Chương 55: Cũng vậy..

Editor: Tiểu Ly Ly.

Là đáng tiếc? Là thương xót? Là khinh bỉ? Hay là vô cùng đau đớn?

Mặc kệ loại nào, hiển nhiên Lưu Quang cũng bị ánh mắt kia tra tấn đạo tâm* khiến cho cả người hắn không yên: "Ngươi có lời gì thì cứ nói!!"

*Đạo tâm: Lòng tin tưởng ở tôn giáo của mình.

Vẻ mặt của Mặc Tử Tụ bình tĩnh: "Nói về số tuổi, nàng nhỏ hơn ngươi mấy ngàn tuổi, ngươi đã có thể làm gia gia của nàng rồi, mặc dù ngươi có dáng vẻ tốt, cũng không tránh khỏi sự thật là ngươi đã già nua rồi."

Lưu Quang cắn răng cười lạnh: “Đúng vậy, cho dù ta lớn tuổi, nhưng trí nhớ vẫn còn tốt, ta nhớ rõ ràng, ngươi sinh ra trước ta hai mươi năm. Tuy Thiên Âm là cô nương rất đáng yêu, nhưng cũng không phải là “đồ ăn” của Mặc Tử Tụ ngươi."

Mặc Tử Tụ cười quỷ dị: "Tuy ta nhìn trúng nàng, nhưng không giống như ngươi có tâm tư xấu xa."

"Vậy là cái gì?"

"Tương lai ngươi sẽ biết."

Khi Mặc Tử Tụ cười bí hiểm, nói xong thì hai người đã đi xa.

Nhìn đỉnh Thái A trong không trung đột nhiên hiện ra chùm ánh sáng, thân hình Lưu Quang dừng lại, đưa tay ngăn cản Mặc Tử Tụ.

Lưu Quang xoay người thấy Mặc Tử Tụ đang khó hiểu nhìn mình, nói: "Không cần đi, Trọng Hoa...... đã dẫn nàng vào trong cấm địa rồi. Ta nói không sai, cho dù hắn có lạnh lùng như thế nào đi nữa, cuối cùng trong lòng vẫn không muốn nhìn thấy đệ tử của mình chết đi."

Ở điểm này, trái lại Lưu Quang rất khâm phục Trọng Hoa, nếu Chưởng môn không có lệnh, ai dám bước vào đỉnh Thái A? Tất nhiên Tiên Tôn có thể vào, nhưng không đồng nghĩa với việc đệ tử Tiên Tôn cũng bước vào được. cho dù, địa vị của tiên tôn Trọng Hoa còn cao quý hơn Chưởng môn, nhưng quy củ vẫn là quy củ, trừng phạt cho việc vi phạm quy củ là việc khó có thể tránh khỏi! Nhưng trừng phạt này.....

Cho dù chỉ là nghĩ tới, da đầu của hắn vẫn không nhịn được mà run lên, rợn cả tóc gáy!

Nhìn Mặc Tử Tụ như có điều suy nghĩ, hắn không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách: "Ngươi có thể trở về Ma tộc rồi, ở chỗ này quá lâu chắc chắn những lão già kia sẽ phát hiện, đến lúc đó tránh không được lại chạy đến chỗ ở của ta chỉ trích. Nghe thật phiền tai!"

Mặc Tử Tụ bật cười: “Không phải người cũng thường xuyên lui tới mật thiết với người trong tộc ma tôn sao?"

"Cút!!"

Lưu Quang thản nhiên vung tay, một nữa vòng tròn ánh sáng giống như gợn nước không chút khách khí bay về phía hắn.

Mặc Tử Tụ thở dài nói: "Mỗi lần bị ngươi đuổi đi vội vàng khiến cho người khác thật nhức đầu. Hay là ta dẫn đầu người trong Ma tộc, tiêu diệt Thái A của ngươi."

Lưu Quang hừ lạnh: "Ngươi dám!" Giống như vừa nghĩ đến việc gì đó, hắn trầm giọng hỏi: "Ngươi lại muốn tấn công ngọn núi tiên kia sao?"

"Những người dưới tay ta trở nên nhàm chán không có việc gì làm, cho nên đang tụ họp lại, cùng nhau đi tìm xem ngọn núi tiên xui xẻo kia." Ánh mắt của Mặc Tử Tụ nhìn về đỉnh Thái A, giống như đang chần chờ việc gì đó, chớp mắt một cái, liền giơ tay áo theo đám mây rời đi, cuối cùng bỏ lại câu nói, kêu ngạo mà đi.

"Không lâu sau ngươi sẽ biết được ngọn núi tiên xui xèo kia là như thế nào."

Lưu Quang đứng im trên không trung, nhức đầu vuốt vuốt cái trán.

Mặc Tử Tụ này, từ ngày Tiên giới bắt đầu nổi danh, Ma giới vẫn tìm cơ hội làm phiền Tiên giới, thường quấy nhiễu, làm phiền tới các đại tiên sơn, khiến cho bọn họ đau đầu không dứt, nhưng lúc nào hắn cũng từ phe chủ động thành bị động.

Ai kêu Lục Đại tiên môn của Tiên giới đều có dị tâm*, khiến cho nội bộ Ma tộc cùng nhau đoàn kết hữu ái đồng tâm*?

*Dị tâm: tâm tư xấu.

*Hữu Ái đồng tâm: bạn bè thân thiết cùng nhau đồng lòng.

Nghĩ đến đây, Lưu Quang vừa thở dài, chỉ là trong ánh mắt của hắn có niềm vui sướиɠ khi người gặp họa.

Chỉ cần không tấn công Thái A, không cần quan tâm hắn có tấn công ngọn núi kia hay không, những người trong Tiên giới đã an nhàn quá lâu rồi, luôn cho mình tài trí hơn ngươi, áp đảo mọi vật. Trên thực tế, nếu không phải ngàn năm trước đột nhiên Sơn Thần sụp đổ, gần như Thượng cổ Thần Ma rơi xuống hết, chẳng qua tiên và Lục giới đều giống như nhau, đều phụ thuộc Thần Ma.

"Đánh đi đánh đi, ngày tháng trôi qua an nhàn rồi liền tự cho mình là Thượng cổ Thần Ma rồi." Hắn bất mãn không thèm để ý, hừ một tiếng nghênh ngang rời đi.