Cao thủ che mặt bỗng xuất hiện, khiến kế hoạch gần như thuận lợi của hoà thượng Nhất Trinh thất bại trong gang tấc.
Khi Lý Trạch Vũ biết được tin này, phản ứng đầu tiên là lại có cao thủ thế tục ở Quy Khư đi vào thế tục!
'Thế nhưng cẩn thận ngẫm lại, điều này rất ít khả năng.
Nếu là người của gia tộc Đệ Ngũ, sẽ không quanh co lòng vòng đối nghịch với hắn, mà sẽ trực tiếp báo thù hắn.
Về những thế gia võ đạo khác, bọn họ không hề có liên quan gì đến Cung Vô Địch.
Nghĩ trước nghĩ sau, Lý Trạch Vũ cảm thấy chỉ có một khả năng. Nhưng hắn hy vọng mình nghĩ sai rồi.
Sau khi Cung Vô Địch đào tẩu, Tô Đại Cẩu cũng không lấy được thứ Lý Trạch Vũ muốn, Văn phu nhân mắng Tô Đại Cẩu máu chảy đầy đầu.
"Ông là tên phế vật, chút việc nhỏ đó mà cũng làm không xong, cần ông có lợi ích gì?"
Tức thì tức, Văn phu nhân cũng biết việc cấp bách thì phải nghĩ cách giải quyết trước.
Dù sao hai vạn đại quân Nam Cương vẫn ở vùng biển đảo Nguyệt Lượng như hổ rình mồi.
Tô Đại Cẩu ngượng ngùng trấn an: "Văn phu nhân, trước mắt Cung Vô Địch không còn ở đảo Nguyệt Lượng, chúng ta chỉ cần nói chuyện này cho Quân Đế, hắn sẽ không chuyện bé xé ra to."
"Không đơn giản như vậy."
Tiêu Mỹ Mỹ lắc đầu phủ nhận: "Chuyện đã bùng nổ, cho dù Quân Đế không muốn gây khó xử cho chúng ta, nước Hạ ở Đại Lục cũng sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này."
"Không sai!"
Văn phu nhân cũng nghĩ như vậy.
Từ khi nước Hạ được thành lập tới này, bọn họ chưa từ bỏ suy nghĩ lấy lại đảo Nguyệt Lượng hoà bình.
Trước đó có nước Mỹ và Nhật Bản làm chỗ dựa, đảo Nguyệt Lượng tự tin tranh đấu với nước Hạ ở Đại Lục.
Nhưng bây giờ hai chỗ dựa lớn, một chỗ không rảnh quan tâm bọn họ, một chỗ muốn tỏ rõ thái độ với họ, với năng lực quân sự của đảo Nguyệt Lượng ởđi đối
phó với nước Hạ ở Đại Lục, thì giống như là lấy trứng chọi đá vậy.
Vậy nên nước Hạ ở Đại Lục không có khả năng dễ dàng từ bỏ cơ hội này như vậy.
"Vậy chúng ta đi tìm vài vị lão đại ở Hoàng Thành?" Tô Đại Cẩu đề nghị. Văn phu nhân cảm thấy phương án này không tồi.
Trước mắt phải ổn định nước Hạ ở Đại Lục, sau đó sẽ phái người đến nước. Mỹ và Nhật Bản xin viện trợ.
"Chúng ta phải tìm hiểu rõ ràng, tại sao nước Mỹ và Nhật Bản lại vứt bỏ chúng ta?"
Lời của Tiêu Mỹ Mỹ như một chậu nước lạnh dội lên đầu hai người kia.
Văn phu nhân nhíu chặt mày.
Nếu không biết rõ ràng nguyên nhân này, cho dù lần này có thể ổn định nước Hạ ở Đại Lục, người sau vẫn có thể khởi binh.
Vẻ mặt ba người trong văn phòng đều rất nghiêm trọng.
Một khi đại quân nước Hạ của Đại Lục đánh đến đây, bọn họ chắc chắn sẽ bị xét xử.
Ngồi tù là nhẹ nhất!
"Cốc cốc cốc!"
Có người có cửa văn phòng. "Vào đi."
Văn phu nhân ra vẻ bình tĩnh.
Sứ giả được phái đi đàm phán trước đó bước nhanh đến: "Văn phu nhân, Quân Đế đích thân đến đây."
"Cái gì” Văn phu nhân nghe vậy thì ngây người. "Quân Đế đến đảo Nguyệt Lượng?”
Tô Đại Cẩu khuyên nhủ: "! nhanh chóng chạy trốn thôi!"
Mau điều quân đến đây kéo dài thời gian, chúng
"Ông gấp cái gì!"
Văn phu nhân trừng mắt nhìn hắn ta, sau đó bà ta hỏi tên sứ giả kia: "Nói rõ ràng, đại quân Nam Cương đã bắt đầu hành động sao?”
Sứ giả vội vàng bổ sung: "Đại quân Nam Cương đang chờ lệnh, Quân Đế nói hắn đích thân đến đây lấy đồ."
"Một mình Quân Đế đến?”
Tiêu Mỹ Mỹ lo lắng hỏi.
Sứ giả nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, hắn nói một mình hắn đến."