Chương 20

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, trong ba ngày này, Vu Li không ăn cơm mà Vu Hàn Ngọc nấu, một ngày ba bữa của nàng đều là do đệ tử của trù phòng giao đến.

Cái bát cùng cái thìa bằng bạch ngọc màu trắng đã được nàng rửa sạch rồi cất đi, Vu Hàn Ngọc không tới cửa đòi cho nên nàng không trả lại.

Nàng cũng là cố ý muốn giữ chiếc bát này lại, vì đây là lần đầu tiên sư phụ để tâm đến nàng.

Ngày tết cổ truyền khiến môn phái náo nhiệt hẳn lên, các môn đệ ăn mặc chỉnh tề, trên đường đi ngang qua đồng môn đều hành lễ chúc mừng tân niên.

Mặc dù họ là người tu luyện, nhưng hầu hết đều đến từ phàm trần, một số phong tục vẫn chưa bị lãng quên, sau khi vào môn phái vẫn tiếp tục duy trì.

Chẳng hạn như ngày tân niên này, các tu sĩ từ lâu đã bỏ thói quen ăn ngũ cốc, thay vào đó là ăn sủi cảo, các bậc trưởng bối cũng sẽ phát cho hậu bối một hồng bao để tỏ lòng quý mến.

Vào buổi đêm sẽ có pháo hoa do các đồ đệ đã giác ngộ trong môn phái thực hiện, tuy so với phàm trần có chút khác biệt nhưng cũng xem như xa hoa rực rỡ không kém.

Vu Li đã dậy từ sáng sớm, nàng ngồi trước bàn trang điểm, chải chuốt cho mình một búi tóc nhỏ xinh xắn, tuy rằng có hơi xiêu vẹo cẩu thả nhưng vì dung mạo của nàng khả ái, ngược lại còn mang chút vẻ tinh nghịch.

Biện Hồng Hi rất hiểu con người Vu Hàn Ngọc, biết hắn không thích ra ngoài vào ban ngày, chỉ xuống núi sau bữa cơm tối, vì vậy ngày hôm qua hắn ta đã đưa cho Vu Li một liên lạc phù, nói rằng hôm nay sẽ đến đón nàng ra ngoài chơi.

Vu Li rất cao hứng, dù sao nàng cũng đang ở độ tuổi ham chơi, thích những chỗ ồn ào, náo nhiệt, lúc nào cũng ở trên ngọn núi cao lạnh lẽo, khó tránh khỏi việc sinh ra cảm giác buồn chán.

Sau khi nàng thu dọn đồ đạc xong, Biện Hồng Hi theo hẹn định cũng đã đến. Hôm qua, trước khi hẹn gặp Vu Li, hắn ta cũng đã hỏi qua Vu Hàn Ngọc, sau khi được sự cho phép mới dám hẹn Vu Li.

Nghe tiếng gõ cửa, Vu Li đang ngồi trước bàn trang điểm vội vàng leo xuống ghế chạy ra mở cửa.

Quả nhiên, một thân y phục xanh lam đứng người cửa là Biện Hồng Hi.

Trên mặt Vu Li nở nụ cười, nhảy phóc lên đùi, ôm cái miệng của hắn ta mà kêu to: "Sư huynh!"

Biện Hồng Hi bị bộ dạng bám chặt của nàng chọc cười, khom người bấm tay lên khuôn mặt nhỏ căng mịn của Vu Li.

"A Li nhớ sư huynh sao?"

Vu Li mạnh mẽ gật đầu, lớn tiếng nói: "Muội nhớ chứ! Chúc mừng năm mới, sư huynh!"

Biện Hồng Hi mỉm cười sờ sờ đầu nhỏ của nàng, lấy từ trong tay áo ra một chiếc hồng bao.

"Cảm ơn muội, A Li, cái này cho muội, chúc A Li của chúng ta tân niên an khang, vô tư vô lo.”

Vu Li nhận hồng bao đỏ tinh xảo, mừng rỡ vô cùng.

"Đa tạ sư huynh! Huynh là người đẹp trai nhất!"

Biện Hồng Hi vui vẻ, hắn ta cúi xuống bế nàng lên, vừa đi vừa nói: “Muội học từ ai, cũng thật biết nịnh người?

Vu Li vòng tay qua cổ hắn rồi cười khúc khích:

"A Li biết, sư huynh dáng dấp vô cùng tốt, lại còn ôn nhu, A Li rất thích sư huynh!”

Những lời nói ngây ngô của Vu Li khiến Biện Hồng Hi vô cùng hài lòng, được nàng tán dương như vậy khiến hắn ta rất thích thú.

"A Li có phải ăn mật ong hay không? Cái miệng nhỏ cũng thật ngọt ngào! Tóc sao lại xiêu vẹo như vậy, là chính muội làm sao?”

Biện Hồng Hi đặt nàng ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm, tháo búi tóc nhỏ trên đầu nàng.

Vu Li nghiêng đầu, nhìn hình ảnh hắn ta trong gương nói: "Muội không biết vấn, sư huynh có thể giúp A Li làm sao?”

Biện Hồng Hi sờ chóp mũi nàng, cười một tiếng.

Thật trùng hợp trong nhà hắn ta cũng có một tiểu muội, trước khi xuất giá lấy chồng, tiểu muội vô cùng thích dính lấy hắn ta, thường làm nũng nhờ hắn ta buộc tóc, lâu dần Biện Hồng Hi cũng học được không ít kinh nghiệm, cài tóc vô cùng tinh xảo, đáng yêu, so với nha hoàn làm cũng hoàn hảo không kém.