Chương 3: Giấu chân
Edit: Nhược Bình
Ngón tay dần dần siết chặt lại, trong mắt Bùi Chính lạnh lẽo đến kinh người.
Tề Xương Nghi có chút sợ hãi, nhưng cũng không dám trốn nữa, để cho hơi thở của mình từng chút bị cướp đi.
Bùi Chính nhìn thật sâu khuôn mặt trong sáng và ngây thơ trước mắt, như thể hắn đang nhìn xuyên thấu bóng hình người nọ, càng xem, cảm xúc của hắn càng mất kiểm soát, sức lực của hắn càng lúc càng mạnh.
"A, ưʍ..."
Nước mắt của Tề Xương Nghi chảy ra vì bị bóp cổ, cậu khóc nức nở.
Bùi Chính định thần lại, từ từ nới lỏng tay, nhưng tay hắn vẫn còn đặt trên cổ.
Làn da trắng nõn mỏng manh vô cùng mẫn cảm, vừa rồi bị hắn nhéo đã hiện lên vài vết đỏ đến chói mắt.
Tề Xương Nghi hiển nhiên rất khó chịu, nhưng nhìn sắc mặt Bùi Chính, cẩn thận giải thích nói: "Bùi ca ca, ta không có giấu diếm ngươi."
“Ừ.” Bùi Chính trầm giọng đáp lại, ngón tay sờ soạng cổ của cậu một hồi, “Đau không?”
Thấy Bùi Chính tựa hồ không còn tức giận, Tề Xương Nghi sờ sờ cổ của mình, ngu xuẩn an ủi: "Không đau nữa, Bùi ca ca biết, ta chịu đau rất tốt."
Bùi Chính ánh mắt tối sầm, bên ngoài đột nhiên lại truyền đến một trận ồn ào, chính là kiệu đã triệu tới.
Thái giám cầm đầu không dám tự ý xông vào, đứng ở ngoài cửa cung, nhẹ giọng nói: "Bùi đại nhân, kiệu đã tới, mời di chuyển."
Bùi Chính nhẹ nhàng đáp lại, bên ngoài không một tiếng động, yên lặng chờ người trong phòng ngủ đi ra.
Tề Xương Nghi vẫn ngoan ngoãn ngồi trên bàn, chớp chớp mắt nhìn Bùi Chính.
Bùi ca của cậu rất ưa nhìn, sống mũi cao, đôi môi mỏng, mày kiếm và đôi mắt như sao trên sợi tóc đen ở hai bên thái dương, một chiếc áo choàng đen được thêu bằng đường ống tinh xảo và có khí chất, dáng người cao cao dưới ánh trăng, giống như một vị thần.
Khác với vẻ ngoài nữ tính của Tề Xương Nghi, vẻ đẹp trai của Bùi Chính tràn đầy khí chất nam nhân.
Ghế kiệu ngoài cửa vẫn đang chờ, hai người nhất định không thể lần lượt ra ngoài như vậy được.
Đứng ở giữa hai chân Tề Xương Nghi, Bùi Chính cởi bỏ áo choàng trên người, trực tiếp đem người đang chỉnh tề ôm vào trong ngực, áo choàng rộng rãi của hắn chỉ che được nửa thân người nhỏ nhắn trước mặt.
Tề Xương Nghi nửa nằm trên vai Bùi Chính, để anh ôm mình, hai chân mềm nhũn buông thõng bên người anh.
Bùi Chính bế cậu tới cửa, vỗ vỗ trong ngực tiểu nam hài, "Giấu chân đi."
Hai chân của Tề Xương Nghi trực tiếp vòng qua eo nhỏ nhắn săn chắc của Bùi Chính, giấu ở dưới áo choàng của hắn.
Bùi Chính giật mình, sau đó mở cửa bước ra ngoài, trong ngực ôm người nào đó, tựa hồ không có ai phát hiện, vô cùng thoải mái.
Mấy người khiêng kiệu bên ngoài nghe thấy tiếng bước chân đều không dám ngẩng đầu lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên yếu ớt hơn một chút, sợ có người vô tình đắc tội với vị quân chủ này.
Nhân quyền của Bùi Chính là cống hiến cho triều đình, hắn đã giành được nhiều trái tim thiêng liêng, nhưng tính cách lại bạo lực và tàn nhẫn, cho thấy cuộc sống của mọi người là vô giá trị, mặc dù những người khác trong triều đình đã không hài lòng với hành động của hắn trong một thời gian dài, nhưng bọn họ không liên quan gì đến hắn, bởi vì hoàng đế luôn sủng ái hắn.
Mãi cho đến khi Bùi Chính ngồi vào kiệu, các thái giám mới thở phào nhẹ nhõm, khiêng bọn họ đến yến tiệc.
Bùi Chính ngồi ở trên ghế kiệu mềm mại, hơi hơi ngửa ra sau, tiểu nam nhân trong ngực vẫn nằm sấp mềm mại, không nhúc nhích, giống như một con thỏ trắng nhỏ nhắn đáng yêu.
"Thoải mái không?"
Một giọng nói trầm ấm vang lên, Tề Xương Nghi quay đầu nhìn anh, ngây ngốc không nghe ra ý tứ mơ hồ trong lời nói của hắn, chỉ biết khóe môi nhếch lên thành một nụ cười thuần khiết.
Tâm trạng của Bùi ca bình thường u ám khó hiểu, nhưng bây giờ lại có vẻ dịu dàng dị thường.
Tề Xương Nghi dùng sức gật đầu.