Mặc dù thật sự cùng một gia tộc, nàng cũng không thể pháp đoán được, nàng không thể phán đoán đối phương có thể uy hϊếp tới mình hay không. Nàng lạnh lùng thu hồi tầm nhìn, coi như chính mình chưa từng quen biết người này.
“Nạp Lan Tiêu Bạch, trong số những người ở đây, chỉ có ngươi là miễn cưỡng được lọt vào mắt bản vương. Được, bản vương nể mặt ngươi, nghe xem hắn có thể mang tới tin tức bản vương mong muốn hay không. Nếu như hắn nói ra tin tức nhàm chán, bản vương không ngại phá hủy Phi Hoa Lâu này, đền bù khoảng thời gian bản vương bị hắn làm lãng phí.”
Bá Hầu Trường Dã nhìn chăm chú về phía Nạp Lan Tiêu Bạch, đôi mắt nóng rực sáng kinh người, ánh mắt ấy lóe lên hưng phấn giống như nhìn thấy con mồi.
Hoa gia chủ điều chỉnh lại sắc mặt, cảm thấy sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh… Ông thần lớn, ông thần nhỏ hắn vất vả mời tới, không dám đắc tội với bên nào hết. Ông nhìn về phía Nạp Lan Tiêu Bạch gật đầu cảm kích, nếu không phải hắn cản trở, e là Phi Hoa Lâu của hắn đã biến thành đống đổ nát rồi, mặc dù đối phương không nhìn thấy động tác của mình, ông vẫn làm.
“Tại hạ cũng không thừa nước đυ.c thả câu nữa, nói thẳng ra, lần này mời các vị công tử đến đây, chính là vì bảo khí trong truyền thuyết – Sơn Hà Thư.
Ba chữ này vừa dứt, toàn trường liền nhấc lên một làn sóng.
“Thì ra là vì Sơn Hà Thư, hèn gì Nạp Lan Tiêu Bạch và Bá Hầu Trường Dã đều tới đây.” Phượng Thiên Dục làm như có chút suy nghĩ.
“Sơn Hà Thư là cái gì?” Già Lam hiếu kì hỏi, không đợi Phượng Thiên Dục trả lời, Già Lam liền cảm nhận được Chiến Hoàng Bút có dao động, âm thanh kích động: “Sơn Hà Thư cũng không phải là một quyển sách, càng không phải bí tịch võ công, nó là một quyển sách phòng ngự tất cả các lực công kích thánh khí… Hừ hừ, không ngờ nó cũng xuất thế, nếu như để cho ta thấy nó, ta nhất định phải cho nó đẹp mặt.”
Già Lam cảm thấy giọng nói của nó không đúng: “Nó là đối thủ một mất một còn của ngươi à?”
“Cũng coi như… không tính…” Chiến Hoàng Bút ấp úng nói: “Chỉ có thể nói, ta chính là vũ khí sắc bén nhất trong thiên hạ này, mà nó lại vừa vặn là vũ khí khó công phá nhất thiên hạ…”
Già Lam nghe xong liền hiểu, cái này không phải là xung đột mâu và thuẫn sao? Một cái có thể chọc thủng tất cả thuẫn trong thiên hạ, một cái có thể kháng cự tất cả mâu trong thiên hạ. Khi mâu cùng thuẫn chống lại đối phương. Đến tột cùng là mâu phá vỡ thuẫn hay là thuẫn chắn được mâu?
“Vậy nếu trên đời này, có người cùng lúc chiếm được các ngươi, sẽ thế nào?” Đột nhiên, Già Lam sinh ra một ý nghĩ hưng phấn, một tay nàng là Chiến Hoàng Bút sắc bén nhất trong thiên hạ, tay còn lại là Sơn Hà Thư kiên cố nhất, chẳng phải nàng là thiên hạ vô địch sao?
Chiến Hoàng Bút nhìn rõ ý nghĩ của chủ nhân, thân bút run rẩy: “Chủ nhân, người đừng có vui vẻ quá sớm, cái tên Sơn Hà Thư này không dễ bị thuần phục đâu. Hơn nữa, thực lực bây giờ của chủ nhân còn yếu kém, sợ là nó coi thường người… Nó chỉ nguyện ý khuất phục trước người mạnh, nhớ khi xưa chủ nhân của nó là một nhân vật truyền kì chi cảnh.”
Chiến Hoàng Bút cố ý nói giảm nói tránh lắm rồi, nhưng Già Lam vẫn bị đả kích.
