Trong thời gian từ đó đến nay, Tô Oản Oản chữa bệnh cho Tô Bắc Lăng luôn làm cho hắn bệnh tình tiến triển rồi lại như cũ, khi thì tốt khi thì xấu đi. Chờ nàng cảm thấy chơi đã phát chán mới thu tay lại làm cho hắn khá lên.
Hôm nay, nàng ngồi ở trước giường của Tô Bắc Lăng bắt mạch cho hắn, còn làm ra vẻ khép hờ hai mắt lại. nhị phu nhân đứng ở một bên nhìn tâm tư đầy bối rối, nhưng cũng không có cách nào đành phải trông mong vào Tô Oản Oản, chỉ cầu trời khấn phật nàng có thể nói ra được những lời khiền cho người ta được yên tâm.
Những ngày vừa qua thật chẳng dễ dàng với bà một chút nào, không nói đến ngày ngày đêm đêm lo lắng cho nhi tử có lưu lại gốc rễ bệnh tình gì hay không. Chỉ cần thấy Tô Oản Oản tâm tình của bà đã đủ phức tạp. Một bên sợ hãi nàng có thể làm ra cái quỷ kế gì, nhưng mà lại không thể không dựa vào nàng để cứu người. Đối với nàng vừa không thể đánh cũng không thể mắng, ngay cả câu oán giận trong lời nói cũng không dám có.
Bà đường đường là nhị phu nhân của Tô gia đã khi nào chịu quá ủy khuất như vậy, huống hồ, bà từ trước tới nay đều không thích Tô Oản Oản .
Tô Oản Oản buông tay Tô Bắc Lăng , hắng hắng cổ họng nói:“Nhị thiếu gia bệnh tình đã bớt lo ngại. Chỉ là……” Nàng ra vẻ thần bí dừng một chút,“Chỉ là sau này có một số việc phải chú ý một chút. Ví dụ như, ít gần nữ sắc, ít uống rượu, ít ăn thức ăn nhiều dầu mỡ, kị cay độc, những thứ đại bổ gì đó cũng không được dùng bởi sẽ phản dụng. Bình thường nên tránh kích động, bảo trì tâm tình thanh thản, tóm lại cần phải tĩnh dưỡng.”
“Cái gì, thế này là thế nào ?!” Tô Bắc Lăng đang nằm trên giường vội kêu lên, đối với Tô Oản Oản có vẻ phẫn nộ .
“Vì sao lại không được, bằng không ngươi cứ thử xem, đến lúc đó bệnh tình tái phát ta cũng mặc kệ, hay là ngươi đi tìm người giỏi hơn đi . Ngươi cũng không ngẫm lại Liễu Nhược Ly người ta vì sao phải đem ngươi đưa vào chỗ chết, nàng ta tự nhiên là sẽ biết đối chứng kê đơn .” Nàng cười.
“Tô Oản Oản, ngươi là không phải cố ý chỉnh nhị ca ta, nào đâu có nhiều quy củ như vậy?!” Tô Mộ Tuyết hướng nàng trừng mắt, từ ngày vị Tô đại tiểu thư này trước bị Ôn Nam Thế không thèm đếm xỉa sau lại bị cả một xe cá muối coi trọng , nàng đối với Tô Oản Oản hận cao thêm một bậc .
Kỳ thật lý trí nói nàng thật sự thực vô tội , chẳng qua vui sướиɠ khi người gặp họa chút thôi.
“A, như vậy ngươi cứ để cho nhị ca ngươi không cần tuân thủ quy củ gì đó, sau này có xảy ra chuyện gì cũng đừng đến cầu xin ta.” Nàng cười như cũ.
“Ta sẽ sẽ chăm sóc tốt cho hắn, không cho hắn phạm vào những điều trên .” Vẫn im lặng đứng thẳng ở một bên nhị thiếu nãi nãi đột nhiên lên tiếng, bà nhìn Tô Oản Oản trong ánh mắt tựa hồ có thâm ý khác.
