"Chết tiệt, trên đời vậy mà có người đẹp như vậy sao!"
"Đại đương gia, cô ấy là người phụ nữ của ngài sao? Cũng đúng, chỉ có tiên nữ như vậy mới xứng đôi với thân phận của đại đương gial"
Jenny giơ ngón tay cái với Lý Trạch Vũ.
Mặc dù anh ta nói tiếng nước ngoài, nhưng sao Trần Thanh Tuyết không hiểu được, cô ngượng ngùng cúi đầu.
"Bớt nói sẽ chết sao?"
Lý Trạch Vũ võ đầu.Jenny, người kia đau đến nhe răng trợn mắt.
Ngay sau đó hắn nhìn về phía Trần Thanh Tuyết, tạm thời không biết nên giới thiệu thế nào, vì thế hắn nói một câu đơn giản: "Bọn họ đều là bạn tù của tôi."
Bạn tù!
Trân Thanh Tuyết giật mình, nhưng cô cũng không quá ngạc nhiên.
Dù sao cô cũng biết Lý Trạch Vũ từng ngồi từ, hơn nữa cô cũng rõ nguyên nhân hắn phải ngồi tù.
"Cô tìm tôi có việc gì thế?"
Lý Trạch Vũ nói sang chuyện khác.
Trần Thanh Tuyết bĩu môi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Lý Trạch Vũ hiểu ý, biết cô khác em gái Trần Thanh Dao, da mặt mỏng hơn, vì thế hắn nói với ba gã đồng bọn: "Sói đen, cậu dẫn hai bọn họ đi sắp xếp trước."
"Được."
Sói đen vẫy tay với hai người.Jenny: "Đi theo tôi."
Khi.Jenny đi qua Trân Thanh Tuyết, anh ta dừng lại.
"Xin chào chị dâu, tôi là Jenny, tôi từng nghe qua một câu kinh điển của nước Hạ, là vật họp theo loài, người xinh đẹp như cô, chắc chắc bạn bè bên cạnh cũng không kém, có thể nể mặt đại đương gia giới thiệu một cô gái cho tôi không?”
Trần Thanh Tuyết nghe anh ta nói tiếng nước Hạ không sối, cô suýt không nhịn được cười.
Mặt Lý Trạch Vũ sầm xuống: "Cậu muốn tôi tự tiễn cậu đi?"
"Không không không!"
Jenny hoảng sợ, anh ta vội đuổi theo Sói đen và George. Trong văn phòng chỉ còn lại hai người họ.
"Bây giờ cô có thể nói được rồi."
Lý Trạch Vũ ngồi bắt chéo chân, hắn thuận tay châm một điếu thuốc.
Tạch... Tạch...
Trân Thanh Tuyết căn chặt răng, cô nói: "Buổi tối tôi có một tiệc tối thương mại, anh có thể... Đi cùng tôi không?"
Trần Thanh Tuyết nói xong thì cúi đầu, cô không dám nhìn thẳng vào đối phương.
Lý Trạch Vũ ngẩn người, hắn chỉ vào mũi mình hỏi: "Cô muốn tôi làm bạn nam của cô?"
" Ừ"
Giọng Trần Thanh Tuyết thay đổi, dường như là đang nghẹn ngào.
Lý Trạch Vũ vô cùng ngạc nhiên, đang êm đẹp sao lại khóc.
Please, tôi cũng không làm gì cô mài!
"Anh có thể lựa chọn từ chối."
Trần Thanh Tuyết ngẩng đầu, trong nháy mắt lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng kia, nhưng nếu cẩn thận quan sát, có thể nhìn thấy hốc mắt của cô hơi đỏ.
Thật ra Trần Thanh Tuyết cũng không muốn mời Lý Trạch Vũ, dù sao từ trước tới nay người ta đều muốn phân rõ giới hạn với cô.
Nhưng cô thật sự không còn cách nào khác!
Ở buổi tiệc thương mại có thể sẽ gặp rất nhiều ruồi bọ có ý đồ xấu, trước kia có ông nội đi cùng, cho nên cô không cần lo lắng.
Nhưng lần này cơ thể ông nội vẫn chưa hồi phục, cô chỉ có thể nghe theo em gái thử đến mời Lý Trạch Vũ.
"Không có hứng thú!" Lý Trạch Vũ nhún vai, hắn dứt khoát từ chối. "Anh..."
Trần Thanh Tuyết nhíu mi.
Cô từng nghĩ Lý Trạch Vũ sẽ từ chối, nhưng không ngờ đối phương lại từ chối thẳng thừng như vậy, hốc mắt vô thức đỏ lên.
"Ơ, này..."
Lý Trạch Vũ thấy hai mắt cô đẫm lệ, hắn nổi giận: "Cô đây là có ý gì!"
Trần Thanh Tuyết nhìn chằm chăm Lý Trạch Vũ, cô không nói gì, nhưng nước mắt lại lặng lẽ tràn mi.
"Đừng khóc nữa nhé? Tôi đồng ý đi với cô là được chứ gì!" Lý Trạch Vũ âm thầm thở dài.
Hết cách, hắn là người mềm lòng, không thể nhìn phụ nữ rơi lệ trước mặt hắn.
Nhưng mà...
Cho dù hắn đã đồng ý rồi, Trần Thanh Tuyết vẫn khóc không ngừng.
"Tôi cũng đã đồng ý rồi, cô còn khóc cái rắm gì!" Lý Trạch Vũ bực bội. "Hừ!"
Trân Thanh Tuyết dùng ống tay áo lau khô nước mắt, cô chạy ra khỏi bộ phận an ninh mà không thèm quay đầu lại.
"Ơ, ơ kìa..." Lý Trạch Vũ hoàn toàn nghẹn họng.
Quả nhiên, phụ nữ là sinh vật khó đoán nhất trên thế giới...