“Ta biết, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là bảo vệ mạng nhỏ, sau đó cố gắng luyện công, sớm muộn gì cũng có một ngày, nó sẽ phải khuất phục trước ta!” Già Lam nắm chặc quả đấm, ánh mắt kiên định đầy ý chí chiến đấu, quả đấm đấm mạnh vào bệ cửa sổ, kinh động đến hai người khác còn lại trong phòng.
“Ngươi đánh một quyền cũng vô dụng, Sơn Hà Thư là bảo vật, ngay cả ta cũng không dám mơ ước, ngươi lại càng không có khả năng có được nó. Hiện thực một chút đi, người quái dị!” Lời nói lạnh nhạt của Phượng Thiên Dục đả kích Già Lam.
Già Lam quay đầu lại, trừng mắt lườn hắn, cất giọng hỏi: “Đồng dạng là bát công tử, người ta thì khí thế mạnh mẽ, toàn trường khϊếp sợ, sao lá gan của ngươi nhỏ quá vậy? Ngay cả thử cũng không dám thử, liền rút lui, ngươi xứng đáng làm con cháu Phượng gia à, xứng đáng đứng trong hàng ngũ Bát công tử sao? Ta thấy Bá Hầu Trường Dã nói không sai, trong mắt hắn, các ngươi đều là chuột nhắc, đám ô hợp, căn bản không xứng cùng hắn ngang hàng.”
Phượng Thiên Dục tức giận vỗ bàn, bước xa, vọt tới trước mặt Già Lam: “Nàng lập lại lần nữa đi?”
“Thật sự muốn ta nói lại sao?” Già Lam nhếch môi cười, nói.
“Nàng cứ nói đi.” Phượng Thiên Dục nổi giận nhìn nàng, lời nói sỉ nhục của nàng như vậy, thật là đánh sâu vào lòng tự tôn của hắn.
“Được, ta nói.” Già Lam quay đầu, hướng ra ngoài cửa sổ nói lớn: “Phượng Nhị Thiếu nói, Sơn Hà Thư, hắn nhất định muốn có! Ai dám tranh với hắn, hắn diệt kẻ đó!”
Nói xong, nàng đắc ý nhìn Phượng Thiên Dục, mặt người nào đó tái mét nhìn ra cửa sổ. Chỉ thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hắn, có sáng quắc, có kinh ngạc, có cảnh giác, có căm thù…Phượng Thiên Dục trở thành tiêu điểm của mọi người, tâm trạng của hắn có chút rối bời. Nhiều đối thủ mạnh như vậy, nhất là Bá Hầu Trường Dã và Nạp Lan Tiêu Bạch hai cao thủ đỉnh cấp, hắn làm sao dám tranh với bọn họ? Coi như hắn từng mơ ước có được Sơn Hà Thư, nhưng hắn chưa bao giờ nói ra khỏi miệng. Cái này thì tốt rồi, hiện giờ mọi người đều cho rằng hắn muốn tranh đoạt Sơn Hà Thư, tất nhiên hắn trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Lời đã ra khỏi miệng, hắn không thể nói lại, nói rành hắn tuyệt đối không tranh giành với bọn họ, như vậy tự tôn của hắn đều đi quét rác hết đi.
Già Lam chết tiệt! Nàng cố ý hại hắn sao? Bây giờ, hắn đâm lao phải theo lao!
Già Lam không nhìn bộ dạng tức giận của hắn, vỗ vỗ vai hắn: “Muốn trở thành kẻ mạnh, đầu tiên phải có trái tim mạnh mẽ, nếu như mới bắt đầu liền lùi bước không dám thử, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể trở thành kẻ bình thường mà thôi.”
Vẻ mặt Phượng Thiên Dục rung lên, lời nói của nàng quanh quẩn trong đầu hắn, muốn trở thành kẻ mạnh, đầu tiên phải có trái tim mạnh mẽ,… Có thể, nàng nói đúng.
“Tiểu Lam Lam, nàng nói thật hay! Hiếm khi nhị đệ hạ quyết tâm vùng lên, không còn làm con chuột nhắt nữa, hai chúng ta nhất định phải ủng hộ hắn. Ta quyết định từ hôm nay trở đi, chúng ta cứ đi theo nhị đệ, nhất định phải giúp nhị đệ lấy Sơn Hà Thư.” Phượng Thiên Sách híp mắt phượng, cười vô vàn lẳиɠ ɭơ.
Phượng Thiên Dục đứng hình tại chỗ, đột nhiên hắn có loại cảm xúc trong ngoài giày vò. Bắt đầu từ hôm nay, hắn không những phải đề phòng người bên ngoài đối phó hắn, còn phải đề phòng người bên cạnh hãm hại, hắn dễ dàng lắm sao? Chỉ dựa vào hai người bọn họ, một cực phẩm hoang đường, một xấu xí ngu ngốc, có thể giúp hắn cái gì?
