Edit: susublue
Nắng gắt như lửa, ngày hè chói chang, đây là thời kỳ Đoạn Thần ghét nhất. Mặc dù trước đó không lâu mới vừa có một trận mưa xối xả như thác nước nhưng nhiệt độ lại không hề giảm đi chút nào.
Trái lại mấy ngày nay tinh thần A Sửu tăng gấp trăm lần. A Sửu cảm thấy cả người có một nguồn sức mạnh mạnh mẽ, làm cho nàng phấn khích cao độ.
Nhưng mà trong lòng Đoạn Thần bực bội thấy A Sửu lộn xộn, nhịn không được lên tiếng dạy dỗ: "Lộn xộn cái gì? Không an tĩnh chép sách, vậy thì về Thượng Duyên Điện đi!"
A Sửu uất ức nhìn về phía Đoạn Thần, mím miệng nói: "Sư phụ, ta cũng không muốn lộn xộn. Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, thời tiết càng nóng ta lại càng hưng phấn."
Nghe vậy, Đoạn Thần nhíu mày, nhớ lại hành vi của A Sửu mấy ngày nay. Đúng là trong mấy ngày này tinh thần nàng cao hơn so với bình thường, thần thái sáng láng, ngay cả chép sách cũng nhanh hơn trước. Vốn dĩ Đoạn Thần cho là A Sửu thích thú với nội dung ma chú cho nên mới chép nhanh, xem ra trong đó có ẩn tình khác!
Lười phải đi tới chỗ nàng, Đoạn Thần nhìn A Sửu ngoắc tay: "Đến đây để bản quân xem một chút."
A Sửu để bút xuống, đứng dậy hấp tấp chạy về phía Đoạn Thần.
Ngón tay thon dài vuốt mặt A Sửu, sau đó lại cầm tay nàng, nhéo mấy cái. Đoạn Thần không hề phát hiện A Sửu có gì dị thường. Quan tâm hỏi: "Năm ngoái lúc trời nóng ngươi cũng như vậy sao?"
A Sửu nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi đáp: "Năm ngoái? Ta không có cảm giác gì! Nhưng năm nay thời tiết càng lúc càng nóng, sau đó ta phát hiện, trời càng nóng ta lại càng có tinh thần. Cực kỳ hưng phấn, muốn làm chút gì đó."
Đoạn Thần trầm ngâm, suy tư quan sát A Sửu. Nhất định nguyên hình của A Sửu là loài chim, dienxxdafnllequysdoon nhưng loài chim mùa đông không sợ lạnh, mùa hè không sợ nóng, ngược lại càng nóng càng thích, Đoạn Thần không thể nghĩ ra được nàng là giống loài gì.
Thấy Đoạn Thần trầm mặc nửa ngày không lên tiếng, A Sửu vươn tay kéo ống tay áo hắn, có chút lo lắng hỏi: "Sư phụ, ta bị làm sao vậy? Có phải ngã bệnh rồi không?"
Đoạn Thần lắc đầu, nắm tay A Sửu trấn an, nói: "Nếu ngươi không tĩnh tâm được thì niệm Thanh Tâm Chú đi."
" Thanh Tâm Chú? Ta niệm có tác dụng sao?" A Sửu tò mò hỏi.
"Bất kể là thần tộc hay Ma tộc, hay là bất kỳ người phàm nào, khi niệm Thanh Tâm Chú đều có tác dụng tĩnh tâm." Mới nắm tay trong chốc lát, Đoạn Thần đã phát giác lòng bàn tay toát nhiều mồ hôi, buông ra tay A Sửu ra, lười nhác dựa vào trên vương tọa.
"A. Vậy ta thử xem!" A Sửu gật đầu, sửa lại tư thế, nhắm mắt lại, bắt đầu niệm chú.
Một tay chống xuống ghế, nửa nằm trên ghế ngọc lạnh buốt, Đoạn Thần lẳng lặng nhìn A Sửu. Bộ dáng có thể nói là cực kỳ lười biếng, nhưng vẻ mặt vẫn nhu hòa, hết sức chăm chú.
Nghiêm túc quan sát A Sửu, Đoạn Thần phát hiện sắc mặt nàng từ hưng phấn trở thành bình tĩnh.
Thấy Viêm hộ pháp đi tới, Đoạn Thần vung tay lên tạo kết giới bao quanh A Sửu, không để nàng bị quấy rầy. Quay đầu lại Đoạn Thần hỏi Viêm hộ pháp: "Có tin tức gì?"
