Editor: Tiểu Ly Ly.
Hai người khắc khẩu, ở chung một chỗ giằng co, trong chốc lát, trời đất đã đổi màu.
Một bên là Ma tộc Chí Cường*, một bên là Tiên Giới Chí Tôn*, hai người đánh nhau, ngay lập tức đưa tới mây ở bốn phương tam hướng di chuyển, Thiên Lôi cuồn cuộn, đột nhiên mưa gió mù mịt, tuyết mùa đông kéo đến, bốn mùa biến hóa hoa nở hoa tàn, hai người so chiêu, nháy mắt đã đánh nhau trăm lần không thôi.
*Chí cường: chỉ những người mạnh mẽ
*Chí tôn:
Chỉ địa vị cao quý hơn hết. Thường chỉ địa vị của vua, của hậu
Mặc Tử Tụ giả vờ vô ý lướt qua sắc mặt tái nhợt của Thiên Âm, thấy hơi thở nàng yếu ớt, không nén nỗi tức giận vừa rồi ra tay đả thương quá tàn nhẫn.
Sau đó, Mặc Tử Tụ cười lạnh một tiếng: "Hừ! Bổn tôn sẽ trở lại"
Hồng bào vi dạng*, phút chốc người đã biến mất không thấy.
*Hồng bào vi dạng: ý câu này chỉ bóng dáng của người mặc áo bào màu đó từ từ mờ dần.
Ý định của Trọng Hoa đã sớm không có ở trên người hắn, thấy hắn tự động rời đi, cũng không đuổi theo. Chỉ ôm Thiên Âm chậm rãi rơi xuống mặt đất, sắc mặt nặng nề ngắm nhìn nàng trong ngực, chớp mắt đã biến mất không thấy, sau một khắc, người đã đến điện Cửu Trọng.
Đặt Thiên Âm nhẹ nhàng trên gường Ngọc Thạch*, lông mày của hắn nhíu chặt lại khi nhìn sắc mặt nàng trắng bệch.
*Gường Ngọc Thạch: là giường được làm từ đá quý
Một chưởng của Mặc Tử Tụ quả thật đã dùng nhiều sức lực, với tu vi của nàng, không chết ngay tại chỗ đã là kỳ tích.
Thiên Âm khó khăn mở mắt ra, nhìn chăm chú vào sư phụ của mình, thấy hắn nhíu mày, không khỏi cười nói: "Sư phụ đừng lo lắng, con sẽ
không chết, tuyệt đối sẽ không dễ chết như vậy...... Khụ......"
Nói xong, nàng lại ho ra ngụm máu.
Sắc mặt Trọng Hoa trầm xuống, môi mỏng nhợt nhạt mím chặt thành một đường thẳng, lấy tiên đan đút vào trong miệng nàng, sau đó ôm lấy nàng, trầm giọng nói: "Thiên Âm yên tâm, sư phụ sẽ không để cho ngươi có chuyện."
"Vâng, sư phụ thật tốt." Thiên Âm không có lực nói, yên lặng một lúc lâu, khi Trọng Hoa mang theo nàng nhảy lên đám mây thì đột nhiên nàng mở miệng: "Sư phụ, Lưu Quang nói, trong sách có tiên thuật tên là ‘ song tu ’, con rất muốn học, sư phụ người chờ vết thương của con lành, dạy cho con được không?”
Trong lòng Trọng Hoa đang đau xót bị rạch ra vết thương, phút chốc vẻ mặt lạnh nhạt ngàn năm của hắn nổi lên lửa giận: "...... Không cho phép lui tới với Lưu Quang!"
"......" Thiên Âm nhắm mắt im lặng, không lên tiếng nữa.
Nhưng nghĩ ở trong lòng, không phải song tu thôi sao, sư phụ không làm, tìm người khác làm!
Thiên Âm đang nhớ tới thuật “song tu” ai sẽ cởϊ áσ, tháo thắt lưng, thẳng thắn đối mặt nhau mà không thấy xấu hổ, nghĩ từ Lưu Quang đến Huyền Tề, lại nghĩ tới Mặc Từ Tụ..... Nghĩ đi nghĩ lại, nàng dần mất đi tri giác.
*****
Điện Lưu Vân, phía sau núi.
Bầu trời tươi đẹp, mây trắng êm ái.
Giữa bầu trời không trung...... những cánh hoa mang màu sắc trắng, đỏ, tím bay tới tấp, mênh mông bát ngát. Trong ao sen, màu hoa đẹp lộng lẫy cao quý, bóng dáng cao vυ"t trên trời chậm rãi đi lại.
Mỗi một bước đi, nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, tao nhã tùy ý.
Áo bào bị gió nhẹ nhành thổi lên, nhảy múa ở phía sau, trong muôn vàn hoa sen nở rộ, giống như hoa tiên, cao quý mà thanh tao.
Hắn tiện tay giơ lên, cánh hoa tựa như Trường Hà* rơi xuống giống như dải băng mang theo tâm ý của hắn. Dần dần, các loại cánh hoa tạo thành vòng tròn, mang thân thể của hắn thân bao bọc ở bên trong. Sau đó lại mở rộng rồi tản ra không một âm thanh, chậm rãi rơi vào trong ao sen.
*Trường Hà: sông dài. Ý câu trên nói những cánh hoa như dòng sông dài.
Đúng lúc này một người mặc áo bào màu đỏ xuất hiện bên bờ.
Nhìn hắn, giọng nói ba phần trêu chọc, ba phần bỡn cợt ba phần kinh ngạc, còn có một phần chân thành: "Ta nói, nếu ban đầu mẫu thân của ngươi nên đưa ngươi nhét về trong bụng, nuôi thành thân nữ nhi, không chừng hôm nay Thái A đã có Hoa tiên tử* Lưu Quang xinh đẹp tuyệt trần."
*Hoa tiên tử: tiên tử đẹp như hoa
"Đáng tiếc đường đường là Ma tộc Chí Tôn, dáng vẻ xinh đẹp nhưng lại là thân nam nhi, nếu không, không cần ngươi tới tấn công, cả tiên giới cũng sẽ quỳ xuống trước mặt ngươi."