- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Sư Phụ, Ta Thật Là Chồng Tương Lai Của Ngươi!
- Chương 22: Lão Bà Của Ta Vẫn Có Cá Tính Như Vậy! (2)
Sư Phụ, Ta Thật Là Chồng Tương Lai Của Ngươi!
Chương 22: Lão Bà Của Ta Vẫn Có Cá Tính Như Vậy! (2)
Vương Hiên vô cùng nhớ rõ, kiếp trước hai người sau khi kết hôn, Lâm Thanh Hàn từng có một chứng cưới sau lo nghĩ , trong đoạn thời gian đó, nàng mỗi ngày đều muốn tìm Vương Hiên đánh lên vài chục lần đỡ, mỗi lần đều hạ tử thủ, nếu không phải Vương Hiên da dày nhịn đánh, đều phải bị Lâm Thanh Hàn đánh thành tàn tật.
Mà lại, ban ngày đánh xong đỡ, ban đêm còn muốn buộc Vương Hiên hiến lương, liên tiếp mấy tháng a, Vương Hiên cả người đều gầy mười mấy cân!
Edit: như này sao không gầy được =))
Tuyệt đối là đau nhức đồng thời vui vẻ!
Vương Hiên rất rõ ràng, Lâm Thanh Hàn bề ngoài thanh lãnh, nội tâm cũng rất lạnh, điều này cùng nàng trải qua khi còn nhỏ có quan hệ.
Cha mẹ của nàng đều là bị quỷ quái gϊếŧ chết, lão thiên sư với phụ mẫu là bạn tốt, ở thời khắc nguy cấp cứu Lâm Thanh Hàn, đồng thời thu nàng làm đệ tử, truyền đạo pháp.
Nhìn tận mắt cha mẹ mình chết thảm kinh lịch để nội tâm Lâm Thanh Hàn tự động xây lên tường cao, trước khi không có gặp được Vương Hiên, toàn bộ trên đời, nàng tin tưởng người chỉ có bản thân với lão thiên sư.
Mà Vương Hiên, chính là lúc tại một lần vây gϊếŧ quỷ quái lục giai Soái cấp, lấy nhục thân cứng rắn ngăn lại một kích vì Lâm Thanh Hàn, về sau được đến tín nhiệm của Lâm Thanh Hàn, mới chậm rãi hòa tan tường cao, để Lâm Thanh Hàn một lần nữa cảm nhận được rất nhiều vui vẻ mất đi.
Lâm Thanh Hàn xem như thê tử, vẫn như cũ thanh lãnh, lại không còn cô đơn nữa, nàng có khi vui vẻ vui cười, cũng có khi mỏi mệt rúc về phía sau trong ngực Vương Hiên ngủ say.
Nội tâm Lâm Thanh Hàn một mực là thiện, nàng kiên định không thay đổi kiên thủ đạo của bản thân, chưa hề dao động.
Đây là chỗ nàng làm cho Vương Hiên kính nể, yêu thích nhất.
Nhưng là, thủ vững, đồng thời mang ý nghĩa tính tình của nàng rất cứng, rất khó đối phó.
Có đôi khi, Vương Hiên cũng đoán không ra nàng đang suy nghĩ gì.
Dưới mắt chính là loại tình huống này.
Cảm thụ được lưỡi kiếm băng lãnh trên cổ, trong lòng Vương Hiên có khổ khó nói, bất đắc dĩ nói: "Thanh —— "
"Ừm?"
Nghe tới Vương Hiên lại muốn gọi thẳng tên của mình, trên tay Lâm Thanh Hàn dùng sức lớn hơn, mắt thấy là phải thật sự vạch phá làn da của Vương Hiên.
"Ta —— "
Giờ phút này ,Vương Hiên hận không thể quất bản thân một cái bàn tay.
Hàn ý trong mắt Lâm Thanh Hàn không thay đổi, thản nhiên nói: "Ta tin tưởng lời nói của ngươi, nhưng, cái này cũng không đại biểu ngươi có thể vô lễ với ta."
"Mặc kệ kiếp trước quan hệ của ngươi ta ra sao, hiện tại, ta là sư phụ của ngươi, ngươi chỉ có thể dùng xưng hô này."
Trong lòng Vương Hiên tức giận đến ngứa hàm răng, trên mặt lại là vô cùng cung kính, lớn tiếng nói: "Vâng, sư phụ!"
Sắc mặt Lâm Thanh Hàn vẫn như cũ, nhìn xem Vương Hiên, chậm rãi thu hồi trường kiếm.
Sau đó, nàng xoay người, đưa lưng về phía Vương Hiên, trên mặt thanh mỹ từ trước đến nay, lại hiện ra ý hơi mỉm cười.
Nếu là có đệ tử Chính Nhất linh phủ hoặc Thiên Sư phủ ở đây nhìn thấy bộ dáng bây giờ của Lâm Thanh Hàn, tất nhiên cái cằm đều phải dọa đi!