"Khởi bẩm Quân Thượng, liên tiếp hai tháng, Xích hộ pháp và Hàn hộ pháp đều không có chút tin tức!" Vẻ mặt lẫm liệt của Viêm hộ pháp có chút lo lắng.
"Nơi cuối cùng bọn họ để lại ký hiệu là ở đâu?" Nhắm mắt lại, như có như không thở dài, Đoạn Thần hỏi.
"Là Trì Châu của Tề quốc, ký hiệu được để lại vào hai tháng trước." Viêm hộ pháp không dám qua loa, xác định hết lần này đến lần khác rồi mới đến hồi báo với Ma quân.
"Ừ, bản quân biết rõ. Ngươi đi chuẩn bị một chút, bắt đầu sắp xếp đi, bản quân muốn bế quan." Đoạn Thần tỉnh táo dặn dò.
"Quân Thượng, người muốn bế quan?" Viêm hộ pháp không hiểu ngẩng đầu lên hỏi. Hiện tại Xích hộ pháp và Hàn hộ pháp không rõ sống chết, sao đột nhiên Ma quân lại muốn bế quan? Đây hoàn toàn không phù hợp với cách hành sự của Ma quân!
"Nói với bên ngoài là bản quân muốn bế quan, bản quân muốn đích thân đến nhân gian một chuyến." Đoạn Thần bình tĩnh như nước, lơ đễnh nói.
"Thỉnh Quân Thượng nghĩ lại! Hãy phái thuộc hạ đi đi! Thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực điều tra rõ ràng mọi chuyện, cũng sẽ thu phục luôn đám yêu ma làm loạn kia!" Viêm hộ pháp nghiêm túc quỳ trước mặt Đoạn Thần.
"Ngươi đi? Đối phương dễ dàng bị thu phục như vậy sao, không để lại manh mối âm thầm giải quyết Xích hộ pháp và Hàn hộ pháp, ngươi có chắc dựa vào năng lực của ngươi có thể đối phó được không? Thay vì mất đi tứ Đại hộ pháp các ngươi thì không bằng bản quân tự mình ra tay." Đoạn Thần nhếch khóe môi cười lạnh, nói xong thì mở mắt ra, con ngươi trắng bóc cực kỳ sắc bén.
Viêm hộ pháp im miệng không nói gì nữa, không phản bác được nên đành phải cúi đầu thấp hơn, thấp đến mức gần chạm đến đá lát sàn.
Thấy Viêm hộ pháp im lặng, Đoạn Thần lấy một miếng ngọc bài từ trong l*иg ngực ra, vứt lên bàn. Nói với Viêm hộ pháp: "Ngươi cất miếng ngọc bài này cho kỹ, sau khi bản quân rời đi thì ngươi trấn thủ Ma cung. Nếu có đại sự xảy ra, ngươi có thể cầm lấy nó đến Lăng Hoa Điện, vào trong tẩm điện của bản quân lấy cái túi gấm màu xanh ra. Mang nó đến hậu cung, lúc đến gần hậu cung thì mở nó ra. Ma khí bên trong túi gấm sẽ thoát ra ngoài để bảo vệ ngươi, giúp ngươi an toàn đi vào hậu cung. Trong hậu cung có một rừng cây khô, trên mỗi cây khô đều có treo một cái túi gấm. Trong mỗi túi gấm đều chứa một hồn phách của Ma binh, ngươi phóng thích họ ra ngoài, để họ giúp ngươi đối phó kẻ thù bên ngoài. Nhớ kỹ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì ngàn vạn lần không được đến hậu cung giải phóng Ma binh!"
Viêm hộ pháp nghe thấy mà run sợ. Ma binh! Những tiền bối của Ma tộc đã chết trong truyền thuyết! Tất nhiên Viêm hộ pháp biết rõ tác dụng và uy lực của Ma binh, thấy Ma quân giao cho hắn nhiệm vụ quan trọng như thế, toàn thân Viêm hộ pháp như bị đá nặng ngàn cân đè ép, lập tức cảm thấy mình chịu áp lực khổng lồ.
"Quân Thượng! Thuộc hạ vẫn là câu nói kia, xin người nghĩ lại."
"Thế nào? Ngươi sợ sao? Không có gì phải sợ. Bản quân cũng chỉ phòng ngừa vạn bất đắc dĩ mới để lại cho ngươi một lá bùa hộ mệnh. Nếu đến lúc đó thật sự gặp chuyện không may, ngươi có thể phóng thích Ma binh, để bọn họ đánh một trận với kẻ thù bên ngoài. Đương nhiên, không có chuyện xảy ra vẫn là tốt nhất. Nếu ngươi sợ, vậy ngươi theo bản quân đến nhân gian đi, để lại Linh hộ pháp trấn thủ Ma cung." Đoạn Thần ném ra hai sự lựa chọn để Viêm hộ pháp tự lựa chọn.
