chạy nước rút, Lang Cửu ôm lấy Từ Bắc, cơ thể nặng nề run rẩy mấy cái, phát ra một tiếng gầm nhẹ nặng nề mà khàn khàn trước ngực hắn, du͙© vọиɠ bắn ra…

Lang Cửu mệt mỏi nằm trên người Từ Bắc, cơ thể vẫn đang nhè nhẹ run rẩy, du͙© vọиɠ cuộn trào cuối cùng cũng bắt đầu chầm chậm rút đi. Lúc này cậu mới từ từ chống cánh tay, bắt đầu lo lắng phản ứng của Từ Bắc.

Từ Bắc nhắm mắt nằm trên giường, không hề động đậy, giống như đang ngủ, lại giống như đã ngất đi, nhiệt độ trên người hắn đã quay về trạng thái bình thường.

Trong lòng Lang Cửu có hơi hoảng hốt, lý trí bị kɧoáı ©ảʍ cuồng nhiệt tung lên chín tầng mây bắt đầu trở lại từng chút trong đầu cậu, cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Từ Bắc.

“Đừng động vào tao.” Từ Bắc hé mắt ra một đường, cũng rất nhanh đã nhắm lại.

Lang Cửu không biết nên nói gì mới được, đến lúc này cậu mới hồi thần, bản thân đã làm một chuyện đáng sợ cỡ nào, gương mặt trắng bệch, tiếng rên phát ra vì đau đớn cùng từng giọt mồ hôi lớn lăn xuống trước đó của Từ Bắc, lúc này giống như mũi dao cắt tới cắt lui trong tim cậu, mình lại bắt Từ Bắc chịu đựng đau đớn như vậy, sao mình lại trở nên như vậy?

Lang Cửu chậm rãi xuống giường, vết máu lốm đốm trên giường nhìn mà ghê người, cảm giác khoái lạc như bay múa trên mây lúc trước đã tan thành mây khói, thứ đoạt được chỉ là bất an và khủng hoảng to lớn, vậy mà cậu đã làm Từ Bắc bị thương!

Cậu khép nép ngồi xổm ở đầu giường, nhìn mặt Từ Bắc, không biết nên nói gì, cái gì cũng không dám nói.

Từ Bắc cứ thế lẳng lặng nằm đó, không nói chuyện, cũng không mắng người, thậm chí đến mắt cũng không buồn mở ra.

Lang Cửu do dự có nên bế Từ Bắc vào phòng tắm rửa một chút không, vươn vươn tay lại cảm thấy như vậy sẽ khiến Từ Bắc nổi giận, vì vậy cậu chạy vào phòng tắm lấy một chiếc khăn lông đem tới, muốn giúp Từ Bắc lau chùi.

“Làm gì đấy.” lúc khăn lông chạm lên người Từ Bắc, hắn mở mắt ra, giọng rất lạnh nhạt.

“Lau một chút,” Lang Cửu cúi đầu không dám đối mắt với hắn, “Chảy máu rồi.”

Từ Bắc hít một hơi, chậm rãi ngồi dậy, quét mắt nhìn drag giường, quả nhiên là rách rồi, đệt. Thực ra bây giờ hắn đã không còn cảm giác đau đớn nữa, hông dường như cũng đã tê dại.

Thấy Lang Cửu rũ mí mắt cùng bàn tay vò tới vò lui khăn lông vì căng thẳng, Từ Bắc giơ tay lên, một bạt tay vụt lên mặt cậu, mang theo tất cả phẫn nộ bị cưỡng ép bị khống chế trước đó, bạt tai này dùng hết toàn lực.

Đây vốn là một cái tát Lang Cửu có thể thoải mái tránh được, cậu lại không động đậy, bị đánh đến lảo đảo, nâng mắt nhìn Từ Bắc.

“Sướиɠ không?” Từ Bắc cắn răng đứng dậy, đầu choáng, người lại không có sức, suýt nữa ngã ngồi trở lại.

“Xin lỗi.” Lang Cửu duỗi tay đỡ vai Từ Bắc.

“Xin lỗi?” Từ Bắc hất tay cậu ra, chống tường đứng dậy, “Thứ mày còn phải học quá nhiều rồi, thứ nhất chính là tiếng xin lỗi không phải dùng như thế, có vài chuyện không phải một câu xin lỗi là có thể xóa đi.”

“Tôi…”

“Lão tử sẽ không đuổi mày đi, mày không cần vội vàng nói xin lỗi,” Từ Bắc vịn tường đi vào phòng tắm, “Nhưng từ giờ trở đi, quan hệ giữa chúng ta sẽ không giống như trước đây nữa, trước đây tao đã lầm… mày không phải con trai tao, cũng không phải em trai tao, mày chỉ là một con sói tao nhặt được.”

Tác giả:

OK, đây là cực hạn của tôi, không biết có thể khiến các vị hài lòng không, khụ!

Thực ra hôm qua tôi thật sự không định viết, tôi chỉ muốn trêu bộ Đường sắt một chút mà thôi, không biết sao lại biến thành như vậy…

Mệt chết đi được.