Chương 32

Sau đại điển thu đồ, Vu Li cùng Vu Hàn Ngọc trở về đỉnh chính.

Việc học tập ở Đệ Tử Phong đã kết thúc, nàng từ bây giờ sẽ đi theo sư phụ tu luyện.

Vu Li ngự kiếm bay phía sau Vu Hàn Ngọc, nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng không khỏi thở dài.

Sư phụ lạnh lùng như vậy, thật sự có đủ kiên nhẫn để dạy dỗ mình hay không?

Người sẽ không ghét bỏ ta đần độn đó chứ?

Ta mà ngu ngốc sao?

Vu Li nhéo mấy đầu ngón tay, nàng cảm thấy mình cũng không quá ngốc, chí ít các sư huynh vẫn luôn khen nàng học rất nhanh.

Lên đến đỉnh chính, Vu Hàn Ngọc đứng ở giữa sân, quay đầu lại nhìn Vu Li.

Vu Li luôn luôn không dám nhìn hắn, nhất là hai năm qua, nàng cảm thấy sư phụ càng ngày càng lãnh đạm, ánh mắt tựa như băng tuyết, phát ra hàn ý.

"Sư phụ."

Vu Hàn Ngọc nhìn Vu Li đã cao ra không ít, vươn tay ném vào ngực nàng một đôi ngọc bội, bỏ lại một câu rồi xoay người trở về phòng.

"Tự mình luyện tập."

Vu Li nhìn ngọc bội trong tay mình, sau đó nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của hắn, thở dài một tiếng.

Quả nhiên, nàng biết đây chính là phong cách của sư phụ.

Vu Li ngồi ở trong sân, lấy ngọc bội đặt lên trán.

Một ánh sáng trắng lóe lên, kiến thức bên trong truyền vào trong não.

Vu Li nhắm mắt thiền định, hấp thụ kiếm thuật vào đại não.

Vu Hàn Ngọc một thân kiếm pháp thiên hạ vô song, tu vi của kiếm sĩ thông thường đều rất cao, nhưng Vu Hàn Ngọc càng là kiếm thuật tu vi cao nhất trong các tiên môn.

Hắn đưa Vu Li bí thuật kiếm pháp, là kiếm pháp do hắn tự sáng tạo, chính là ước mơ của tất cả những người tu luyện.

Vu Li ở trong sân trọn mười ngày.

Mười ngày sau, nàng mở hai mắt ra, khí huyết vô cùng sảng khoái.

Hóa ra trong mười ngày này, nàng đã lĩnh ngộ xong kiếm thuật, tu vi ngày càng tịnh tiến.

Lợi ích lớn nhất chính là thông thạo về kiếm thuật.

Vu Li vung tay lên, cầm Trảm Tà trong tay, chuyển động theo những chiêu thức đã giác ngộ.

Vu Hàn Ngọc đứng bên cửa sổ, nhìn thân ảnh bên ngoài đang luyện kiếm, trong lòng vô cùng phức tạp.

Quả nhiên là hài tử của hắn, thiên tư xuất chúng, không cần hắn dạy dỗ đã có thể lĩnh hội được tinh túy của kiếm thuật.

Cho đến bây giờ, Vu Hàn Ngọc vẫn không biết phải đối xử với Vu Li như thế nào.

Bọn họ là sư đồ, cũng là mang sợi dây phụ tử ràng buộc.

Cho dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng thân thể Vu Li quả thật là đang chảy huyết mạch của hắn, đây là sự thật không thể chối cãi.

Vu Li đối với Vu Hàn Ngọc mà nói, chính là thứ nhắc nhở hắn đã từng mất cảnh giác như thế nào.

Vu Hàn Ngọc nhìn người luyện kiếm trong sân, trong lòng liền nổi lên một suy nghĩ.

Hắn sẽ xem nàng như đồ đệ của mình mà giáo dục thật tốt, còn về chuyện phụ tử, nếu có thể, cả đời này hắn cũng sẽ không nói cho nàng biết.

Những ngày sau đó, Vu Li phát hiện ra Vu Hàn Ngọc đối với mình dịu dàng, ôn nhu hơn, không có khó gần giống như trước đây nữa.

Gặp phải vấn đề khó khăn, hắn cũng sẽ ở bên tỉ mỉ giải thích cho nàng, tuy là giọng nói vẫn lạnh lùng xa cách, nhưng Vu Li nhận thấy, hắn đã trở nên gần gũi hơn rất nhiều.

Mặc dù không biết điều gì đã khiến thái độ của sư phụ thay đổi, nhưng Vu Li vẫn rất vui vẻ, dù gì thì bây giờ nàng cũng không có người thân thích, sư phụ là người có quan hệ thân thiết nhất với nàng rồi.

Vu Li rất chăm chỉ và thông minh.

Vu Hàn Ngọc dạy dỗ nàng cũng không tốn nhiều công sức, có nhiều thứ chỉ cần nói sẽ lập tức hiểu, đúng là học một hiểu mười.

Hai người ở bên nhau một thời gian dài, Vu Li phát hiện sư phụ thực sự rất lợi hại, cái gì cũng biết.

Không chỉ tinh thông kiếm đạo, thuật pháp, ngưng thần cũng rất tốt, còn có thông thạo cả phù triện.

Có một ngày, Vu Li ở trong đình viện làm thử một bùa chú mới học từ sách cổ.

Nhung bùa chú này không biết nguyên do gì, nàng vẽ xong, phát hiện uy lực rất yếu, căn bản cũng thể phát ra sức mạnh gì.

Một nhóm bùa chú đều là như vậy.

Vu Li vô cùng chán nản, ném những lá bùa trong tay lên không trung, một tiếng đùng đùng, năm màu sặc sỡ hiện ra, tạm thời xem pháo hoa vậy.

Vu Hàn Ngọc không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng nàng, lấy ra một tờ linh phù từ tay Vu Li.

Vu Li quay đầu lại, nhìn hắn nói: "Sư phụ, bùa chú này sai rồi."

Vu Hàn Ngọc nhìn mảnh giấy nhỏ một hồi, liếc nhìn nàng nói: Cũng không phải hoàn toàn sai, ở đây không nên vẽ như thế này, nên vẽ ở dưới thay vì bên trái."

Vu Li nhìn theo đầu ngón tay thanh mảnh trắng nõn của hắn, sai sót cực kỳ nhỏ, bởi vì cuốn sách cổ quá cũ, phù triện trên đó có chút mờ nhạt, khiến cho Vu Li vẽ sai.

Vu Li phát hiện ra mới chợt bừng tỉnh nói: "A! Chính là chỗ này! Đa tạ sư phụ, đồ đệ sẽ vẽ lại cẩn thận!"

Tiểu cô nương cười vui vẻ chạy về phòng, một lúc sau đã cầm tờ linh phù chạy ra, vung tay, ném lên không trung.

"Không được!"

Giọng nói của Vu Hàn Ngọc vang lên bên tai, đồng thời có một tiếng động lớn.

Bùm!