Nhớ tới đêm đó nhị thiếu nãi nãi có vẻ dị thường, Tô Oản Oản nhìn bà có chút suy nghĩ, nhưng cũng cảm thấy không có điều gì khả nghi cả bèn nhún nhún vai bước ra cửa phòng, đi tới cửa còn nghe được Tô Bắc Lăng khóc thét. Nàng khẽ nhếch miệng, kẻ luôn trầm mê trong tửu sắc Tô nhị thiếu gia không thể ăn chơi đàng điếm nữa thật là một sự tra tấn !
Lập tức, nàng lại hạ đôi mắt. Lúc ở Kiếp trước có biết bao nhiêu khát vọng bản thân mình có thể có người thân thích, nhưng vẫn chỉ là hy vọng xa vời mà thôi, duy nhất xem như người thân chỉ có viện trưởng cô nhi viện. Nàng biết người nhà có bao nhiêu sao quan trọng , cho nên thời điểm mới tới tô phủ cho dù cho dù nhóm người trong nhà hắn đối xử với nàng như thế nào nàng cũng không dám phản kháng cái gì.
Bởi vì bọn họ là thân nhân của người quan trọng nhất với nàng, làm sao nàng có thể làm hại họ. Chỉ là, chậm rãi mới phát hiện người thân như vậy e rằng có cũng như không , nhưng vẫn còn tốt hơn so cái gọi là người nhà của nàng ở kiếp trước.
“Tiểu thư.” Tiểu Hà đi qua trước mặt nàng khẽ cúi đầu vấn an, từ lần trước saukhi nhìn thấy Tô Oản Oản như thế nào đem Liễu Nhược Ly bức đến đường cùng, nàng liền an phận không ít.
“A thì ra là Tiểu Hà, đã lâu không thấy ngươi. Ta vụиɠ ŧяộʍ nói cho ngươi biết, nhị thiếu gia hắn không thể gần nữ sắc, cho nên, ài, gần đây ngươi sẽ phải cô đơn đấy ……” Nàng cố ý than thở, nhìn thấy Tiểu Hà nháy mắt khuôn mặt cứng ngắc tâm tình liền tốt lên không ít, nàng khẽ cười rồi chuồn ra khỏi Tô phủ đi chơi mất.
Kỳ thật nàng đêm đó dụ dỗ Tô Mộ Bạch vẫn là có điểm tác dụng , bởi vì khi nàng run rẩy mặc y phục của mình xuất hiện ở trước mặt hắn , hắn chỉ là tà tà nhìn nàng liếc mắt một cái rồi không nói gì thêm. Vì thế Tô Oản Oản liền mạnh dạn , tận tình bắt đầu tự do thỏa thích mặc y phục rực rỡ .
Không bao giờ phải mặc tới trang phục tiểu nhị kia nữa, nàng ngắm nghía y phục của bản thân cảm thấy hết sức xinh đẹp. Bởi vậy, nàng có chút tưởng niệm thiên hạ thứ nhất tửu lâu , từ sau khi không cần làm “Tam bồi” nữa, Tô Oản Oản còn chưa một lần tới đây. Nói nghĩ như vậy đến, nàng đột nhiên không tới làm việc còn chưa cùng chưởng quầy nói chuyện qua .
Chính là vừa bước tới cửa, liền nghe thấy tiếng chưởng quầy quát tháo:“Ngươi là thần tiên à, buôn bán không cần bạc hả, tiền công tháng này cắt !”
Mắng xong kẻ dưới hắn vừa hay xoay người lại, lại nhìn thấy người vừa bước vào la fTô Oản Oản ánh mắt “Tạch” một cái sáng bừng lên, nhanh chóng thay vào đó là vẻ mặt tươi cười nịnh nọt nói:“Ôi chao, Tô tiểu thư ngài tới rồi, đến đây đến đây, ngồi xuống, ngồi xuống. Muốn ăn cái gì uống cái gì, ngài sai bảo để tiểu nhân cho mang tới.”
Tô Oản Oản nhìn đến chưởng quầy sắc mặt biến đổi nhanh chóng, lập tức hiểu được là vì hắn biết nàng là có thể ở bên cạnh Tô Mộ Bạch nói này nói nọ, trên mặt không khỏi hoan hỉ, hai tròng mắt lộ vẻ một bộ tiểu nhân đắc ý cười.
