Chương 66: V03 (tiếp)

Một tiếng ‘xôn xao’ thật lớn vang lên, đuôi của giao long chém bất ngờ xuống kết giới phong, toàn bộ kết giới bị đung đưa dữ dội, giao long thấy một kích không thanh công, tiếp tục dùng đuôi đánh vào kết giới, giống như không đưa bọn họ vào chỗ chết thì không ngừng.

“Làm sao bây giờ?” Già Lam hỏi.

“Tị kỳ phong mang, dung hậu tái chiến*.” Phượng Thiên Sách thuận miệng nói, hai tay áo tung bay, điều khiển kết giới gió, giống như một cái phao lớn, trôi nổi rời xa giao long.

*Tịch Ngữ: tui nghĩ ý anh Sách kêu trốn trước rồi tính sau.

Bọn họ trốn thoát cực kì nhanh, nhưng tốc độ của giao long cũng không chậm, rất mau liền đuổi kịp.

Két két két két ——

Chung quanh, tiếng sấm bùng nổ nho nhỏ, dòng nước vờn quanh kết giới gió, vững vàng nhốt nó lại.

“Ừm? Chiến kĩ thuộc tính lôi? Không ngờ là một giao long có hai thuộc tính, hèn gì Hoàng Kim Trư và Nạp Lan Hạt Tư giao chiến với nó nửa ngày trời, vẫn không làm gì được nó, hóa ra là cùng một loại mặt hàng.” Lúc này, Phượng Thiên Sách vẫn còn hứng thú nói giỡn.

“Nếu ngươi không có năng lực đối phó nó, thì ngươi cũng chả có tư cách cười nhạo người khác.” Già Lam cố ý làm trái lời hắn.

Phượng Thiên Sách cười yếu ớt, liếc nàng một cái, hai tay chậm rãi tạo kết ấn, từng luồng linh lực gió đập vào kết giới, giờ phút này, kết giới không ngừng gia tăng dày đặc.

Két két két két ——

Lôi điện bên ngoài kết giới càng lúc càng kinh khủng, sấm chớp rền vang ở xung quanh kết giới gió, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì kết giới gió cũng bị đánh bại.

Tâm trạng Già Lam căng thẳng, lộ ra lo lắng.

Tiểu thú màu lam dường như cảm nhận được sự lo âu của chủ nhân, thân thể nho nhỏ trước ngực nàng ngọ nguậy, đột nhiên thoát khỏi thân thể nàng, bay ra ngoài kết giới.

Mặc dù, Già Lam không phải là rất hài lòng con tiểu thú này, nhưng nói cho cùng cũng là sủng thú của mình, cũng giống như con mình, làm sao nàng có thể để nó đi tìm chết?

“Trở về! Nguy hiểm!”

Đáng tiếc, đã chậm.

Thân thể nhỏ bé chọc thủng kết giới, cực kì linh hoạt bơi lội trong nước sâu, tựa như con cá màu lam, thoáng một cái liền tới bên cạnh giao long.

Già Lam cảm thấy kì lạ, một đoàn ánh sáng màu huyền kim từ trên người tiểu thú phóng ra ngoài, theo sóng nước nhộn nhạo, ánh sáng màu huyền kim nở rộ thành nhiều đóa hoa nhỏ màu vàng, giống như mộng ảo, rì rầm, bồng bềnh mở ra.

Đây là chiến kỹ gì? Sao thần kỳ như vậy?

Đóa hoa nhỏ màu huyền kim chậm rãi mở ra, một biển hoa nhanh chóng hiện ra. Đem Già Lam, Phượng Thiên Sách và giao long nhốt trong biển hoa.

Cảnh tượng bốn phía, chậm rãi có biến hóa. Già Lam nhận thấy trong kết giới chưa bảo vật xuất hiện thêm một cái trứng khổng lồ, đáy hàn trì có đủ loại sinh vật bơi qua bơi lại, cảnh tượng sức sống hừng hực này hoàn toàn khác với tình cảnh tiêu điều lúc đầu.

Giao long đang nổi giận cũng chậm rãi bình tĩnh lại, nó quay đầu nhìn về phía cái trứng khổng lồ trong kết giới, nhanh chóng bơi qua đó, thân thể trườn lên, quấn quanh cái trứng, dịu dàng dùng thân thể của mình vuốt nhẹ nó.

Trong long Già Lam không hiểu, cái này có phải là tình cảm mẹ con không? Mặc kệ là con người hay động vật, đều khiến người ta thấy cảm động.

Đột nhiên, nàng phát hiện trong đó có khác thường, là chỗ nào không đúng?

Đúng rồi! Là cái trứng khổng lồ kia!?

Cái trứng khổng lồ kia có kích thước, dáng vẻ, màu sắc không khác cái trứng của tiểu thú màu lam.

Nói cách khác, hiện tại nằm trong cái trứng khổng lồ kia mới là con của giao long, như vậy tiểu thú màu lam này từ đâu chui ra? (TN: tui nghĩ là Sơn Hà Thư, lúc SHT kí sinh trong bụng chị Giao Long :v, mượn đường đó chui ra.)

“Đây là chiến kĩ lĩnh vực tinh thần, nó có thể dựa vào khát vọng của con người là dựng nên ảo cảnh, để đối phương tin tưởng đó là thật, một khi đối phương hoàn toàn chìm đắm trong ảo cảnh, đó là khi tinh thần lực lỏng lẻo nhất, thừa dịp này công kích đối phương, như vậy mức độ thắng lợi sẽ tăng lên rất nhiều. Điểm này cũng là chỗ lợi hại nhất của chiến kĩ tinh thần.”Bỗng nhiên, Phượng Thiên Sách thốt lên, dường như có điều suy nghĩ.

“Chiến kĩ lĩnh vực tinh thần? Nếu có người chết trong cảnh mộng, chờ sau khi tỉnh lại cảnh mộng sẽ ra sao?” Già Lam hỏi.

Phượng Thiên Sách hơi nhếch môi, cười có chút lãnh khốc: “Một khi chết trong cảnh mộng, cũng chính là chết ở hiện thực. Cảnh mộng đã là chân thật, nhưng cảnh trong mơ thường thường sẽ tham nhập vào nội tâm du͙© vọиɠ u ám và mãnh liệt của con người. Sau đó, căn cứ vào nghị lực và du͙© vọиɠ mà tạo một kích trí mạng, loài thú cũng không ngoại lệ…

“Lợi hại như vậy à.” Già Lam rất bất ngờ, tuy rằng dáng dấp của tiểu thú nhà mình xấu xí một chút, hành vi có chút bỉ ối, nhưng mà thực lực quá hùng mạnh, cuối cùng nàng cũng hài lòng rồi.

Phượng Thiên Sách cười yếu ớt: “Có thể có được sủng thú biết thi triển chiến kĩ lĩnh vực tinh thần là ước mơ tha thiết của biết bao nhiêu người. Nàng thật may mắn, đánh bậy đánh bạ, không ngờ lại nhặt được con tiểu thú có năng lực hùng mạnh như thế. Nhưng, bản thể thật sự của nó là cái gì, ta còn chưa nhìn ra được.”

Già Lam suy nghĩ: “Hiện tại là lúc tinh thần lực của giao long lơi lỏng nhất, chúng ta có nên thừa dịp này gϊếŧ nó, đoạt lấy Sơn Hà Thư không?”

“Chờ một chút.” Phượng Thiên Sách nhắm hai mắt lại, yên lặng thật lâu, bộ dạng thần bí khó lường, khiến Già Lam có chút cân nhắc.