Lâm Thanh Hàn lại cười rồi!
Đây chính là sự tình so lúc mua nước ngọt được đến một bình, đi trên đường bị sao băng đập trúng, cẩu tác giả điên cuồng bạo chương càng thêm hiếm thấy!
Thế nhưng là, nàng cười.
Nói không ra, Lâm Thanh Hàn thích xem dáng vẻ Vương Hiên đối với mình cảm thấy khó xử.
Nhưng rất nhanh, ý cười liền lại bị thanh lãnh thay thế, lời nói nhàn nhạt, từ trong miệng nàng phun ra.
"Ta đã thu ngươi làm đồ, ngươi chính là đệ tử đời thứ bacủa Thiên Sư phủ, chữ lót là Vĩnh, ngươi có thể tự lấy đạo hiệu."
Đạo hiệu, là tên khác với tên thật của người bên trong Đạo giáo, lấy bối phận mà tính. Có chút thời gian xa xưa nhập giáo, liền trực tiếp dùng đạo hiệu xem như tên thường dùng, tên thật lại quên mất.
Lão thiên sư Trương Đạo Nguyên chính là dạng này, hắn là hiện tại một trong người sáng lập Thiên Sư phủ, là vì dời thứ nhất, không phải đệ tử, thành đạo chữ lót.
Sau chữ lót Đạo, là chữ lót Thanh, lão thiên sư đại đệ tử, chính phủ chủ Chính Nhất linh phủ Trương Động Huyền, đạo hiệu chính là Thanh Huyền, đạo hiệu của Lâm Thanh Hàn chính là lấy tên thật của nàng, gọi là Thanh Hàn, cho nên người xưng Thanh Hàn tiên tử, kêu kỳ thật là đạo hiệu.
Lúc trước phó phủ chủ Trương Thiên Chính kia chính là đời thứ ba, chữ lót là Vĩnh, đạo hiệu Vĩnh Chính.
Giờ phút này, Lâm Thanh Hàn muốn Vương Hiên lấy một cái đạo hiệu, chính là chính thức thu hắn làm đồ.
Vương Hiên hơi suy nghĩ một chút, chỉnh lý quần áo, một gối quỳ xuống hành lễ.
"Vĩnh Sinh."
"Vĩnh Sinh. . ."
Lâm Thanh Hàn nhẹ giọng đọc danh tự này mấy lần, nhẹ gật đầu.
"Làm xong việc trong thế tục, cùng những người khác đi Chính Nhất linh phủ, sau đó, lên Long Hổ sơn tìm ta."
"Cẩn tuân sư mệnh!"
Nghe tới Vương Hiên trả lời lớn tiếng, trong một đôi mắt của Lâm Thanh Hàn, lại toát ra mấy phần ý cười.
Dạng như vậy, thật sự là nói không nên lời động lòng người.
Đáng tiếc, Vương Hiên vốn dĩ nhìn không thấy.
"Công việc khác, chờ ngươi lên núi rồi nói sau."
"Vâng!"
Vương Hiên lại là lớn tiếng trả lời, bộ dáng thật có chút giống học đồ nghe lời.
Lâm Thanh Hàn nhẹ nhàng gật đầu, lập tức, Vương Hiên chỉ cảm thấy một trận gió mát lướt qua trước mắt, lại ngẩng đầu, Lâm Thanh Hàn đã không còn thân ảnh.
"Hô —— "
Vương Hiên thở phào một hơi, đứng người lên, hung hăng vặn vẹo uốn éo eo.
"Ai, lão bà của ta vẫn là có cá tính như vậy nha."
Lắc đầu cảm thán một câu, Vương Hiên nhưng lại nhịn không được bật cười.
Dưới cái nhìn của hắn, cùng Lâm Thanh Hàn gặp mặt, đem lời nói rõ ràng ra, là việc cao hứng so với đánh vỡ kỷ lục linh khảo gấp một vạn lần!
Hắn biết, Lâm Thanh Hàn sẽ không nói ra bí mật của mình, dù là đối tượng là lão thiên sư.
"Nhiệm vụ hoàn thành, nên trở về nhà xem thật kỹ một chút ban thưởng của ta, ha ha, ngạch —— "
Vương Hiên cười đến một nửa, cả người bỗng nhiên sửng sốt.
Sau một khắc, hắn bỗng nhiên giơ chân, đối với phương hướng Lâm Thanh Hàn rời đi trên bầu trời hô to:
"Ngươi để ta lại chỗ này, ta sao trở về nha! Sư phụ! Sư —— phụ —— "
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Sư Phụ, Ta Thật Là Chồng Tương Lai Của Ngươi!
- Chương 22: Lão Bà Của Ta Vẫn Có Cá Tính Như Vậy! (2)