Dương Bách Xuyên anh dám thề với bóng đèn là anh không cố ý, anh cũng không ngờ được Liễu Linh Linh lại cởϊ qυầи áo khi ngủ.
Trước mắt là cô gái mặc bộ nội y màu đỏ, sáng sớm vốn là hỏa khí thịnh vượng, thấy cảnh này anh ngay lập tức cảm thấy mũi mình bắt đầu nóng lên.
Cổ họng cũng bốc khói, anh nuốt nước bọt, vội vàng chuẩn bị đắp chăn bông cho Liễu Linh Linh, coi như không thấy gì là cách an toàn nhất.
Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, lo cái gì thì cái đó sẽ tới, Liễu Linh Linh bị gọi ba lần không dậy thì lúc này lại mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, mặt Dương Bách Xuyên lúng túng: “Tôi nói đây là hiểu lầm thì cậu có tin không?”
Giây tiếp theo chính là Liễu Linh Linh hét lên: “A…”
Dương Bách Xuyên ngay lập tức nhanh chân chạy, lúc sắp đi anh hét lớn: “Tôi nói chuyện này là hiểu lầm, cậu tin hay không thì tùy, tôi sẽ đợi cậu ở dưới lầu!”
“Phanh~”
Lời vừa dứt thì cửa phòng cũng bị Dương Bách Xuyên đóng sầm lại.
Trong phòng, Liễu Linh Linh kéo chăn bông từ trên mặt đất lên, nhìn ra cửa, đột nhiên phá lên cười.
…
Ở dưới lầu, tâm trí của Dương Bách Xuyên chỉ toàn hình ảnh chiếc chăn bông của Liễu Linh Linh vừa mở ra, toàn thân anh nóng bừng.
Lúc này, anh như một người có tật giật mình, tim anh đập loạn nhịp, nhưng ngược lại suy nghĩ một chút, có gì đó không đúng?
Rõ ràng là đêm qua Liễu Linh Linh đã chiếm đoạt giường của anh, hại anh ngồi trên ghế sô pha một đêm, lúc đó anh cũng thấy cô mặc quần áo đi ngủ mà!
“Mình cũng không cố ý nhìn, chột dạ cái gì, đúng vậy, không cần phải chột dạ.” Dương Bách Xuyên lầm bầm lầu bầu: “Nhưng cậu ta cũng có điện nước đầy đủ đấy chứ, hắc hắc!”
“Dương Bách Xuyên, vừa rồi cậu đã nhìn thấy gì?”
Giọng của Liễu Linh Linh vang lên từ phía sau, anh không biết cô đã xuống từ lúc nào.
“Đồ lót~” cơ hồ là theo bản năng, Dương Bách Xuyên buột miệng, nhưng ngay khi lời vừa nói ra thì anh liền biết mọi chuyện sẽ rất tệ.
Quả nhiên, khi quay đầu lại liền thấy Liễu Linh Linh mặt đầy tức giận: “Tôi… Tôi gϊếŧ cậu.”
Một cái tát nữa ập đến, Dương Bách Xuyên vừa rồi đang mê man, không để ý cô đã xuống lầu, nhưng bây giờ, khi cái tát của Liễu Linh Linh ập đến, trong mắt Dương Bách Xuyên là một cảnh phim quay chậm, khoát tay một cái liền bắt được cổ tay cô.
“Liễu Linh Linh, Liễu hoa khôi của trường, tối hôm qua ông đây cứu cậu thì cậu lại trả cho ông đây một bạt tai, cái này cũng coi như không tính, cậu đừng có mà được voi đòi tiên, ngủ giường của ông đây thì ông đây nhìn cậu một cái thì đã làm sao? Cũng không mất miếng thịt nào. Còn nữa, ai biết cậu cởϊ qυầи áo khi ngủ, ông đây tốt bụng muốn gọi cậu dậy để đi học có biết không? Không phải cố ý nhìn cậu, cậu có hiểu không?”
Hung hăng buông cổ tay Liễu Linh Linh ra, Dương Bách Xuyên xoay người rời đi: “Động tí là lại đánh người!”
Liễu Linh Linh hoàn toàn choáng váng trước hàng loạt lời nói hung hăng của Dương Bách Xuyên, suy nghĩ kỹ một chút, có vẻ như… Những gì cậu ta nói đều có lý!
