Sa mạc rất rộng lớn, nhưng vì lợi thế về số lượng tu sĩ, pháp bảo phi hành lóe sáng như hàng ngàn con đom đóm giữa không trung, chỉ thẳng về một phương hướng.
Dù trong lòng hơi hồi hộp và tò mò, nhưng Tiểu Điềm tự dặn mình, nếu cảm thấy có nguy hiểm sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy.
Không tới nửa canh giờ thì cũng đã gần tiếp cận vùng sáng. Ở đó tu sĩ đã đứng đông nghìn nghịt, nhìn số lượng cũng phải hơn phân nửa tu sĩ trong Bạch Sa Thành, và cũng có những tu sĩ từ phương hướng khác tụ lại. Cũng có sự phân biệt giữa bọn họ. Ví dụ người có tu vi thấp kém thì sẽ chọn lựa đứng xa hơn quan sát. Còn người nào ỷ vào thực lực mạnh mẽ, không sợ hãi mà tiến gần hơn.
Thì ra ánh sáng này không phải của tu sĩ đột phá, cũng không phải có trọng bảo. Chỉ thấy cả một cồn cát như bị xới tung, một cái cửa động phủ bị chôn vùi trong cát vàng đã mở ra một nửa cấm chế, ánh sáng phát ra từ đó. Cái động phủ này quả là kì lạ, nó bị cát che phủ, nhưng không chìm sâu dưới tầng cát, mà giờ lại có xu hướng muốn dâng lên cao. Bên cạnh đó đã nằm hai xác người, Tiểu Điềm nheo mắt nhìn, không ngờ lại là hai tên thương nhân cãi nhau lúc chiều trong quán ăn nhỏ. Nhìn thương thế khá thảm, là bị dày vò một lúc lâu mới chết.
Cao nhân trong giới tu chân nhiều vô số, Tiểu Điềm đọc điển tịch trong môn phái thì biết họ cũng sẽ dựng động phủ ở nhưng nơi càng ít người qua lại càng tốt. Nhưng vị nào đến giữa sa mạc mà tạo động phủ thì quá kì lạ. Bởi vì rất khó để nó không bị cát sa mạc chôn vùi, trừ khi, bản thân nó là một món bảo khí. Không chỉ riêng Tiểu Điềm nghĩ vậy, mà có rất nhiều người dường như đã nhận ra điều này, ánh mắt tham lam mà nhìn vào động phủ kia.
Tu sĩ bốn phương đổ về, xu thế vẫn không dừng lại, có vẻ như tầng hào quang này thu hút rất nhiều sự hiếu kì. Có lẽ, do trông đêm tối, ánh sáng quá thịnh. Phải đến một canh giờ sau, một cái động phủ mới hoàn toàn hiện lên hoàn chỉnh. Không ngạc nhiên khi nó vậy mà như một quả núi lớn, màu sắc đen kịt, nổi bật vô cùng trên cát trắng. Có lẽ chủ nhân động phủ muốn chôn vùi nó tại nơi này vĩnh viễn, chỉ là hai người đã chết kia hay một ai đó đã động vào cấm chế giải trừ, ép nó phải hiện thế. Bằng chứng là một phần cấm chế vừa bằng một người chui vào đã hé mở.
Chuyện náo động như vậy tất nhiên đã đến tai Bạch Sa thành chủ đang tọa trấn trong Bạch Sa thành. Có người hô lên:
“Bạch Sa thành chủ tới!”
Một đám đông vậy mà tách hẳn một con đường, ngẩng đầu lên nhìn không trung, có vẻ như uy vọng của vị thành chủ này không tệ với tu sĩ trong thành.
Chỉ thấy một người mặc áo bào trắng, họa tiết vân mây, tóc đã bạc trắng, sắc mặt hồng hào, đạp một cái hồ lô bay tới. Khi lão đáp xuống, cũng không nhìn đám đông tu sĩ xung quanh, tỉ mỉ đánh giá động phủ.
Tất nhiên, với uy vọng của lão, trong lúc đang quan sát không ai dại mà làm phiền. Chỉ thấy Bạch Sa thành chủ nhìn một lúc xong rồi lộ vẻ ngạc nhiên rồi lại thở dài.
Đám người xung quanh nhìn nhau. Cuối cùng Bạch Sa thành chủ cũng lên tiếng:
“Hắc Sơn quân chủ vốn đã mai danh tuyệt tích từ lâu. Vậy mà lại lựa chọn táng thân nơi này. Nghe nói lúc sinh thời hắn có một món pháp bảo trông như ngọn núi, đại danh Hắc Sơn cũng từ đó mà ra. Có lẽ, chính là động phủ này đây.”
