Edit: Huyền Thiên Tịch Ngữ
"Oa! Người đàn ông này có diện mạo thật đẹp trai. So với Nạp Lan Tiêu Bạch, chỉ có hơn chứ không kém..."
"Thật là đẹp trai! Mau kêu các tỷ muội ra đây xem, nơi này có một mỹ nam cực phẩm nè!"
"Ê, vị công tử này, ban đêm ban hôm, sao ngươi lại ngồi ở đây?"
Tiếp đó, Già Lam nghe thấy tiếng thở dài, giọng nam mang theo uất ức vang lên, đứt quãng: "Ta... Ta bị người làm... cho. Các ngươi nhìn, giày của ta cũng..."
"Loảng xoảng." Âm thanh thanh thúy giống như có người không cẩn thận làm rơi đèn, ngay sau đó là âm thanh hút khí liên tiếp vang lên.
Già Lam nhăn mặt nhíu mày, sao càng nghe càng thấy không thích hợp? Nghe lời Phượng Thiên Sách nói, có phải hắn nói, hắn bị người ta ném ra khỏi cửa, giày cũng bị ném, nhưng cố tình hắn lại lược bớt những từ mấu chốt, cho nên nghe trọn câu luôn cảm thấy là lạ.
"Thật quá đáng! Không ngờ học viện của chúng ta lại có loại người bại hoại như vậy, tại sao lại có thể đối xử với ngươi..."
"Kẻ đó có làm tổn thương ngươi không? Cho dù không nhịn được, cũng không thể xuống tay với người đàn ông nho nhã yếu ớt như vậy, thật cầm thú!"
"Ngươi đừng sợ, bọn ta sẽ thay ngươi đòi lại công bằng."
"..."
Già Lam nghe tiếng nghị luận ở bên ngoài, trong nào xẹt qua một hình ảnh nóng bừng, hơn nữa còn là hình ảnh cực kì nóng bỏng. Trong nháy mắt, mặt nàng đỏ bừng, chớp mắt lại đen xì, nàng không nhìn được nghiến răng kèn kẹt... Phượng Thiên Sách!
"Thật ra, cũng không thể trách nàng ấy..." Thanh âm vô tội của người đàn ông vang lên, giọng điệu từ tính mang theo chút khàn khàn, thanh âm quyến rũ mà hết sức kiểu cách như tiểu thụ. Quả thật, có thể nắm bắt trái tim của tất cả thiếu nữ.
"Giờ phút này, ngươi còn nói thay cho người ta! Ngươi thật là quá lương thiện rồi! Đối với loại người không bằng cầm thú, không nên dung túng nàng ta!"
"Đúng rồi! Ngươi ở viện nào? Tố cáo nàng ta, để nàng ta rời khỏi học viện Thiên Dực! Học viện Thiên Dực của chúng ta tuyệt đối không chứa chấp loại người cặn bã này!"
"..."
Mặt Già Lam đen đến nỗi có thể chảy ra nước, nàng lập tức từ cầm thú thăng cấp lên thành người cặn bã, còn có lời mắng nào ác độc hơn "người cặn bã" không?
Bịch!
Cửa phòng bị người ta mạnh mẽ đá ra, người bên ngoài đồng loạt sửng sốt, nhìn về phía cô gái trong cửa phòng, đều quên ngôn ngữ.
Ánh mắt lạnh nhàn của nàng lướt qua tất cả mọi người, phát hiện có mười mấy người đứng ngoài cửa phòng của nàng, đều là học sinh mới ở gần đây. Ngoảnh đầu liếc Phượng Thiên Sách ngồi ngoài cửa phòng, hắn chân trần ngồi đó, đôi chân ngọc thon dài, cũng không ngại để lộ mấy ngón chân, mỗi ngón đều rất tinh xảo, giống như được điêu khắc từ ngọc. Vạt áo trước ngực hắn tùy ý mở rộng, để lộ phần da co dãn khêu gợi, dụ người mơ màng.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng, giống như muốn đem bảy hồn sáu phách của người ta câu đi, môi mỏng của hắn khẽ mím, nhàn nhạt vểnh lên, thần thái muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, muốn bao nhiêu vô hại có bấy nhiêu vô hại!
Tiểu nhân vô sỉ!
Không ngờ vì muốn lấy được sự đồng tình của người khác, đem nàng ra chửi bới, thật đáng giận!
Thật tội nghiệp cho mấy thiếu nữ này, bị bề ngoài vô hại của hắn lừa gạt, hắn đáng thương ở chỗ nào, bi thảm ở chỗ nào, bị người bắt nạt ở chỗ nào? Hắn rõ ràng là con sói đội lốt cừu, một con hồ ly lòng dạ hiểm độc thành tinh!
