“Bịch” một tiếng.
Tô Đại Cẩu quỳ xuống cực kỳ dứt khoát.
Văn phu nhân và Tiêu Mỹ Mỹ cũng không khá hơn chút nào, đôi chân run rẩy, trong đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Hiển nhiên, ba người đều bị sát khí dày đặc của Lý Trạch Vũ dọa cho bể mật. “Bốp! Bốp! Bốp!” Lý Trạch Vũ ngồi xổm ở trước mặt Tô Đại Cẩu rồi liên tục tát vào mặt hắn ta.
Vài phút sau, mắt kính của Tô Đại Cẩu rơi xuống mặt đất, mà gương mặt của hắn ta sưng tấy lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Lý Trạch Vũ không nhẹ tay mà đánh Tô Đại Cẩu tới mức hôn mê mới dừng tay. Cảm giác đánh Hán gian thật rất thoải mái.
“Không, đừng gϊếŧ tôi!”
'Trên mặt Văn phu nhân đầy sự hoảng sợ.
Tiêu Mỹ Mỹ cố gắng giả vờ bình tĩnh nói: “Quân Đế, cậu... Cậu gϊếŧ chúng tôi thì đừng nghĩ tới việc rời khỏi đảo Nguyệt Lượng.”
Bên ngoài có đội quân hùng hậu trấn giữ, cho dù thực lực của Lý Trạch Vũ mạnh hơn cũng phải nghĩ đến việc an toàn thoát thân khỏi mưa bom bão đạn
Dường như Văn phu nhân cũng nghĩ đến chuyện này, trong thoáng chốc có thêm tự tin: “Quân Đế, chỉ cần cậu không gϊếŧ chúng tôi thì chúng tôi có thể thả cậu đi, hơn nữa sau đó chúng tôi sẽ đầu hàng nước Hạ Đại Lục không điều kiện.”
“Ồ, lại còn dám đưa ra điều kiện với tôi.”
Lý Trạch Vũ dùng một tay túứm mái tóc ngắn của Văn phu nhân, quơ tay ở trước mặt bà tay: “Bà từng thấy năm đấm to bằng bao cát chưa?”
“Chưa... Chưa từng thấy!”
Thân là người lãnh đạo tối cao nhất ở đảo Nguyệt Lượng, Văn phu nhân nào. có bị người ta đối xử như vậy.
Nhưng trong giây phút này cái mạng nhỏ của bà ta đang ở trong tay người ta, bà ta chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
“Am" “Ai bảo bà nhận giặc làm cha!” “Am”
“Ai bảo bà làm Hán gian!” “Am”
“Ai bảo bà chia rẽ...”
Mỗi một cú đánh thì Lý Trạch Vũ đều sẽ chửi một câu, nhưng mà một lát sau Văn phu nhân với tóc tai bù xù đã bị đánh ói ra máu.
Giữa hai chân Tiêu Mỹ Mỹ chảy ra chất lỏng màu vàng nhạt, thẩm thấu chiếc. quần cộc.
Lý Trạch Vũ còn chưa đánh bà ta mà bà ta đã sợ tè ra quần. “Quay lại đây.”
Lý Trạch Vũ quát.
Tiêu Mỹ Mỹ gần như ngã lộn nhào, “Bốp bốp bốp”, bà ta vừa tự tát mình vừa nhận sai: “Tôi không nên cấu kết với Văn phu nhân để làm việc xấu, không nên thông đồng với địch rồi bán nước, không nên...”
Sự chủ động của bà ta cũng không có đổi lấy lòng nhân từ của Lý Trạch Vũ.
“Rầm rầm rầm.”
Hắn đánh ba quyền liên tiếp khiến Hán gian số một của Văn phu nhân đã bị đánh bất tỉnh.
Chỉ có Văn phu nhân vẫn còn tỉnh táo.
Lý Trạch Vũ bấm gọi Diệp Khinh Nhu ở trước mặt bà ta: “Cô lập tức bảo đại quân Nam Cương đi lên đảo, có kẻ can đảm dám phản kháng thì gϊếŧ không thương tiếc!”
“Cậu thật sự phải làm như vậy?”
Diệp Khinh Nhu không khỏi lo rằng Lý Trạch Vũ bị xúc động quá mức.
“Yên tâm đi, Văn phu nhân đã nghĩ thông suốt rồi, muốn chủ động đầu hàng Đại Lục, dù sao chúng ta thế nhưng là người một nhà.”
Lý Trạch Vũ nhìn về phía Văn phu nhân khi đang nói chuyện điện thoại: “Tôi nói đúng không?”
“Đúng đúng đúng, người cùng một nhà không thể đánh nhau.” Văn phu nhân vội vàng gật đầu hùa theo.
Lý Trạch Vũ cúp máy, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: “Vậy bà còn không hạ lệnh bảo binh sĩ đảo Nguyệt Lượng không được phản kháng?”
“Đúng đúng, tôi lập tức đi hạ lệnh.”
Văn phu nhân vừa nói đã định đứng dậy rời đi.
Lý Trạch Vũ trừng bà ta bằng ánh mắt sắc bén: “Bà dám đi thử tôi xem.” “Không đi, tôi không đi."
Văn phu nhân dừng bước, cầm điện thoại trên bàn bấm só điện thoại bàn của quân phủ.
lại quân Nam Cương sắp đi lên đảo, không được phản kháng, chờ sau khi đại quân Nam Cương ởi lên đảo thì hợp tác bàn giao công việc với bọn họ.”
“Văn phu nhân, ngài... Ngài không nói nhầm chứ?”
Hiển nhiên người tổng phụ trách quân phủ ở bên kia điện thoại không thể tin được, dù sao từ trước tới nay Văn phu nhân đều có thái độ thù địch với nước Hạ Đại Lục.