Chương 18

Nửa năm sau là đến tết cổ truyền, các đệ tử mới nhập môn được 20 ngày nghỉ, có thể về quê cùng gia đình đón lễ, hoặc có thể ở lại môn phái.

Vu Li được Biện Hồng Hi đưa về ngọn núi cao nhất, dù sao cũng là lễ cổ truyền, tuy là nàng không còn người thân nào nhưng cũng nên ở bên sư phụ trong dịp này.

Vu Hàn Ngọc đã không gặp nàng trong vòng nửa năm, sau ngày thứ hai bái kiến, hắn đã vứt nàng xuống Đệ Tử Sơn, nếu không phải là ngày lễ, sợ là hắn còn đang chìm đắm trong tu luyện mà quên mất người đồ đệ này.

Khi Biện Hồng Hi đưa Vu Li đến ngọn núi cao nhất, Vu Hàn Ngọc nhất thời không phản ứng kịp, hắn đứng trong sân đình viện đầy tuyết, thờ ơ nhìn hai người đi đến.

Biện Hồng Hi biết trưởng môn không để tâm đến vấn đề này nên chủ động nói trước: "Trưởng môn, ba ngày nữa là tết cổ truyền rồi. Hầu hết các môn đệ ở Đệ Tử Sơn đều đã được người nhà đưa về đón năm mới rồi, cho nên ta liền mang Vu Li về, mấy năm trước ngài không thích ồn ào, chỉ là năm nay cũng có thu nhận đệ tử, ngài ở trên ngọn núi cao nhất, vừa lạnh lẽo vừa cô độc, hay là để nàng ấy cùng ngài ăn lễ sẽ vui vẻ hơn.”

Vu Hàn Ngọc nhìn Biện Hồng Hi nắm tay Vu Li, trầm mặc một lúc, sau đó mới gật đầu một cách thờ ơ.

Nếu không phải Biện Hồng Hi nhắc nhở, hắn thực sự không biết lễ cổ truyền sắp đến rồi.

Vu Hàn Ngọc không thích ồn ào náo nhiệt, những năm trước hắn tham dự yến tiệc do môn phái tổ chức vào ngày đầu năm mới, cũng chỉ lưu lại nửa canh giờ liền rời đi, không ở lại lâu.

Nếu không có người đến báo trước, e là hắn cũng sẽ không nhớ nổi.

Bàn tay nhỏ bé của Vu Li được Biện Hồng Hi nắm chặt, nàng ngước mắt nhìn nam nhân đang đứng đối diện mình.

Mặc dù Vu Hàn Ngọc là sư phụ của nàng, nhưng hai người họ rất ít khi gặp nhau, còn kém thân thiết hơn rất nhiều so với mối quan hệ giữa nàng và Biện Hồng Hi.

Vu Li nhìn gương mặt nghiêm nghị của hắn, trong lòng thầm nghĩ: “Tuy hơi lạnh lùng nhưng dung mạo cũng không tệ, đúng là cảnh đẹp khiến con người ta sinh ra vui vẻ!”

Biện Hồng Hi Thấy Vu Hàn Ngọc không từ chối, hắn ta thở phào nhẹ nhõm rồi cáo lui.

Hắn ta thực sự sợ vị trưởng môn tôn quý chưa từng thân thiện với người thân cận này sẽ khước từ lời đề nghị.

Biện Hồng Hi trên đường đi đã suy tính kĩ, nếu trưởng môn từ chối, hắn ta sẽ đưa Vu Li về chỗ mình rồi cùng nàng ăn mừng lễ tân niên.

Đối với một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, không có phụ mẫu thật sự rất đáng thương, hắn ta cũng không đành lòng để nàng ở lại Đệ Tử Sơn một mình ăn mừng năm mới.

Vu Hàn Ngọc lặng lẽ quan sát Vu Li, hoàn toàn không để tâm đến chuyện tại sao chỉ trong vòng nửa năm, trình độ tu luyện của nàng lại tăng lên tầng thứ bảy của luyện khí, hắn cũng không quan tâm dáng dấp nàng đã cao hơn rất nhiều so với trước đây.

Cho dù hắn không quan tâm, nhưng sáu tháng qua, chỉ cần hắn xuất môn ra ngoài, sẽ luôn nghe thấy các tin đồn về Vu Li.

Tỷ như, làm thế nào mà nàng đạt đến cấp độ luyện khí thứ sáu trong một ngày dù chỉ mới bắt đầu học, chẳng hạn như, tài năng bùa chú của nàng thuần thục đến mức khiến Lệnh Phó Nham mừng rỡ, còn có, nàng đã đạt được bao nhiêu chiến tích ở Đệ Tử Sơn mà những người khác không thể nào làm được.

Hắn không quan tâm đến tất cả những điều này, nhưng lại có thể thường xuyên nghe thấy nó mọi lúc mọi nơi.

Dù đã nửa năm không gặp, nhưng Vu Hàn Ngọc vẫn có thể nắm rõ hành tung của nàng.

"Về phòng đi."

Vu Hàn Ngọc liếc nhìn nàng rồi quay trở lại phòng ngủ của mình.

Vu Li đứng đó, đầu phủ đầy bông tuyết trắng, nàng bĩu môi thở dài.

Chà, sư phụ lạnh lùng cao ngạo như vậy, không biết khi nào mới có thể thực sự lưu tâm đến mình đây!

Vu Li giả bộ u sầu được một lúc, nàng đạp lên tuyết rồi trở về phòng, ở cửa còn để lại một chuỗi dấu chân nhỏ dễ thương.