Cũng may hai người chạy trốn nhanh.
Một lát sau.
Khi Lý Trạch Vũ đi tới, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đang đứng canh gác, Cẩu Phú Quý thì đang nghịch ngón tay,
Vật Tương Vong thì ngẩng đầu huýt sáo với trần nhà.
"Lần sau vào phòng tôi mà không gõ cửa, tôi đánh gãy chân hai cậu!"
Lý Trạch Vũ tức giận nói. "Vâng!" "Tuyệt đối không có lần saul"
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong lần lượt nói.
"Đúng rồi thiếu gia!"
Vật Tương Vong nói: "Sao tên Long Vương kia lại xuất hiện ở phòng anh, hai người sẽ không..."
Nhìn Lý Trạch Vũ như vậy, gã ra vẻ hoài nghỉ hai người làm chuyện gì không thể miêu tả bên trong!
"Bộp!"
Lý Trạch Vũ thưởng cho gã một quả hạt dẻ, hẳn hung dữ cảnh cáo nói: 'Khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© của ông đây bình thường!"
"Ờm, được rồi."
Vật Tương Vong đau đến nhe răng trợn mắt.
Cẩu Phú Quý nói tiếp: "Thiếu gia, Long Vương tới tìm anh vì chuyện nhà họ Hà sao..."
"Đúng vậy." Lý Trạch Vũ thản nhiên đáp: "Hän tới bắt tôi." "Hản dám!"
Vật Tương Vong trừng to mắt, gã nói: "Ông đây có thể đánh bay Long Thiên Quân!"
"Được rồi, hai người đừng kích động như vậy, tôi không hiền lành vậy đâu."
Lý Trạch Vũ xem như trấn an được Ngọa Long và Phượng Sồ.
*À đúng rồi thiếu gia, không phải anh nói Long Vương tới bắt anh, sao anh lại không bị hắn mang đi?"
Cẩu Phú Quý khó hiểu hỏi. Lý Trạch Vũ lộ vẻ bí mật, ra vẻ thâm trầm: "Bởi vì hắn không phải đối thủ của tôi, bị một ánh mắt của tôi làm cho sợ đến mức không dám nhúc nhích!"
"Tương Vong, cậu cũng đã hơn hai mươi rồi, buổi tối tôi †ìm một em gái cho cậu khai trai nhé?"
"Cút, lần đầu tiên của tôi phải để cho vợ tương lai của tôi...
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong không nhìn Lý Trạch Vũ, hai người vừa nói vừa đi vào thang máy.
Ông đây thật là cao thủ! Lý Trạch Vũ rất không thích bị người khác nghi ngờ, hẳn suýt nữa dùng tay phá hỏng thang máy để hai thằng nhóc kia ngã chết.
Cũng may hẳn kiềm chế được cảm xúc!
Tân Thành, nhà họ Khương.
Thân là đại thiếu của nhà họ Khương, Khương Như Phong. đang đánh golf, mùa đông mà anh ta chỉ mặc một chiếc áo may ô, không biết là giả vờ hay là thể chất thật sự tốt.
"Thiếu gia!"
Đúng lúc này, một ông già sáu bảy mươi tuổi lưng còng đang đi tới.
Khương Như Phong để gậy golf xuống, anh ta kích động chào đón ông cụ: "Bác Phúc, tìm hiểu rõ ràng chưa?”
"Tìm hiểu rồi, thật sự là thằng nhóc kia!”
Bác Phúc hơi cúi đầu, ông ấy nói xong thì trình tài liệu đã chuẩn bị lên.
"Giận dữ vì hồng nhan, xem ra hắn rất để ý đến Trần Thanh Tuyết kial"
Khương Như Phong xem xong tài liệu trong tay, anh ta cười tà ác.
"Nếu hẳn dám cho tôi đội nón xanh, vậy tôi đây cũng sẽ trả lại hắn, như vậy cũng không quá phận..."