Chương 5: Ngươi Cho Ta Yên Tâm
Edit: Nhược Bình
Tứ hoàng tử Tề Xương Phong và Cửu hoàng tử Tề Xương Nghi là anh em cùng mẹ, bề ngoài có phần giống nhau nhưng tính tình lại rất khác nhau.
Một người là Tứ hoàng tử tài giỏi, được sủng ái sâu sắc, đảm đương trọng trách trong triều, người kia lại ngu ngốc, bị đày khỏi hậu cung, mang danh hiệu hoàng tử phế vật, hoàng đế có thể suýt chút nữa đã quên rằng mình có một người con trai như vậy.
Lúc này, Tứ hoàng tử Tề Xương Phong được một đám quần thần đi theo hỗ trợ, chắp tay đứng trên hành lang, nhìn Bùi Chính hơi khom lưng không nói lời nào.
Vài đại thần phía sau toát mồ hôi lạnh nhìn bầu không khí căng thẳng giữa hai người.
Bùi Chính và Tề Xương Phong luôn mâu thuẫn với nhau, tư tưởng trị quốc của họ khác biệt, hầu như lần nào gặp cũng sẽ cãi vã.
Hai bên đều kiên định ý kiến
của mình, thái độ cứng rắn và có cơ sở, không phân biệt được ai đúng ai sai, khác biệt là Tề Xương Phong luôn có các đại thần ủng hộ, còn Bùi Chính luôn một mình.
Vị trí càng cao, cái lạnh càng không thể chịu nổi.
"Tại sao Bùi đại nhân vẫn ở đây?"
Tề Xương Phong lớn tiếng hỏi.
Bùi Chính đứng thẳng người, "Tứ hoàng tử xin ngài đừng lo lắng, bởi vì vừa rồi ta có việc nên có chút chậm rễ."
Lúc này người đối diện mới chú ý tới một người quấn chặt thân đứng ở bên cạnh Bùi Chính, trong màn đêm mờ mịt cũng không phân biệt được là ai.
Tề Xương Phong lạnh lùng nói: "Bùi đại nhân, ngươi biết đây này là nơi nào không? Chẳng lẽ bất luận kẻ nào nhàn rỗi đều có thể tiến vào sao?"
"Ồ? Tứ hoàng tử như thế nào biết hắn là kẻ nhàn rỗi?" Bùi Chính ánh mắt lạnh lùng, lạnh lùng liếc mắt nhìn người đứng đối diện.
Tề Xương Phong không nói gì, chỉ là nhìn Bùi Chính, sau một lúc lâu, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi liền đi.
Những người đứng phía sau vội vàng chạy theo.
Khi đi ngang qua Bùi Chính, Tề Xương Phong ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt từ trên người Bùi Chính, mùi đó như điên xông vào lỗ mũi, hắn dừng lại một chút, sau đó không chút do dự tiếp tục đi về phía trước.
Một thái giám đi phía sau Tề Xương Phong, lúc đi ngang qua một người quấn chăn, tim đập loạn nhịp, móc ngón tay tùy tiện kéo, Tề Xương Nghi không kịp phản ứng, chăn vừa móc vừa kéo lên đã hoảng hốt a một tiếng.
Với câu cảm thán của Tề Xương Nghi, một số người đã rời đi đồng thời quay đầu lại, nhưng họ chỉ có thời gian để nhìn thấy chiếc áo choàng lấp lánh của Bùi Chính.
Tề Xương Nghi đứng yên, Bùi Chính kéo cậu vào trong áo choàng của mình để bảo vệ che chắn.
Dưới ánh trăng, hành lang bỗng nhiên yên lặng trong chốc lát.
Tề Xương Phong không chút lưu tình xoay người, dưới ống tay áo rộng hai tay nắm chặt thành quả đấm: "Bùi đại nhân, mời mau chóng dự tiệc, đừng để mọi người chờ lâu."
Nói xong bước nhanh rời đi.
Đợi mấy người kia đi xa, ánh mắt Bùi Chính đột nhiên trở nên lạnh lùng, hắn đem người trong ngực kéo qua một bên, lạnh lùng nói: "Tay yếu? Ngay cả chăn cũng quấn không được? Làm sao mới có thể nói cho ngươi biết, nếu như có người phát hiện, đệ biết hậu quả thế nào không hả?”
Tề Xương Nghi nhìn Bùi Chính ánh mắt lạnh lùng, vừa lo vừa sợ, lại không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ kéo ống tay áo cúi đầu nhận lỗi.
"Bùi ca, Nghi nhi sai rồi, là Nghi nhi sai, là Nghi nhi không cẩn thận chú ý, Bùi ca ca, ngươi đừng giận Nghi nhi..."
Bùi Chính hừ lạnh một tiếng, hất cánh tay của cậu ra, bóp cằm hung hăng nói: "Đến lúc yến tiệc tới, hãy bình thường một chút, nếu như ta phát hiện ngươi dám cùng Triệu Lập Đường làm cái gì, ta sẽ chờ hắn chết trên chiến trường."
Cằm Tề Xương Nghi phát đau, hốc mắt dần dần đỏ lên, lại không dám giãy dụa, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
Bùi Chính lúc này mới buông ngón tay ra, tiếp tục đi về phía ánh đèn rực rỡ cung điện, phát hiện phía sau mình bóng người nhỏ bé còn đứng ở nơi đó, không vui nói: "Ngươi không đi theo sao?"
Tề Xương Nghi vội vàng kìm nước mắt, nhanh chóng đi theo.