Nàng tìm chỗ ngồi xuống, vỗ vỗ cái bàn ý bảo chưởng quầy đem rượu và thức ăn ngon đều lấy đến. Nhớ lại thời điểm ngày đó nàng ở chỗ này làm ăn rất phát đạt, ai, nếu nàng ăn cơm thời điểm cũng có cái mĩ nam làm bạn nên thật tốt a.
Uống một chút rượu , ăn một chút điểm tâm, một bên còn muốn nếu được như trước kia thì thật là tốt mà, nàng cùng sư phụ nhà nàng cả ngày nhàn đến phát hoảng, không giống bây giờ muốn gặp mặt cũng rất khó khăn.
Quả thật, bạn trai là kẻ có tiền cũng không dễ dàng chút nào.
Tô Oản Oản đang cố gắng bồi dưỡng cảm xúc sầu bi của nàng, phía bên kia lại có đám người trò chuyện với nhau rất rôm rả, toàn bộ tửu lâu sợ là có thể nghe được hết âm thanh của bọn họ. Bọn họ đàm luận chính là chuyện xấu hổ của vị Lâm gia tiểu thư ở hồ Mặc Nhân, rõ ràng chỉ là tin vỉa hè, lại thuyết minh còn hay hơn cả so với Tô Oản Oản là người được chứng kiến từ đầu đến cuối hơn nữa còn tham dự vào, khiến nàng nghe xong cũng cảm thấy rất phấn khích.
Nói nói nói , bọn họ nói về thân thế của Lâm Nhược Sơ .
“Này tam tiểu thư Lâm gia cũng thật là người đáng thương, nói thật muốn trách cũng phải trách nương của nàng ấy. Một quả phụ theo một đứa nhỏ gả vào nhà kẻ có tiền này không phải là đi rước họa vào thân sao! Nữ nhân ở Lâm gia à , ta ở trong Tô gia kia cũng hiểu được vài phần, người người cũng chẳng tốt đẹp gì, còn không đem mẹ con bọn họ ăn ngay cả xương cốt cũng không còn mới là lạ?”
“Không phải chứ, nương nàng không may đã sớm qua đời, lưu lại nàng một thân một mình. Chị họ của cháu gái của bà cô thứ ba nhà tôi làm tại Lâm gia nói, nói là tam tiểu thư này là người rất tốt, chỉ là thường thường chịu sự khi dễ của hai vị tỷ tỷ , chịu ủy khuất cũng không dám hé răng nửa lời.”
“Nàng ấy nương thì mất sớm, cha cũng không phải thân sinh, lên tiếng cũng không có người để ý nàng mà . Ngay cả nha hoàn cũng khi dễ nàng, này hai vị tiểu thư của Lâm gia thấy nàng thì còn gọi nàng là con hoang đấy.”
“Ta thấy, nhanh chóng gả ra bên ngoài thì tốt hơn!”
Đúng lúc này, Lâm Nhược Sơ lần đầu bước chân vào cửa tửu lâu, có người nhanh mắt nhìn thấy liền ra hiệu cho tất cả mọi người đang bàn tán im lặng. Tô Oản Oản nâng mâu hướng Lâm Nhược Sơ nhìn tới, thấy nàng chỉ lạnh nhạt thong dong cười cười, nhưng cũng không che dấu nổi nỗi cô đơn trong đáy mắt, nàng vẫn giữ phong thái như cũ hướng Tô Oản Oản đi tới.
“Nghe nói tiểu thư là người của Tô gia quý phủ, bản thân hẳn là đăng môn nói lời cảm tạ cũng không ngờ lại gặp ở nơi này, coi như là hữu duyên, tiểu nữ xin có lời cảm tạ.”
Tô Oản Oản nhanh chóng xua tay,“Ách, chuyện đó, không có gì đâu, dù sao ta vốn không quen nhìn những chuyện như vậy mà thôi.” Nàng lại nhìn đến nha hoàn đi theo Lâm Nhược Sơ bên người có một cái tay nải, liền hỏi: “Nàng đây là muốn……”
Nàng thấp mâu cười cười,“Từ sau ngày ấy trong nhà không thể ở được nữa, ta tìm cớ là muốn đi đi ra ngoài ở lại mấy ngày.”
