Chương 9:

Hai ngày trôi qua trong nháy mắt, trong hai ngày này, Vu Li đều ở bên cạnh Biện Hồng Hi, Biện Hồng Hi đến đón nàng vào sáng sớm tinh mơ và đưa nàng trở về sau khi mặt trời đã lặn.

Quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt, Vu Li rất dính Biện Hồng Hi.

Hai ngày nay, tin tức chưởng môn muốn thu nhận đồ đệ đã truyền khắp mọi ngõ ngách của Nam Nhai Tông, chúng đệ tử vô cùng kinh ngạc, và họ càng tò mò hơn về người mà chưởng môn muốn thu làm đồ đệ.

Trong sự mong ngóng của mọi người, cuối cùng đại điển thu đồ cũng đúng hẹn mà đến.

Ngày này, Vu Li thay sang trang phục của đệ tử nội môn, sau khi ăn sáng xong liền theo Vu Hàn Ngọc đến Ngộ Đạo Trường.

Ngộ Đạo Trường rất rộng lớn, là nơi cử hành các buổi lễ với quy mô lớn của Nam Nhai Tông.

Bên cạnh Ngộ Đạo Trường có một mặt tường bằng đá khắc đầy công pháp, rất nhiều đệ tử trong môn phái đã đạt được kỳ ngộ và đột phá ở đây, vậy nên nơi này có tên là Ngộ Đạo Trường.

Lúc này, trên Ngộ Đạo Trường đã chật kín người, ngoại trừ những người đã bế quan tu luyện, những người đang lịch luyện ở bên ngoài và những người không đủ tư cách bước vào nơi này ra, thì tất cả các đệ tử còn lại đều có mặt.

Trên vị trí cao nhất có một hàng ghế ngồi, năm vị trưởng lão chưa bế quan lấy đại trưởng lão làm đầu lần lượt ngồi xuống.

Vị trí đầu tiên vẫn còn trống, chính là chỗ ngồi của chưởng môn.

Chúng đệ tử bên dưới đứng ngay ngắn, không một ai châu đầu ghé tai vào nhau, cả Ngộ Đạo Trường lặng ngắt như tờ.

Cho đến khi Vu Hàn Ngọc ngự kiếm xuất hiện.

Tất cả mọi người đồng loạt khom mình hành lễ, cung kính hô vang: “Chưởng môn!”

Người ấy đáp xuống đất một cách ưu nhã và khẽ gật đầu, sau đó xoay người khoát tay áo và ngồi xuống vị trí đầu tiên.

Biện Hồng Hi dẫn Vu Li đến gặp các vị trưởng lão, hôm qua, hắn đã dặn đi dặn lại nàng những điều cần lưu ý trong nghi lễ bái sư.

Đại trưởng lão nhìn xuống dưới và ra hiệu đã có thể bắt đầu.

Biện Hồng Hi gật đầu, hắn vừa khua tay liền có đệ tử dâng lên linh thạch kiểm tra linh căn và tư chất của đệ tử.

Tuy rằng người đồ đệ này đã được nhận định rồi, nhưng nghi thức nên có thì vẫn phải làm.

Bước đầu tiên là kiểm tra linh lực.

Biện Hồng Hi hướng dẫn Vu Li đặt tay lên linh thạch, chỉ thấy linh thạch nguyên bản không màu trong nháy mắt lóe lên nhiều loại tia sáng, mấy tia sáng đó đan chéo vào nhau, một lúc sau mới dần ổn định lại, cuối cùng ngưng tụ thành màu xanh lam xen lẫn tia sáng trắng.

Ánh sáng lam trắng đan xen từ dưới đáy một đường đi lên, chậm rãi tỏa ra cả khối linh thạch cực lớn.

Chúng đệ tử ở bên dưới đồng loạt ngẩng đầu nhìn, bầu không khí vô cùng khẩn trương.

Mấy vị trưởng lão vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, một thanh niên anh tuấn ngồi ở cuối hàng ghế đầu dùng tay chọc vào nữ tử áo trắng ngồi bên cạnh và cười nói: “Đứa bé này thật không tệ, thủy linh căn biến dị, đã nhiều năm chưa thấy loại linh căn này xuất hiện rồi.”

Nữ tử liếc trắng mắt, nàng lười để ý đến hắn ta.

Nam tử làm như không thấy dáng vẻ trợn trắng mắt của nàng, hắn tiếp tục nói: “Lần trước nhìn thấy loại linh căn này là năm đó khi Vu Hàn Ngọc tiến hành kiểm tra linh lực, ngươi thấy tư chất của đứa bé này thế nào?”

Nữ tử lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nàng mở miệng nhả ra hai chữ: “Ồn ào!”

Nam tử bĩu môi, hắn đã sớm quen với bộ dạng này của nàng ta, quay đầu lại, chống tay lên cằm tiếp tục nhìn về phía tia sáng đã đi qua vị trí chính giữa và vẫn đang hướng lên trên nhằm bao trùm khối linh thạch.

“Không phải là huyền linh căn đó chứ?” Nam tử nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tư chất linh căn phân làm nhiều loại, đa số là đơn linh căn, song linh căn và tạp linh căn, nhưng mà đơn linh căn lại chia làm bốn loại là thiên, địa, huyền, hoàng.

Thiên linh căn là mạnh nhất, tốc độ tu luyện cực nhanh, tuy nhiên thiên linh căn là loại linh căn trong truyền thuyết, trong vạn năm chỉ xuất hiện một người là Vu Hàn Ngọc, khiến toàn bộ tu chân giới chấn động.

Huyền linh căn và hoàng linh căn thì cực ít thấy, tùy tiện xuất hiện một người đều là rồng phượng trong tu chân giới.