Mặt mũi Lý Tu tái nhợt, cố gắng đổi trắng thay đen để che đậy sự hoảng loạn trong lòng.
Đột nhiên. "Xoẹetl" Miếng vải bịt mắt Lý Tu bị người ta giật xuống.
Ngay lập tức, anh ta thấy rõ đám người đứng trước mặt mình.
Lúc nhìn thấy Lý Trạch Vũ nhếch mép cười tà, anh ta suýt nữa ngất đi vì sợ.
"Em... Em họ, sao lại là em!"
Lý Tu cả kinh.
Lý Trạch Vũ vẫn giữ nụ cười: "Anh họ thân mến của tôi, gặp tôi anh có vui không, có bất ngờ không?”
Vui con mẹ mày, suýt nữa doạ ông đây chết khϊếp!
Mặc dù trong lòng chửi tục nhưng Lý Trạch Vũ vẫn cố nặn ra một nụ cười, nói: 'Em họ, niềm vui bất ngờ của em làm anh giật cả mình. Ha ha ha. Anh biết rồi, chắc hẳn em buồn chán quá nên muốn đùa giỡn anh đúng không?”
"Bị anh nhìn ra mất rồi."
Lý Trạch Vũ bĩu môi, bực bội nói: "Ôi, từ bé đến lớn anh họ đều thông minh hơn tôi, thật sự rất nhàm chán."
Hắn vừa nói vừa lấy tay cởi dây trói trên người Lý Tu. Phù...
Lý Tu thở phào một tiếng nặng nề, định mở miệng nói. "Bụp!"
Một cú đấm dữ dội thụi trúng bụng anh ta, lập tức khiến anh ta nôn sạch đồ ăn từ đêm qua.
"Anh thông minh thật đấy, nhưng mà..."
Lý Trạch Vũ hừ lạnh, nói: 'Ðm, đừng tưởng ông đây là đồ ngu!"
Lý Tu cố nén cơn khó chịu trên người, giải thích: "Em họ đừng hiểu lầm mà. Lúc nãy anh nói đùa với em thôi. Em tin anh đi, anh luôn trung thành hết mực với em và chú mà."
"Mẹ kiếp, bớt nói đi. Tiếp sau đây tôi hỏi anh đáp, nếu dám lừa tôi, hừ..."
Lý Trạch Vũ nở nụ cười bất thiện. Lý Tu giơ ba ngón tay lên thề thốt: "Anh nhất định sẽ trả lời mọi câu hỏi của em một cách chân thật, tuyệt đối không nói dối nửa lời!"
"Được. Tôi hỏi anh, ba năm trước ai đã sai khiến anh xúi giục tôi đi nhúng chàm Diệp Khuynh Thành?”
Lý Trạch Vũ nghiêm nghị hỏi.
Tuy Lý Tu có chút dã tâm nhưng trí tuệ anh ta không bì kịp với tham vọng đó.
Chiêu mượn đao nhà họ Diệp để xử lý hắn nhất định là tác phẩm đến từ kẻ khác.
"Không có ai xúi anh, lúc ấy anh cũng uống say, nhất thời hồ đồ. Vì vậy mới làm hại em họ, khiến em họ mắc phải sai lầm lớn!"
Lý Tu biết Lý Trạch Vũ quay lại chắc chắn sẽ hỏi mình về sự việc năm đó, vậy nên anh ta đã chuẩn bị trước câu trả lời.
"Thiếu gia, kẻ này không thành thật, chỉ bằng..." "Tương Vong... Cẩu Phú Quý liếc sang Vật Tương Vong.
Dẫu sao Lý Tu cũng là người nhà họ Lý, cho dù anh ta phạm sai lầm cũng không tới phiên hai người họ ra tay.
Đó là quy tắc!
Lý Trạch Vũ hiểu rõ điều này, vì vậy mới bỏ qua bọn họ, cố tình để Sói đen xuống tay bắt cóc Lý Tu.
"Đại đương gia, hay là tôi cho gã nếm thử cảm giác bị róc xương?”
Sói đen chủ động xin đi 'xử lý giặc'. "Đừng!" Chỉ hai chữ lóc xương' cũng khiến Lý Tu kinh hồn bạt vía, vội vàng giải thích: "Em họ, em tin anh đi, anh thật sự không lừa em!"
"Tin anh? A~"
Lý Trạch Vũ khẽ phì cười, nhưng ngay sau đó lại chỉ tay về phía ba người Cẩu Phú Quý, nói: "Anh chọn một người trong số họ để đấu tay đôi đi, nếu thắng thì tôi sẽ tin!"
"Ơi"
Lý Tu hơi há miệng, vẻ mặt ngẩn ngơ.
"Ấy, tôi nhớ ra rồi. Hồi nãy anh bị tôi đấm một cú, đang bị thương..."
Nghe thế, Lý Tu tưởng Lý Trạch Vũ sẽ đổi ý, không ngờ... "Bụp!"
Lý Trạch Vũ bất thình lình giáng một quyền lên bụng Lý Tu.
"Rốt cuộc mày muốn làm gì!"
Lý Tu run lên, không kìm nổi cơn giận.
Lý Trạch Vũ cười ha hả, đáp: "Anh họ thông minh như vậy, chẳng lẽ chưa từng nghe 'âm cộng âm thành dương à? Bây giờ tôi đánh anh tổng cộng hai đấm, thế là thương tích trên người anh gân như không thành vấn đề nữa rồi!"
Mẹ nó!
Lời giải đáp này không chỉ khiến Lý Tu bất mãn mà cả đám Cẩu Phú Quý cũng phải cạn lời.
Lý Tu nén giận, nhìn Lý Trạch Vũ chằm chặp, rất muốn hỏi đối phương học toán từ giáo viên hoá học hay sao?
'Âm cộng âm thành dương' mà có tác dụng thì bác sĩ trên toàn thế giới ra đê hết rồi, thế gian này không còn bệnh tật gì cải
"Anh họ, mau chọn đi!"
Lý Trạch Vũ tỏ vẻ 'lòng kiên nhẫn của tôi là có hạn...