Già Lam nhìn hắn, đột nhiên cười dịu dàng, đôi mắt sáng lấp lánh như sao, ánh sáng tuyệt trần. Nàng vươn tay, hướng về phía Phượng Thiên Sách, kéo hắn từ dưới đất đứng lên: "Sách Sách, đừng khó chịu, mau theo ta vào nhà. Không cứng nổi thì thôi, đừng giận cá chém thớt lên thân thể của mình. Không có quan hệ, ngươi còn trẻ tuổi, bình thường chúng ta bồi bổ nhiều hơn nữa, không bao lâu, sẽ tốt lên thôi."
Khom lưng, thuận tiện giúp hắn nhặt giày trên đất, Già Lam lộ vẻ mặt ôn nhu săn sóc, đem Phượng Thiên Sách khẽ run dưới đất đỡ vào phòng.
Cửa phòng bị đóng sầm lại, rầm một tiếng, lúc này chúng nữ còn ngây ngốc ở bên ngoài mới hoàn hồn lại.
Nàng ta vừa mới nói cái gì?
Không cứng nổi. . .
Thì ra là thế!
Đáng thương! Đáng tiếc!
Một cực phẩm mĩ nam đẹp như vậy, cư nhiên lại có bệnh... Hèn gì hắn lại lăn lộn ở nơi này với xấu nữ!
Chúng nữ mắc cỡ đỏ mặt, vừa tiếc hận, vừa lúng túng trở về phòng mình. Bọn họ đều là thiếu nữ chưa trải sự đời, vốn dĩ chuyện này đã đủ làm bọn họ lung túng, bây giờ còn nghe được "chân tướng sự thật", bọn họ càng thêm lung túng, tưởng tượng đến chuyện có thể xảy ra ở trong phòng, bọn họ liền vội vã về phòng của mình.
Phượng Thiên Sách bị kéo vào trong phòng, khóe mắt co quắp trong chốc lát, đột nhiên kéo tay Già Lam, hoa lệ xoay tròn, lại kéo thêm một cái, Già Lam đứng không vững, nặng nệ ngã lên giường.
Hơi thở nam tính chèn ép xuống, Phượng Thiên Sách nằm trên người nàng, hai tay bị hắn vững vàng kiềm chế, cơ thể hắn dán chặt vào nàng, chặt đến mức không một khe hở!
"Tiểu Lam Lam, nàng nói ta không cứng nổi, làm sao nàng biết được? Hửm?" Âm cuối hắn kéo thật dài, hắn kề sát vào nàng, chóp mũi đối chóp mũi, thậm chí Già Lam còn cảm nhận được lông mi tinh tế của hắn, thanh âm cực kì thấp, còn mang theo chút ý cười mập mờ.
"Là ngươi trêu chọc ta trước, ta mới phản kích." Già Lam dùng sức giãy giụa, sức mạnh của tên này đúng là lớn, ngay cả đường sống phản kháng nàng cũng không có. Tất cả đều bị khống chế: "Tên khốn này, buông!"
"Đừng nhúc nhích!" Âm thanh trầm thấp của Phượng Thiên Sách vang lên, con ngươi xinh đẹp lưu chuyển lóe lên chút u ám, sâu thẳm trong đáy mắt lộ ra hơi thở nguy hiểm chết người.
Già Lam hốt hoảng, xê dịch thân thể, muốn thoát khỏi người hắn, hai chân vô ý cọ sát vào nơi không nên chạm đến. Chỗ nào đó cứng rắn như sắt, mang theo nhiệt độ nóng rực, cho đến khi chân nàng cũng có dấu vết nóng lên.
Nàng khẽ nhướng mắt, bỗng nhiên hít một hơi, không dám lộn xộn nữa. Nàng biết, lúc này, nàng càng lộn xộn, càng dễ kích động đối phương, có trời mới biết kế tiếp hắn có hóa thân thành sói hay không, thú tính quá trớn!?
"Phượng Thiên Sách, ngươi đừng có quên, ngươi là sư phụ của ta, ngươi không thể làm chuyện cầm thú với đồ đệ của mình." Già Lam nghe thanh âm của mình, chết tiệt khàn khàn, nàng không khỏi ảo não, nàng hẳn là ác độc đá hắn xuống đất mới đúng, sau đó...
Ánh mắt Phượng Thiên Sách u ám nhìn chằm chằm nàng, chân mày khẽ chau lại, trong đáy mắt có mê ly và có cảm xúc không rõ, nhưng rất nhanh, cái trán như tranh thủy mặc của hắn chậm rãi giãn ra, khóe môi lộ ra nụ cười như cười như không. Hắn nghiêng người, từ trên người nàng lăn xuống, nằm ở một bên giường.
Hắn nhắm hai mắt lại, đem tất cả cảm xúc che giấu xuống.
Già Lam lẳng lặng nằm ở đó, nghe tiếng hít thở thật sâu mà nhàn nhạt của hắn, tim nàng cũng đập lúc nhanh lúc chậm.
Hai người lẳng lặng nằm, bầu không khí trở nên rất quỷ dị.
Thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không bình thường.
