Chương 3

Vu Hàn Ngọc cau mày, lẳng lặng mà nhìn xác chết của nàng, sau một hồi xoay người rời đi.

Lúc này mặt sau ghế dựa bỗng nhiên lộ ra một cái đầu nhỏ, tựa hồ là nghe được bước chân của hắn rời đi, muốn lén nhìn xem người có phải đã đi rồi hay không.

Vu Hàn Ngọc đột nhiên xoay người, trường kiếm vung lên về phía trước, mũi kiếm hàn khí treo ở chóp mũi của nàng.

Vu Ly sợ tới mức đặt mông ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt mà ngửa đầu nhìn nam nhân đứng ngược sáng này.

Bàn tay cầm kiếm của Vu Hàn Ngọc run nhè nhẹ, biểu tình băng sương tan vỡ, khϊếp sợ mà nhìn đứa nhỏ này.

Vu Ly thấy hắn không có gϊếŧ mình, liền đem mông nhỏ lặng lẽ hướng xê dịch về bên cạnh, muốn từ dưới kiếm của hắn tránh thoát đi.

Vu Hàn Ngọc gắt gao mà nhìn chằm chằm nàng, cảm xúc kịch liệt mà phập phồng.

Hắn hiện giờ đã 300 năm tuổi, chưa bao giờ thất thố như thế.

Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này...

Vu Ly dịch xa một ít, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, giống như có chuyện lạ mà vỗ vỗ bộ ngực nhỏ.

“Là, là ngươi gϊếŧ mẹ ta sao?”

Thanh âm của đứa bé mang theo mềm mại vốn có, Vu Hàn Ngọc lấy lại tinh thần, thu lại cảm xúc ở trong lòng.

“Ô La là mẹ của ngươi?”

Đứa bé gật gật đầu.

“Mẹ của ta đã chết, là ngươi gϊếŧ sao? Nàng nói nàng chỉ chết ở trong tay cha ta, ngươi là cha ta sao?”

Vu Ly khờ dại nghiêng đầu hỏi hắn.

Vu Hàn Ngọc lặng im, sau một hồi mới rũ kiếm trong tay xuống, thấp giọng nói: “Không phải ta động thủ gϊếŧ.”

Vu Ly gật gật đầu, có chút thất vọng, nàng còn tưởng rằng cha tới nữa.

Vừa rồi khi Ô La nói nguyên dương của Vu Hàn Ngọc đã mất thì hắn đã dùng cách âm quyết, thẳng đến khi rời đi mới thu hồi, cho nên Vu Ly vẫn chưa nghe rõ lời hai người nói.

Nàng chưa gặp cha bao giờ, nhưng nương nói cha nàng là nam nhân tuấn mỹ đệ nhất thiên hạ, người này đứng ngược phía ánh sáng, tuy rằng thấy không rõ diện mạo, nhưng nàng rất muốn thân cận hắn, luôn cảm thấy hắn chính là cha của mình, thật đáng tiếc, hắn lại không phải.

Vu Hàn Ngọc không có phủ nhận là cha của nàng, lại cũng bởi vì chuyện này quá mức hoang đường mà nhất thời không có cách nào tiếp thu.

Hắn xác thật không có động thủ, Ô La bị trọng thương, căn bản không cần hắn động thủ.

Trên mặt đất, đứa bé nho nhỏ ngồi cuộn mình lại, khuôn mặt nhỏ trắng nõn mang theo sự ngây thơ đơn thuần, Vu Hàn Ngọc không nghĩ tới Ô La nói lại là thật sự, đứa nhỏ này lại là con của hắn.

Chỉ liếc mắt một cái hắn đã xác định thân phận của đứa nhỏ này, huyết mạch giữa hai người không có cách nào giả được.

Vu Hàn Ngọc thanh tâm quả dục một lòng chỉ có tu luyện lần đầu tiên hoảng sợ.

Hắn nhìn nhìn thi thể không hề tiếng động của Ô La, lại nhìn nhìn đứa bé ngây thơ kia, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền.

Vu Ly thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, đôi mắt quay tròn xoay chuyển, thừa dịp hắn xuất thần là lúc nàng lăn long lóc bò dậy liền muốn chạy.

Mới vừa chạy hai bước, đã bị nam nhân xách cổ áo nhấc lên.

Vu Ly ở không trung quơ quơ chân ngắn, giãy giụa hai cái, phát hiện hoàn toàn không có cách nào chạy thoát, ủy khuất mà mếu máo, hoàn toàn từ bỏ chống cự.

Cúi đầu nhìn đứa bé giống như gà con héo, Vu Hàn Ngọc bình phục tâm tình, xách theo nàng đi ra khỏi tòa đại điện này.

Vu Ly nhìn nữ nhân cho dù chết vẫn xinh đẹp ở chỗ kia, nghẹn nửa ngày cũng không nghẹn ra nửa giọt nước mắt, đành phải thôi.

Ô La từ khi sinh nàng liền không chiếu cố nàng lấy một ngày, tiểu Vu Ly lớn như vậy tất cả đều là dựa vào nỗ lực của chính mình.

Vừa rồi nàng bò đi tìm ăn, hai người nhiều năm qua cũng chưa nói với nhau mấy lần, mỗi lần nói chuyện Ô La đều nói với Vu Ly cha của nàng có bao nhiêu hoàn mỹ, bao nhiêu tuấn mỹ, bao nhiêu mê người.

Ô La nói rất nhiều chuyện cũ của hai người, lại chưa từng nhắc đến cha của Vu Ly là ai, rốt cuộc là thân phận gì.

Cho nên nghe đã nhiều năm, Vu Ly cũng không biết, nhưng lại nhớ kỹ những lời mẹ nàng khen cha, quả thực là đọc làu làu.

Đối với Ô La, Vu Ly không thân thiết với nàng, Ô La nuôi nàng tựa như nuôi một con chó, nhớ tới thì kêu một tiếng, cho nên Vu Ly cũng không có tình cảm với nàng, thế cho nên cho dù nàng đã chết, Vu Ly cũng khóc không được.

Trong lòng nàng có chút khổ sở, nhưng cũng không có quá nhiều.

Lúc này nàng bị Vu Hàn Ngọc xách ở trong tay, Vu Ly nhìn Ô La càng ngày càng xa mà cúi đầu.

Đối với nàng mà nói, bị mang đi không có gì cả, chính là thay đổi một địa phương ngủ mà thôi.