Chương 2: Ngoan, đừng phát ra tiếng
Editor Nhược Bình
Tiếng bước chân ở cửa càng ngày càng gần, tất cả thị vệ phụ cận đều tập trung ở ngoài phòng ngủ, đuốc sáng trưng chiếu rọi cả sân nhỏ đổ nát không hoàn chỉnh.
Tề Xương Nghi đột nhiên bị hắn bế lên, trực tiếp ngồi trên bàn.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, thủ lĩnh thị vệ cầm đuốc đi vào.
Bùi Chính chậm rãi buông ra cánh tay của cậu ra, nhẹ nhàng mà mà nói, ngón tay đè ở đôi môi đỏ tươi của cậu, "Ngoan, đừng phát ra tiếng."
Người ngồi trên bàn có khuôn mặt thất thần, đôi mắt mơ màng, cổ áo làm bằng lụa vàng hơi nghiêng, lộ ra xương quai xanh trắng nõn thanh tú, ở trong đêm tối vô cùng quyến rũ và mê hoặc.
Bùi Chính kéo tấm màn treo bên cạnh xuống, trùm lên đầu Tề Xương Nghi, quấn chặt lấy cậu không chừa một kẽ hở.
Thị vệ cầm đầu nhìn thấy một bóng người mơ hồ đứng ở trước mặt mình, không khỏi quát lớn: "Người này là ai? Sao dám xông vào Cấm cung! Người đâu, bắt hắn!"
Các thị vệ phía sau lần lượt tiến lên, vừa định ra tay, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt dưới ánh lửa, bọn họ sợ hãi sững sờ tại chỗ.
Các lính canh run rẩy từng người một cúi chào.
"Bùi đại nhân."
Bùi Chính nhẹ nhàng đáp lại.
Đội trưởng đội cận vệ ngước mắt nhìn Bùi Chính người hùng mạnh và quyền lực trong triều đình, lúc này hắn đang dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua những người có mặt ở đây với vẻ mặt khó chịu.
Anh ta không tự chủ được toát mồ hôi lạnh dưới sự uy nghiêm đó, người trên bàn bên cạnh hắn dường như là một hình người được quấn trong một tấm màn.
Người đàn ông đó là ai?
Họ có làm phiền việc tốt của ngài Bùi không?
Nhưng đây là cấm cung của hoàng gia, không có lệnh của hoàng đế thì không ai được phép vào, kể cả thừa tướng.
Đội trưởng thị vệ mạnh dạn hỏi: "Bùi đại nhân sao lại không ở trong yến tiệc, sao ngài lại tới nơi lạnh lẽo này?"
Bùi Chính nhướng mi, "Ta đi đâu, muốn làm gì, còn phải đi báo cho thị vệ?"
Thị vệ trưởng vội vàng cúi đầu, "Tôi không phải có ý tứ này, nhưng mà không có mệnh lệnh của hoàng thượng, chỉ sợ..."
Bùi Chính không muốn nói nữa, trực tiếp đưa ra lệnh bài bên hông, lệnh bài bằng ngọc trắng tinh xảo do hoàng thượng ban tặng, hắn có thể ra vào bất cứ nơi nào không hạn chế.
Đây là phần thưởng hoàng đế ban thưởng cho Bùi thừa tướng có thành tích xuất sắc giúp chính sự, người trong cung ai cũng biết.
Tất cả thị vệ nhìn thấy lệnh bài lập tức quỳ rạp xuống đất, nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy thánh dung, nhất thời không ai dám nói chuyện.
Bùi Chính nhìn những lính canh quỳ rạp trên mặt đất, cuối cùng giọng nói lạnh lùng của hắn cũng vang lên.
"Được rồi, tất cả lui xuống đi."
Thị vệ cúi đầu đứng dậy, lần lượt lui ra ngoài.
Khi người đứng đầu đi tới cửa, anh ta chăm chú nhìn về hướng bị bức rèm che, mặc dù khu vực xung quanh rất tối, nhưng dường như anh ta có thể nhìn thấy một góc quần áo của người kia lộ ra dưới ánh trăng, các cạnh của các góc được phác thảo bằng hoa văn lụa vàng.
Đây là chất liệu chỉ có hoàng tộc mới có thể mặc lên người, cho nên người dưới đó là...
Bùi Chính nhướng mắt, nghiêng người bừa bãi chặn bàn, hướng phía cửa ra lệnh: "Các ngươi chuẩn bị kiệu hoa, ta đến yến hội."
Thủ lĩnh thị vệ đáp ứng, xoay người đi ra ngoài.
Căn phòng ngủ bỗng trở lại bóng tối tăm im lặng.
Nhưng người bị màn che vẫn ngoan ngoãn bất động, ngay cả thở cũng không dám.
Bùi Chính nhếch khóe môi, chậm rãi vén rèm lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của Tề Xương Nghi vừa lộ ra, cậu liền há miệng hít một hơi thật sâu, giống như bị kìm nén đã lâu, thật lâu mới có thể bình tĩnh lại.
Bùi Chính đưa tay vuốt thẳng cổ áo hơi xộc xệch của cậu, sờ sờ lớp vải mềm mịn bên dưới, không nhịn được lại chọc vào bên trong.
Tề Xương Nghi bị một bàn tay lạnh giá chạm vào khẽ rùng mình, vô thức co người lại.
Ánh mắt Bùi Chính lập tức trở nên lạnh lùng, ngón tay xương xẩu nhẹ nhàng nhéo cái cổ mảnh khảnh, ghé vào tai Xương Nghi thì thầm.
"Ngươi dám trốn ta?"