“Bằng mấy kẻ ngu ngốc các ngươi mà cũng muốn chiếm Sơn Hà Thư sao? Đừng có làm bổn vương cười rụng răng!” Bá Hầu Trường Dã khinh miệt khẽ liếc qua gian phòng của bọn họ, thậm chí không có kiên nhẫn dừng lại một giây, ngón tay hắn chỉ vào Hoa gia chủ: “Ngươi nói tiếp, Sơn Hà Thư ở đâu?”
“Xin mọi người đừng gấp, nghe tại hạ nói từ từ…” Hoa gia chủ nói liên miên một hồi, thấy Bá Hầu Trường Dã híp mắt, vội nghẹn ngào nói ngắn gọn: “Thời gian trước, phu nhân của ta dẫn các luyện sự đan đến vách núi Vu Sơn hái thuốc, lúc vô tình phát hiện dấu vết xuất hiện của Sơn Hà Thư, phu nhân vì tìm kiếm Sơn Hà Thư, mất tích ở gần vách núi Vu Sơn, đến nay chưa tìm được. Tại hạ và con gái sốt ruột, con gái ta thề, ai có thể tìm được mẹ của nó, nó liền gả cho người đó.”
“Cho nên, tại hạ mới gửi thiệp mời các vị công tử đến đây, cộng thêm thảo luận việc lớn. Nếu các cong tử có thể giúp tìm phu nhân về giúp tại hạ, không chỉ Sơn Hà Thư thuộc về người đó, con gái và toàn bộ Hoa gia đều thuộc về người đó luôn.”
Hiện trường ồ lên, tìm được phu nhân lấy được Sơn Hà Thư, còn có được thiên kim của Hoa gia, thậm chí toàn bộ Hoa gia đều là đồ cưới, có được hết, chuyện này tốt biết bao?
Phần lớn, mọi người đều bắt đầu rục rịch.
Bá Hầu Trường Dã cười lạnh: “Chỉ một Hoa gia, bổn vương không có hứng thú; về phần con gái gương, bổn vương càng không có hứng thú.”
Hoa gia chủ lau mồ hôi, người này thật kiêu ngạo quá mức rồi, lại không có biện pháp đối với hắn.
Bá Hầu Trường Dã nhanh chóng sai bảo ông: “Nhanh đi tìm người, dẫn bổn vương đến vị trí của Sơn Hà Thư, Sơn Hà Thư là của bổn vương, bất cứ ai muốn đoạt nó với bổn vương, đều đáng chết vạn lần!”
“Ôi dào! Chó điên đều thích tới chỗ có phân, ngươi nói Sơn Hà Thư là của ngươi, nó sẽ là của ngươi sao? Mọi người đều có bản lĩnh của mình, ai lấy được thì của người đó.” Mộc Tây Dao lên tiếng, toàn bộ Phi Hoa Lâu chỉ có một mình hắn là lớn mật dám nói như vậy với Bá Hầu Trường Dã.
“Ca ca, ta nói không sai chứ?” Hắn không quên nhấc bia đỡ đạn của mình lên.
“Ngu ngốc!” Mộc Tây Lâm theo thói quen phun ra một câu, lạnh lùng trừng Bá Hầu Trưỡng Dã, tư thế chiến đấu tùy thời có thể xông lên.
Mộc Tâ Dao dường như cũng đã quen với câu mắng ‘ngu ngốc’ của anh trai rồi, hồn nhiên không hề để ý, vừa giảo tóc, vừa uốn éo người.
Mắt lạnh sắc lẻm của Bá Hầu Trường Dã liếc qua, âm thanh dịu dàng của Nạp Lan Tiêu Bạch vang lên lần nữa, giống như trấn an mọi người: “Nếu như Hoa gia chủ đã nói rõ ràng, cứ như vậy đi, ai lấy được Sơn Hà Thư thì của người đó.”
Một câu thành công đem lực chú ý của Bá Hầu Trường Dã dời sang, Bá Hầu Trường Dã hăng hái nhìn hắn, cuồng ngạo nói: “Nạp Lan Tiêu Bạch, trong mắt bổn vương, chỉ có ngươi là miễn cưỡng xứng đáng làm đối thủ của bổn vương. Vậy đi, hẹn gặp lại ở vách núi Vu Sơn.”