“Hay là tới ở nhà của ta đi!”
Tô Oản Oản thốt ra, mà nói xong nhanh chóng có chút hối hận, Chưa nói đến Tô phủ không phải nhà nàng, huống chi tô phủ so với Lâm gia cũng không khá hơn là mấy. Nhưng mà, nàng đã lỡ mở miệng mất rồi ……
“Chuyện này thật là ngại.”
“Không có việc gì không có việc gì, dù sao Ỷ Hà cư của ta còn rất nhiều phòng trống, chỉ là ở lại mấy ngày thôi, coi như là làm khách.” Nàng cũng chỉ khách sáo nói.
“Đa tạ Tô tiểu thư rất nhiều .” Lâm Nhược Sơ cảm kích hướng nàng cười cười, chỉ là ý cười như vậy mang theo một chút hương vị đạt được ý đồ.
Tô Oản Oản mang theo Lâm Nhược Sơ hồi Tô phủ, nghĩ rằng dù sao cũng đã đáp ứng người ta lại chẳng thay đổi được gì nữa liền mở rộng tấm lòng, vui vẻ vì Lâm Nhược Sơ mà thu xếp mọi thứ , an bài cho nàng ấy một phòng ở ngay bên cạnh phòng mình, tất cả đồ dùng đều giống như của nàng. Mang nàng ấy ra ra vào vào , trên mặt lại mang theo nét tươi cười phấn khích.
Mang nàng ấy tới chỗ đại thúc phòng bếp, mang nàng ấy đi dạo chơi khắp Tô phủ , thời điểm gặp được Tô Mộ Tuyết còn đấu võ mồm hai câu . Cho đến khi chạng vạng tối nàng thoáng hơi có chút khẩn trương, dù sao, Lâm Nhược Sơ ở nơi này còn chưa được sự đồng ý của ai cả.
Bản thân sư phụ nàng không thích cùng quá nhiều người ở chung một chỗ, càng không nói là người chẳng có quan hệ gì cả. Tuy rằng Tô phủ rộng lớn như vậy, vài người tùy tiện tiến vào cũng như không, nhưng là Lâm Nhược Sơ ra vẻ là tùy tiện tiến vào chỉ cần ở yên một chỗ cũng khiến người ta chú ý. Huống hồ, Tô Mộ Bạch là người thận trọng kĩ tính, nếu một người lạ tiến vào Tô phủ chàng một chút cảm xúc cũng không có, như vậy sẽ không phải là Tô Mộ Bạch.
Cơm chiều nàng là cùng Lâm Nhược Sơ ăn ở trong đình nghỉ mát của Ỷ Hà cư , sau khi cơm nước xong nàng rón ra rón rén đi tìm Tô Mộ Bạch . Rón ra rón rén nửa ngày nàng bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, lập tức thẳng sống lưng mà bước đi, nàng cũng không phải kẻ trộm, rón ra rón rén cái quái gì cơ chứ.
Được rồi, quả thật là nàng đang chột dạ.
Dạo quanh khắp Tô phủ, cuối cùng ở trên đỉnh hòn giả sơn thấy được hắn, một thân y phục trắng ngà, tóc dài buông tự nhiên, tùy ý bay lượn trong bóng đêm, trong tay còn cầm một hũ rượu hoa đào. Ánh trăng thanh nhã, tửu sắc liêu nhân.
Cảnh tượng đẹp mắt như vậy tại sao nàng lại tới muộn cơ chứ, người và cỏ cây trên đỉnh hòn giả sơn hòa quện vào với nhau……
Kéo suy nghĩ kéo trở về, nàng ngồi xuống bên cạnh Tô Mộ Bạch. Tô Oản Oản nắm lấy góc áo của hắn nắm vào rồi lại bỏ ra, kéo lâu như vậy vẫn là không có cách nào mở miệng. Gió đêm thổi nhè nhẹ, đem phiền muộn của nàng đều thổi tới đây.
Hắn nhìn nàng bộ dạng ấp a ấp úng , liếc mắt với nàng một cái, nói “Là ai cho phép nàng để cho người lạ vào phủ?”