Mọi người lập tức tìm tòi cái tên này trong lớp những cao thủ của tu chân giới, Tiểu Điềm cũng lục lọi trí nhớ.
Có một người nhanh trí nhớ ra:
“Chẳng phải là Hắc Sơn quân chủ đấu một trận thành danh ở Bạch Sa Bình đó sao?”
Cũng có người hô lên:
“Nghe nói năm đó Hắc Sơn tiền bối đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần, không biết những điều này có phải sự thật không?”
Rất đông tu sĩ nghị luận với nhau, Tiểu Điềm đứng trong đám người cũng im lặng nghe họ trao đổi.
Nếu như xác định đây là động phủ của Hắc Sơn quân chủ rồi thì dễ nói chuyện, di sản của tu sĩ hóa thần cũng là một hồi cơ duyên rất lớn. Bạch Sa thành chủ sau khi xác định thì cũng không ở lại mà quay về tọa trấn Bạch Sa Thành. Cấp bậc này của lão thì động phủ của Hắc Sơn quân chủ không gợi lên hứng thú.
Bạch Sa thành chủ đi rồi, còn một đám lớn tu sĩ nhìn nhau. Ai cũng muốn vào trong động phủ, nhưng vấn đề là chỗ hở kết giới quá nhỏ, chờ từng người chui vào là không có khả năng.
Một người có vẻ như là đại sư trận pháp, tiến lại gần xem xét, quay ra nói với đám đông:
“Mọi người, cấm chế này có thể dùng lực oanh kích, chư vị đạo hữu, cùng ta mở cấm chế, cơ duyên bên trong sẽ thuộc về chúng ta.”
Nghe lời này, vậy mà có vài chục tu sĩ động thủ với cấm chế, khoảng chừng một nén nhang dưới công kích liên tục thì cấm chế đã vỡ, kết giới trong động phủ mở ra. Không nói lời nào vị trận pháp sư kia chui vào đầu tiên. Những người tiếp theo đều là không do dự tiến vào. Nhưng cửa vào động phủ không chịu được số lượng lớn như vậy, nên có người dùng tu vi oanh kích người khác mà chiếm trước tiên cơ vào động phủ, hàng ngàn người cùng chen lấn trước lối đi nho nhỏ, chưa vào đến nơi mà đã xảy ra thương vong.
Tiểu Điềm hơi lùi lại cách xa đám đông chừng mười thước. Nàng không biết có nên vào động phủ này hay không, cũng không dám chen vào trong đám tu sĩ kia. So với họ nàng chẳng tính là gì, nhưng nghe nói đã có nguyên anh tu sĩ tiến vào, cơ hội của nàng có thể nói là rất ít.
“Sao ngươi không vào?” Bên cạnh nàng xuất hiện một giọng nói lạnh như băng, không biểu lộ cảm tình. Tiểu Điềm giật mình quay sang nhìn người vừa phát ra âm thanh. Vừa nhìn lại giật mình hơn nữa, chỉ thấy một trương mặt nạ quỷ không biết là khóc hay cười, chỉ hở ra đôi mắt có con ngươi màu đen đang nhìn chằm chằm vào nàng. Người nọ mặc một thân áo choàng trùm đầu, thứ để lộ ra chính là mặt nạ kia, nhìn sao cũng vô cùng không thoải mái.
Tiểu Điềm cố tình dịch ra cách người nọ thêm một khoảng, mắt hắn đảo sang thấy cử chỉ của nàng thì không nói gì. Vẫn luôn nhìn chằm chằm như thể Tiểu Điềm không trả lời thì sẽ không buông tha.
“Ta, ách, ta chỉ tính đến đây chơi thôi. Đi ngang qua, thuận tiện xem thử. Còn ngươi?”
“Ta cũng đi ngang qua. Tu vi cũng rất kém, ngươi có muốn đi vào xem thử không?” Hắn thế mà lại lấy lý do rách nát của nàng để trả lời ngược lại. Mặc cho Tiểu Điềm lắc đầu quầy quậy, hắn túm lấy nàng đẩy lại gần cửa động phủ chỉ còn thưa thớt vài người.
Không phải Tiểu Điềm không phản kháng, mà là tay người kia như gọng kìm vừa kiềm chế lại rất khéo léo khiến nàng không giãy ra được. Cứ vậy mà bị ép đi vào di tích của Hắc Sơn quân chủ. Hình ảnh cuối cùng trước khi cảm giác quay cuồng ập đến là, người kia vậy mà dùng hai tay ôm nàng trong l*иg ngực, mặc lạ quỷ khóc cười không lộ vui buồn đang rất gần nàng, mũ chùm bị rơi xuống, tản ra vài lọn tóc đen nhánh.
Sau đó thì cứ vậy mà ngất xỉu.