Chưa bao giờ người khác phái đối xử với cô như vậy. Vừa tức giận nhưng đồng thời trong lòng cô có cảm giác lạ, không thể diễn tả được.
Và anh dường như… Có vẻ như… Có vẻ như anh đã có phản ứng.
“Chờ đã, cái này… chứng tỏ cậu ta cũng có hứng thú với phụ nữ ~” Liễu Linh Linh đỏ mặt ngay lập tức.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc đêm qua Dương Bách Xuyên không xâm phạm cô, thật đúng là một kỳ tích!
Trong nháy mắt tâm tình của cô liền tốt lên, nhìn Dương Bách Xuyên đã đi xa mà hét lên: “Thằng khốn Dương Bách Xuyên, đợi chút ~”
Dương Bách Xuyên phớt lờ cô, bước đi không thèm ngoái lại.
Anh ấy càng như thế thì Liễu Linh Linh càng muốn nói chuyện với anh.
“Dương Bách Xuyên, cậu có phải gay hay không?”
“Cậu mới là gay, cả nhà cậu đều là gay.”
“Em gái cậu~”
“Em rể cậu~ ”
“…”
Hai người cãi nhau suốt chặng đường đi đến trường học.
Liễu Linh Linh không chỉ là hoa khôi của lớp mà còn là hoa khôi của toàn trường. Đương nhiên, cô là nữ thần trong mắt nhiều chàng trai, cũng không thiếu người tỏ tình.
Dương Bách Xuyên và cô sánh bước cùng nhau, còn cãi nhau với cô, nhìn như một đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình.
Rất nhanh liền truyền khắp sân trường.
Dương Bách Xuyên không ai biết đến, nhưng…
Liễu Linh Linh là nhân vật của công chúng.
Gần như vào một buổi sáng, tin Liễu Linh Linh đang yêu một chàng trai nào đó đã được chụp ảnh và đăng tải trên diễn đàn của trường.
Lần này coi như Dương Bách Xuyên bị rất nhiều người ghét.
Hơn nữa lại rất nhanh chóng.
Buổi trưa tan học, Dương Bách Xuyên đã bị chặn lại khi đang trên đường đến nhà ăn.
Dương Bách Xuyên không lạ gì người đã chặn mình. Anh ta là sinh viên năm cuối khoa thể dục, là người có tầm ảnh hưởng – Dư Thiệu Cương.
Một cầu thủ bóng rổ thường được giới thiệu trên tạp chí của trường.
“Cậu có phải là Dương Bách Xuyên không?” Dư Thiệu Cương cao khoảng 1,8m, so với vóc người chuẩn 1,78m của Dương Bách Xuyên còn cao hơn nửa cái đầu. Anh ta nhìn Dương Bách Xuyên với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
Dương Bách Xuyên nhìn sắc mặt của Dư Thiệu Cương liền biết mình đã gặp rắc rối, nhưng anh không thể nhớ mình có thù oán gì với Dư Thiệu Cương, thậm chí là giao thiệp cũng không có.
Nhìn bốn năm người trong khoa thể dục đang trợn tròn mắt, Dương Bách Xuyên bình tĩnh nói: “Là tôi, cậu tìm tôi có việc gì không?”.
“Có một chuyện, mẹ mày, cách xa Liễu Linh Linh một chút. Cóc ghẻ mà cũng muốn ăn thịt thiên nga sao?” Giọng của Dư Thiệu Cương vô cùng ngang tàng.
Giờ thì Dương Bách Xuyên cũng hiểu ra, hóa ra là họa do Liễu Linh Linh gây ra, cẩn thận suy nghĩ một chút cũng biết, buổi sáng anh và Liễu Linh Linh cùng đi đến trường học đã bị Dư Thiệu Cương nhìn thấy, sau đó anh ta đến đây chặn đường anh.
Cảnh cáo cũng thôi đi, nhưng Dương Bách Xuyên không nhịn được khi người khác mắng mẹ anh.
Hai nắm đấm siết chặt, một âm thanh giòn giã phát ra.
Lúc này, Dư Thiệu Cương không biết sống chết lại thêm dầu vào lửa.