Già Lam quay đầu, len lén liếc về phía Phượng Thiên Sách, hắn nhắm hai mắt, dung nhan nhìn nghiêng mang cảm giác trầm tĩnh mà lạnh lùng, trong trẻo. Vạt áo trước ngực hắn mở một nửa, bộ ngực phập phồng theo hô hấp, hắn đang suy nghĩ cái gì? Vì sao đột nhiên lại trở nên yên tĩnh.
Nàng dời tầm mắt chậm rãi miêu tả đường nét gò má của hắn, tinh xảo như vậy, tuyệt mỹ như vậy. Lúc này, hắn yên tĩnh như vậy, có loại cảm giác thanh nhã như cách ly trần thế, thánh khiết khiến người ta không thể sinh ra lòng khinh nhờn.
Nàng không kiềm lòng được, muốn vươn tay chạm vào gò má hắn, rõ ràng có thể chạm vào. Nàng lại cảm thấy rất xa xôi. Tầm mắt dần dần không rõ, cái gì nàng cũng không nhìn rõ...
"Mau ngủ đi." Âm thanh nhàn nhạt thở dài, một cánh tay bất ngờ duỗi tới, xuyên qua mái tóc dài của nàng, dò xét vào cổ nàng, nhẹ nhàng nâng lên, đem nàng ôm vào l*иg ngực ấm áp.
Già Lam liền đυ.ng vào l*иg ngực hắn, thứ đập vào mắt chính là chỗ vạt áo mở rộng của hắn, hơi thở nam tính hùng hậu xông vào chóp mũi của nàng. Nàng hít sâu một hơi, cả ngươi không nhịn được khẽ run lên, miệng lưỡi cũng khô nóng.
Nàng đang suy nghĩ miên man cái quái gì vậy? Già Lam không nhịn được tự phê bình mình một phen, tánh mạng của nàng có thể giữ được hay không còn chưa biết? Nàng còn có lòng xao lãng.
Nàng đúng là càng sống càng thụt lùi!
Già Lam! Tín niệm của ngươi đâu? Mục tiêu của ngươi đâu?
Nếu không có đủ thực lực để đứng ở thế giới này, ngươi có tư cách gì để nói chuyện yêu đường? Huống chi, huống chi, hắn là sư phụ trên danh nghĩa của ngươi!
Tại sao ngươi lại sinh ra ý niệm đen tối với sư phụ của mình? Hắn là con cưng của trời, làm sao có thể coi trọng ngươi?
Hắn là con hồ ly có lòng dạ đen tối, lừa bịp gian lận, tinh thông mọi thứ, chắn chắc hắn lại thay đổi phương pháp trêu chọc ngươi, ngươi không thể nhảy vào hố hắn đào sẵn, mắc công bị hắn bán, còn vui vẻ đếm tiền giúp hắn.
Được, ngươi đã tự mình đưa tới cửa, bổn cô nương sẽ không lãng phí cơ hội một cách vô ích.
Bỏ một cánh yêu liên rồi nói sau!
Già Lam không khỏi vận dụng Lưu Nguyệt Thuật...
Thân thể người trong ngực càng lúc càng lạnh, Phượng Thiên Sách đang nhắm mắt cũng khẽ động, khóe miệng đau khổ mà nhếch lên. Vật nhỏ này đúng là vô lương tâm, thật là không có lúc nào bỏ quên mạng nhỏ của nàng. Hắn còn chưa bình tĩnh lại, nàng đã bình thường như không có chuyện gì, còn luyện công nữa chứ, lẽ nào nàng không biết hành động dùng hắn như lò sưởi, phải trả giá thật lớn sao?
Cúi đầu, nhìn gò má nàng hiện lên tầng u lam, màu lam càng ngày càng đậm, đậm đến mức gần như nhỏ ra nước.
Hắn âm thầm kinh ngạc.
Trên thực tế, Lưu Nguyệt Thuật là môn bí thuật hắn vô tình có được. Chỉ tiếc hắn và sư phụ không thể nào luyện được, cho nên bỏ phí, bị hắn ném một xó. Ai ngờ nửa tháng trước, sư phụ đột nhiên xuất hiện, kêu hắn đem Lưu Nguyệt Thuật truyền cho một tiểu đồ đệ xa lạ, biểu tình của sư phụ lúc đó rất bí hiểm, thâm trầm, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng lão ngoan đồng thường ngày của lão.
Hắn nghĩ, Lưu Nguyệt Thuật trong tay hắn cũng chả có tác dụng gì, không bằng cho tiểu đồ đệ mới nhận này chơi đi, coi như quà gặp mặt.
Lần đầu gặp trong Bảo Khí Các, hắn có chút ấn tượng sâu sắc với nàng. Hắn tưởng rằng tiểu đồ đệ của mình sẽ là tiểu thiếu niên có thiên phú hơn người, dung mạo xuất chúng, lễ độ cung kính... Ai ngờ, mọi thứ đều trái ngược với sự tưởng tượng của hắn, nàng là một thiếu nữ không có linh khí trong lời đồn, xấu nữ, sau đó là tâm tư giảo hoạt, còn có tiềm chất khiến người ta tức chết mà không cần đền mạng.