“Chào Vương đồng học, ta là phóng viên của kênh công cộng Tây Giang, lần này đến là vì muốn được gặp mặt, muốn làm một bài báo về bạn học đây_ _ _”
“Vương đồng học đừng để ý đến mấy người đó, ta đến tử tỉnh Huy lân cận, ở xa tới thì là khách, nên phải ưu tiên cho ta phỏng vấn trước, phải ưu tiên cho ta!”
“Nói nhãm gì đó, cái gì mà ở xa là khác, người ta vẫn là chủ nhà đây, đương nhiên phải ưu tiên chủ nhà!”
“Ta phỏng vấn!”
“Ta phỏng vấn!”
“Mẹ người chứ!”
Chỉ vài giây ngắn ngủi, cả đám người lại bát nháo cả lên, Vương Hiên bị vây ở chính giữa cũng không nói được gì cả, mà đi thì cũng đi không được.
Đột nhiên, có một người hô to lên: “Mau nhìn bên kia kìa, là Lâm Thanh Hàn!”
“A! Thanh Hàn tiên tử cũng tới ư? Ở đâu? Ở đâu?”
Cả đám phóng viên quay đầu rối rít, tìm kiếm bóng người của Lâm Thanh Hàn, thừa dịp mọi người xoay người, một cánh tay đẹp thon dài bỗng nhiên bắt lấy cổ tay Vương Hiên, kéo hắn ra khỏi đám người.
Vương Hiên giật mình, muốn đem người kia bắt lại, thì lại phát hiện, người giữ chạt mình là một đại mĩ nữ ăn mặc âu phục màu đỏ, chân mang giày cao gót tinh tế, trên mặt còn đeo một cặp kính.
Không suy nghĩ nhiều, Vương Hiên đem tay người kia hất ra.
Người con gái xinh đẹp kia ngẩn người, sau đo mở to mắt, trừng lấy Vương Hiên.
“Ngươi làm gì thế?”
“Vậy ngươi đang làm gì?” Vương Hiên hỏi ngược lại.
“Ta cứu ngươi nha, ngươi được ta cứu nên thuộc về ta rồi.”
“…”
“Hả, không nên hiểu lầm, ý của ta là, ngươi là người được ta nhìn trúng, ách, cũng không phải ý đó, ai nha.”
Giang Tiểu Vân cũng không biết tài ăn nói mọi ngày của mình tự dưng sao lại một lời cũng nói không rõ, nhất thời cũng chỉ có thể đổ tội cho nội tâm đang phẫn nộ của mình.
Bản thân là người đầu tiên ý thức được giá trị của tin tức liên quan đến Vương Hiên, nên đã ngay lập tức phái người tra tìm địa chỉ nhà Vương Hiên, lại là người đầu tiên đi đến nơi này chờ hắn, nhưng mà ai biết được, Lâm Thanh Hàn lại đem Vương Hiên đi lâu đến vậy, giờ thì những người khác đã đông nhúc kéo nhau tìm đến cửa, chen lấn đến mức nàng ngay cả vị trí cũng không có!
Thật sự là tức chết người!
Mới vừa rồi, tin tức giả về Lâm Thanh Hàn cũng chính là nàng kêu ra, mục đích đúng là muốn lợi dụng cơ hội mang Vương Hiên kéo sang một bên, sau đó_ _ _
Tử tế phỏng vấn hắn!
Nhưng mà Vương Hiên lúc này vậy mà không chịu đi theo nàng!
“Nhanh đi theo ta!”
“Không đi!”
Vương Hiên nhớ lại người con gái trước mắt là ai, trước đó ở trung học Lâm Giang, nàng cũng là một trong những người đã phỏng vấn mình.
Nghĩ đến đó, Vương Hiên lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập.
Nghĩ ngợi một lúc, Vương Hiên quay người lại, đi về phía đám phóng viên vẫn đang tìm kiếm Lâm Thanh Hàn, cao giọng nói lên: “Mọi người muốn phỏng vấn, thì cùng một lúc phỏng vấn đi, ta một lần liền trả lời hết mọi vấn đề, sau đó mọi người cũng không phải tới quấy rầy ta nữa!”
Một câu khiến mọi người bừng tỉnh, cả đám phóng viên kịp phản ứng lại, bày ra một tư thế binh hùng tướng mạnh lao về phía Vương Hiên.
Đứng ngay sau lưng Vương Hiên, Giang Tiểu Vân nhìn thấy cảnh này, đôi mắt to bỗng nhiên trừng một cái, giẫm đôi giầy cao gót kêu cộc cộc, chạy đến trước người Vương Hiên, giang ra hai cánh tay như là gà mái bảo vệ con non vậy.
“Không ai được đến đây, hắn là của ta!”
“Giang Tiểu Vân! Đừng có quá mức, bình thường những tin tức nóng hổi bị người đoạt được còn chưa tình, lần này tuyệt đối không thể để ngươi một mình độc chiếm!”
“Đúng đó! Vương đồng học Hiên là của mọi người, không phải chỉ thuộc về mình ngươi!”
“Giao Vương Hiên ra!”
“Giao Vương Hiên ra!”
“Không giao, nhất định không giao!”
Giang Tiểu Vân lúc này giống như gà mái đối mặt đám diều hâu, hết sức kiên định.
Vương Hiên sau khi cảm thấy bất đắc dĩ, thậm chí còn có chút bị cảm động.
Đúng là một đám người chuyên nghiệp nha!
“Giao ra!”
“Không giao!”
“Giao!”
“Không giao!”
Bên cạnh đường đi, một đám người cứ như vậy lâm vào thế giằng co.
Thấy Giang Tiểu Vân vẫn kiên trì không buông tha, đám phóng viên tức giận đến không chịu được, đột nhiên có một người hô to một câu: “Các anh em cùng tiến lên, trước tiên đem Giang tiểu Vân lôi sang một bên, sau đó lại đi phỏng vấn!”
Một câu nói vang lên, mọi người cùng nhau hợp sức.
“Lên!”
Chỉ trong nháy mắt, hơn mười đôi tay cùng lúc vươn ra hướng về phía Giang Tiểu Vân!
“Mẹ nó, bà liều mạng với các người!”
Giang Tiểu Vân không chút sợ hãi, nhe răng, khoe vuốt nghênh tiếp kẻ địch!
Một trận đại chiến thể kỷ, sắp sửa nổ ra!
Nhưng mà ngay đúng lúc đó, một tiếng kèn xe lớn tiếng vang lên, sau đó, mười mấy chiếc xe con tạo thành một đội xe từ phía xa chậm rãi tiến đến.
Giang Tiểu Vân mang mắt kính, ngẩng đầu lên một cái, nhìn về bảng số của chiếc xe ở trên cùng, mặt mày bỗng nhiên hoảng hốt!
“Tổng đốc đến rồi!”