Trước đó bệnh viện từng đưa ra đề nghị này, thế nhưng với tuổi và tình trạng sức khỏe của ông nội, tiến hành phẫu thuật là rất mạo hiểm, khả năng cao ông không thể bước xuống bàn mổ, vậy nên mấy ngày nay chỉ có thể áp dụng trị liệu bảo thủ.
Trân Thanh Tuyết nhìn ông cụ hô hấp yếu ớt, hốc mắt cô phiếm hồng.
Cha mẹ mất sớm, hai chị em bọn họ được một tay ông nội nuôi lớn, tình cảm vốn rất sâu nặng.
“Tránh ra một chút."
Lúc này, một vị bác sĩ mặc áo blouse đi đến, dò hỏi: "Người nhà bệnh nhân đã có quyết định chưa?"
Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao nhìn nhau, cả hai đều do dự.
Bác sĩ thấy vậy không khỏi tiếp tục khuyên nhủ: "Bệnh nhân chỉ còn cách cuối cùng là phẫu thuật, kéo dài một phút
đồng hồ thôi cũng sẽ nguy hiểm hơn!"
Trong nháy mắt, không khí trong phòng bệnh càng nặng nề hơn.
"Nếu làm phẫu thuật cấy ghép này, chỉ sợ mới đẩy bệnh nhân vào chỗ chết."
Lý Trạch Vũ im lặng nửa ngày bỗng mở miệng.
Hắn vừa nói vậy, lập tức nhận được ánh mắt của mọi người.
Bao gồm cả tên bác sĩ kial
"Người anh em à, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói lung tung!"
Bác sĩ cười nhạt.
Lý Trạch Vũ khinh thường nhìn anh ta, thế nhưng hắn cũng lười nhiều lời, mà đi thẳng đến trước mặt ông cụ, lấy ra một túi châm nhỏ trên người.
"Anh muốn là gì?"
Trần Thanh Tuyết lập tức ngăn cản.
Lý Trạch Vũ bình thản nói: "Nếu không muốn ông nội cô gặp Diêm Vương thì lập tức tránh ra."
"Anh... Anh biết chữa bệnh?” Trân Thanh Dao cũng đi theo tới. "Biết một ít."
Lý Trạch Vũ bâng quơ nói.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong bên cạnh tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi.
"Phú Quý, thiếu gia lại bắt đầu nói khoác, làm sao đây!"
"Cứ để cho thiếu gia nói đi!"
Vật Tương Vong tập mãi cũng thành quen, gã nói.
Cẩu Phú Quý lắc đầu, hắn nói: "Nhìn thiếu gia bày ra vẻ chữa bệnh cho ông nội người ta, ngộ nhỡ không chữa được thì sao?”
"Không chữa được thì bồi thường, không cần hoảng!"
Vật Tương Vong bình tĩnh đáp.
Cẩu Phú Quý đồng ý, dáng vẻ nói rất có lý.
"Vị tiên sinh này, tôi phỏng đoán anh đang nghi ngờ kết quả kiểm tra của bệnh viện chúng tôi?"
Bác sĩ bất mãn hỏi.
"Ngàn vạn lần đừng hiểu lầm."
Lý Trạch Vũ nhún vai, hắn nói: "Không phải tôi nghi ngờ, mà là phủ định!"
Vẻ mặt bác sĩ trở nên xanh mét, anh ta hừ lạnh nói: "Bệnh viện chúng tôi có thiết bị khám chữa bệnh tiên tiến nhất, kết quả chẩn đoán là thứ anh có thể dùng vài câu là có thể phủ định?"
Ngay sau đó, anh ta nhìn hai chị em Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao, nhắc nhở: "Tôi xin nhắc nhở trước, nếu người khác trị liệu, bệnh nhân xảy ra chuyện gì không may, bệnh viện chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm."
Một câu này khiến tim của Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao như treo trên cổ họng.
"Xảy ra chuyện gì thì ông đây chịu trách nhiệm!" Lý Trạch Vũ khí phách nói.
Giữa bệnh viện và Lý Trạch Vũ, hẽ là người bình thường sẽ đều chọn tin tưởng cái trước.
Thế nhưng... "Anh thật sự có thể chữa khỏi cho ông nội tôi sao?" Trần Thanh Dao có vẻ như là người không bình thường.
Trần Thanh Tuyết thấy em gái như vậy, cô trừng to hai mắt: "Dao Dao, em định làm gì?"
"Chị, hay để anh ấy thử xem?" Dường như Trần Thanh Dao đã hạ quyết tâm.
Bác sĩ rất tức giận, anh ta lại cảnh cáo: "Xảy ra chuyện gì bệnh viện chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm!"
"ồn ào!"
"Đưa anh ta ra ngoài, trong vòng mười phút không ai được vào đây!"
Lý Trạch Vũ phân phó như đinh đóng cột.
"Vị bác sĩ này, anh muốn tự ra ngoài, hai là để bọn tôi 'tiễn anh ra ngoài?"
Cẩu Phú Quý vênh váo hỏi.
Khóe miệng bác sĩ giật giật, anh ta bất mãn hét lên: "Mấy người đừng hối hận!"
Trần Thanh Tuyết cũng không biết bản thân sao lại thế này, thế nhưng ma xui quỷ khiến cô cũng đi ra khỏi phòng bệnh theo em gái.
"Dao Dao, em quen người kia như thế nào? Còn có, em dựa vào đâu mà tin tưởng đối phương có thể chữa khỏi cho ông nội..."