“A, kia cái này, chỉ ở vài ngày thôi……”
“Hử, khi nào thì học được thói tiền trảm hậu tấu vậy?
“Chuyện này……”
“Được .”
“Hả?”
“Ta nói được.” Hắn cười.
“Như vậy là chàng đáp ứng rồi?!” Nàng vui sướиɠ kinh hô, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thần thái sáng láng nhìn hắn.
“Nếu nàng hỏi lại lần nữa ta liền đổi ý.”
Nàng lập tức che miệng lại, hai mắt lại như trước sáng rực nhìn hắn, ánh mắt long lanh, nàng bất giác dụi đầu vào trong lòng hắn.
Bóng đêm, thật sự là quá mỹ diệu!
Hắn cúi đầu khẽ vuốt mái tóc của nàng, có lẽ ngay cả bản thân cũng không phát hiện, ánh mắt của hắn ôn nhu như nước nhưng lại mang theo một tia đau thương.
Là vì cảm thấy hoàn cảnh của Lâm Nhược Sơ tương tự mình, nàng mới tốt với người ta như vậy sao. Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng như vậy , ngoại trừ hắn ra, nàng chưa bao giờ đối với ai nhiệt tình quan tâm như thế.
Cách Trung thu không xa , ánh trăng đã rất tròn, màu vàng chanh chiếu xuống khiến người ta chỉ muốn một ngụm mà nuốt vào. Tô Oản Oản rúc ở trong lòng hắn, ngẩng đầu ngắm trăng, gió mát hiu hiu , có hương rượu thơm ngát ở bên khiến trong lòng nàng say ngây ngất. Phảng phất lại nhớ tới những ngày trước kia xông pha giang hồ, nói đến kỳ thật cũng chỉ là du sơn ngoạn thủy khắp nơi nơi, gặp ai không thích liền đánh hai ba quyền để phát tiết tâm tình.
Nhưng cuộc sống kia, thật là khoan khoái dễ chịu!
Không phải nàng không hoài niệm , thế nhưng chỉ cần có hắn ở bên cạnh, chỗ nào cũng đều tốt cả.
Nửa bình rượu hoa đào đều chui vào trong bụng Tô Oản Oản, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi phiếm hồng, ánh mắt vẫn còn tinh nhanh . Nhưng mà nàng lại mặt dày mày dạn dám đòi hắn cõng nàng quay về, còn chủ động trèo lên lưng hắn nữa chứ.
Hắn đành phải cõng nàng hướng Ỷ Hà đi tới, từng bước từng bước một chậm rãi.
Lúc sắp sửa vào nhà lại gặp được Lâm Nhược Sơ, nàng ta một mình đứng ở bên hồ sen nhìn những đóa sen sắp sửa héo tàn, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng tịch liêu. Nhìn thấy Tô Mộ Bạch cõng Tô Oản Oản, hai người ánh mắt vô cùng thân thiết không khỏi nao nao, lập tức hé ra nụ cười yếu ớt đến chào hỏi :“Nhược Sơ mạo muội quấy rầy,vẫn còn chưa thỉnh Tam công tử thứ lỗi.”
“Lâm tiểu thư khách khí , nhà ta cũng khá rộng, Lâm tiểu thư đến đây vừa hay có thể theo giúp Oản Oản nhà ta.”
Tô Oản Oản ra sức nhịn cười, nhưng vẫn không nhịn được “Xì” Một tiếng vui vẻ . Hắn hơi hơi quay đầu hỏi nàng cười cái gì. Nàng không đáp, chính là lắc đầu cười ngọt ngào, đem mặt dấu sau lưng hắn.
Hắn nói, Oản Oản nhà chúng ta, khiến nàng rất cao hứng.
Tô Mộ Bạch khóe miệng không khỏi cong lên, hướng Lâm Nhược Sơ gật gật đầu ra hiệu, rồi cõng nàng đi tiếp.
Lâm Nhược Sơ nhìn theo bóng dáng bọn họ, ý cười trên khóe miệng còn đọng lại một chút. Nếu người trên lưng hắn đổi lại là nàng, thì thật là tốt biết bao. (Sa: mơ đi cưng)