“Haizzz ~ Sao vậy? Cậu vẫn muốn đấu với ông đây à? Hãy đến đây thử một chút~” Dư thiệu Cương vừa nói vừa đấm Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên không muốn gây chuyện, nhưng cũng không sợ rắc rối, đặc biệt là bây giờ cơ thể của anh đã được nguyên thần của sư phụ giúp đỡ, tất cả các khía cạnh của anh nhạy cảm hơn nhiều so với người thường. Có lẽ một người bình thường khi gặp phải người như Dư Thiệu Cương sẽ không dám động đậy.
Nhưng Dương Bách Xuyên rất dũng cảm, anh có thể đánh mười Dư Thiệu Cương cũng không có vấn đề gì.
Anh dễ dàng bắt được cổ tay của Dư Thiệu Cương đang đấm tới.
“Răng rắc”
Một âm thanh xương cốt gãy lìa vang lên, thuận thế anh liền đá vào bụng Dư Thiệu Cương.
“A~”
Dư Thiệu Cương hét lên một tiếng đau đớn, thân thể hơn mét tám bị Dương Bách Xuyên đá bay ra xa ba mét.
Sau khi phản ứng, Dư Thiệu Cương đã rất tức giận, anh ta quay về phía đồng bọn của mình mà rống to: “Nhìn cái gì mà nhìn? Đánh tên tiểu tử này cho tao, đánh chết tao sẽ chịu trách nhiệm.”
Năm người bạn của Dư Thiệu Cương vừa nghe vậy liền nhào về phía Dương Bách Xuyên.
Đừng nói năm tên, có thêm năm tên nữa thì cũng không đủ để Dương Bách Xuyên nhét kẽ răng, chỉ là người bình thường có chút sức mạnh mà thôi.
Thân thể của Dương Bách Xuyên được sư phụ cải tạo, khả năng nghe nhìn có thể đạt đến ba bốn trăm mét, có thể nâng được những tảng đá nặng mấy trăm kg, đối phó với năm sinh viên khoa thể dục thì dễ như ăn bánh.
Chưa đầy nửa phút, cả năm người đều nằm trên mặt đất kêu rên. Đây là Dương Bách Xuyên hạ thủ lưu tình, nếu không thì bẻ gãy xương của bọn họ cũng không phải việc gì khó.
Giờ phút này chính Dư Thiệu Cương cũng ngây ngẩn, anh ta biết lần này mình đã đυ.ng phải người không nên đυ.ng, lúc đầu anh ta biết được Dương Bách Xuyên là một sinh viên nghèo, không tiền không bối cảnh, ai biết cậu ta lại là một người luyện võ.
Thấy Dương Bách Xuyên đi tới, Dư Thiệu Cương hoảng sợ: “Cậu … cậu làm gì vậy, tôi nói cho cậu biết, đây là trường học không, cậu, cậu…”
“Lần sau để miệng sạch sẽ một chút, nếu không thì không chỉ là bẻ cổ tay thôi đâu, cút!” Dương Bách Xuyên ngắt lời Dư Thiệu Cương, vẻ mặt kinh tởm.
Dư Thiệu Cương và mấy người bạn học chật vật rời đi, trước khi đi không quên đe dọa: “Dương Bách Xuyên, mày không xong với tao đâu!”
“Ngu đần~” Phủi bụi trên người, Dương Bách Xuyên bước đến căng tin để ăn cơm.
Trong sân trường có rất nhiều người đứng xem, rất nhiều nữ sinh đều là bộ dạng mặt si mê, họ đang lẩm bẩm, anh ấy đến từ khoa nào, tên anh ấy là gì và vân vân…
“Hình như là Dương Bách Xuyên khoa lịch sử ~”
“Thật tuyệt, cậu thực sự đã đánh bại Dư Thiệu Cương, tiểu bá vương của khoa thể dục!”
“Tôi phải nói lần này Dương Bách Xuyên gặp phiền toái rồi…”
Từ rất xa Dương Bách Xuyên có thể nghe thấy những lời nhận xét này, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, thầm nói: “Không ngờ có một ngày bản thân của mình cũng được hâm mộ ~ Thật sảng khoái!”
Đối với lời đe dọa của Dư Thiệu Cương anh không để tâm chút nào.
Ngay khi Dương Bách Xuyên bước vào phòng ăn thì một giọng nói quen thuộc vang lên: “Dương Bách Xuyên, đứng lại!”