Hắn đột nhiên nhảy ra khỏi cửa sổ, nháy mắt liền đến bên cạnh Hoa gia chủ, hắn vươn tay chộp tới, đem Hoa gia chủ kéo tới bên cạnh: “Ngươi phải theo bổn vương một chuyến đi!”
Trong Phi Hoa Lâu, ánh sáng vàng bắn ra bốn phía, tiếng sư tử rống liên tục, một chiếc chiến xa vàng chói lọi xuất hiện, Bá Hầu Trường Dã mang theo Hoa gia chủ, nhảy lên chiến xa, chiến xa nhanh như gió xông ra phía cửa ra vào.
Chiều rộng của cửa lớn làm sao có thể so với chiều rộng của chiến xa. Nhưng, trong mắt bốn con sư tử vàng cửa lớn kia chẳng khác nào gỗ mục, tăng tốc đυ.ng vào, chiến xa nghênh ngang mà đi…
Thoáng chốc, Phi Hoa Lâu chấn động lung lay, dưới xung động to lớn, ít nhất một ít tòa lâu có dấu hiệu muốn sập.
Khách mời tránh né, kêu la.
Đúng là kẻ điên!
Hoàn toàn là vua phá hoại!
“Cứu ta!”
“Gia chủ! Mau buông gia chủ ra!”
…
Hiện trường nát bét.
“Nhị đệ, chúng ta mau dọn dẹp, nhanh chóng lên đường.” Phượng Thiên Sách đứng lên nói.
Phượng Thiên Dục nhìn hai người trong phòng, cảm thấy rất vô lực, hắn tuyệt đối không tin bọn họ giúp hắn được cái gì, không làm vướn chân hắn là may lắm rồi.
Ngay sau đó lại nghe Phượng Thiên Sách nói: “Không được, bây giờ không thể đi, chúng ta muốn đi tới vách núi Vu Sơn, đến lúc đó phải leo núi không ít, ta phải về phủ thành chủ, đổi một bộ quần áo phù hợp cho việc leo núi mới được… Ừ, phải đổi giày nữa, đôi giày này mới, dễ trượt… Còn kiểu tóc, buộc sao mới tốt nhỉ, hai là buộc một nửa…”
Người nào đó phiền não và xoắn xuýt đủ thứ chuyện.
Phượng Thiên Dục đen mặt, quả nhiên, hắn dự đoán không sai mà, tên này tuyệt đối là vật kéo chân hắn!
Già Lam cũng không biết nói gì nữa, nàng rất muốn làm bộ như không quen hắn! Hiện tại là lúc nào rồi, còn lo cho quần áo, giày? Còn có kiểu tóc liên quan cái lông gì tới chuyện leo núi?
Ba người vừa ra khỏi lô ghế của mình liền đυ.ng phải anh em Mộc Tây Dao, chỉ thấy ánh mắt Mộc Tây Dao sáng lên giống như phát hiện ra bảo vật, hai mắt lòe lòe, giang hai tay, giống như bươm bướm nhào tới.
Già Lam theo bản năng trốn ra sau lưng Phượng Thiên Sách, Phượng Thiên Dục thì lui sang một bên, chỉ có Phượng Thiên Sách ung dung đứng tại chỗ, không sợ chết, không hoảng loạn.
“Phượng Thiếu! Người ta nhớ muốn chết luôn hà!” Mộc Tây Dao ôm cánh tay Phượng Thiên Sách, vòng eo uốn éo, giọng điệu làm nũng, khiến Già Lam có cảm giác rơi vào hầm băng, rất lạnh nha!
“Mộc công tử, mặc dù ngươi rất đẹp, nhưng giới tính của ta rất bình thường. Ngươi còn dám đυ.ng vào quần áo của ta, ta không dám cam đoan là ta phế đi cánh tay của ngươi hay là mạng nhỏ của ngươi đâu.” Phượng Thiên Sách liếc hắn, cười tủm tỉm.
Mộc Tây Dao không muốn buông ra, nhưng vẫn như cũ theo sát hắn, dịu dàng nói: “Phượng Thiếu, đừng lạnh nhạt như vậy mà! Người ta vừa gặp đã yêu ngươi rồi, đời này nhất định ở cùng ngươi. Ca ca cũng đã đồng ý, ca ca, ca nói đúng không?”
Câu nào của hắn cũng không quên kéo theo anh trai xuống nước, Mộc Tây Lâm xui xẻo đầy bi thương liếc hắn, miệng vẫn nói câu quen thuộc ‘ ngu ngốc’, nhưng mà ánh mắt nhìn Phượng Thiên Sách lại có thêm vài phần nóng bỏng!!!!