Để cái tên Linh hộ pháp ngu xuẩn kia trấn thủ Ma cung thì không bằng để hắn ở lại! Viêm hộ pháp không chút nghĩ ngợi trực tiếp nói: "Linh hộ pháp tính tình nóng nảy, không thể đảm nhận trọng trách này, vẫn nên để thuộc hạ ở lại trấn thủ Ma cung thì hơn!"
Đoạn Thần hài lòng gật đầu, hất cằm lên kêu Viêm hộ pháp nhận lấy ngọc bài."Cất kỹ đi, ngươi đi chuẩn bị chuyện bản quân muốn bế quan đi."
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Viêm hộ pháp quỳ di chuyển về phía trước vài bước, hai tay nghiêm túc đón lấy ngọc bài, cẩn thận cất kỹ rồi mới đứng dậy cáo lui.
Sau khi Viêm hộ pháp rời đi, Đoạn Thần tùy ý liếc qua A Sửu, phát hiện nàng đang mở to hai mắt ngồi trong kết giới, vẻ mặt tung tăng như chim sẻ. Sắc mặt Đoạn Thần trầm xuống, hắn rút lại kết giới, bất thiện hỏi: "Ngươi cũng nghe được?"
"Ừ! Sư phụ, người muốn đến nhân gian phải không? Dẫn ta theo được không? Ta chưa từng rời khỏi Ma giới để đến nhân gian đâu! Ta chỉ nghe chuyện của nhân gian từ miệng Linh hộ pháp thôi, vẫn không từng tự mình trải nghiệm, ta rất muốn đi xem thử!" A Sửu ôm lấy cánh tay Đoạn Thần, cười nịnh nọt.
"Không được!" Đoạn Thần không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp từ chối.
A Sửu xệ mặt xuống, buông lỏng cánh tay Đoạn Thần ra. Lúc Đoạn Thần cho rằng nàng hờn dỗi muốn chạy đi, ai ngờ, A Sửu đột nhiên nhào vào người hắn, ngăn chặn hắn lại.
"Sư phụ, người cho ta đi theo có được không? Ta bảo đảm không gây phiền phức cho người. Thật mà. Ta sẽ ngoan ngoãn, người dẫn ta theo đi!" Mặt dán vào mặt Đoạn Thần, A Sửu nhẹ nhàng cọ xát.
Bị động tác của A Sửu dọa sợ, lúc Đoạn Thần hoàn hồn thì vội vàng né tránh A Sửu. Nhưng Đoạn Thần càng trốn thì càng bị A Sửu ôm chặt. Bên cạnh còn tỏa ra mùi thơm trên người A Sửu, dienxdafn;lle*quydo0n Đoạn Thần cảm thấy đầu có chút choáng váng.
A Sửu còn đang náo loạn trên người Đoạn Thần, không ngừng cọ vào cổ và mặt Đoạn Thần."Sư phụ, người dẫn ta theo đi! Ta sẽ ngoan ngoãn!"
"Được rồi! Bản quân đồng ý, ngươi đứng lên cho bản quân!" Đoạn Thần bất đắc dĩ quát lớn A Sửu.
A Sửu hài lòng, cười tinh nghịch nhảy xuống khỏi người Đoạn Thần.
Thấy A Sửu tươi cười hớn hở như kẻ ngốc vì đã đạt được mục đích, Đoạn Thần khó chịu nói: "Bản quân còn chưa nói hết. Nếu muốn cùng đi thì ngươi phải chép xong Ma chú một ngàn lần trước khi lên đường. Nếu đủ thì tất nhiên bản quân sẽ dẫn ngươi đi. Nếu chép không xong thì ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại Ma cung. Không được để lộ hành tung của bản quân cho bất cứ yêu ma nào biết!"
Nghe nói vậy, mặt A Sửu lại ảm đạm, nhưng suy nghĩ lạc quan một chút, nàng vẫn còn có cơ hội. A Sửu hoàn toàn tự tin gật đầu với Đoạn Thần: "Ta biết rồi! Sư phụ, ta nhất định sẽ tranh thủ chép xong ma chút trước khi xuất phát!"
"Ngươi đã tự tin như vậy thì bản quân mỏi mắt mong chờ. Trước hết cầm lấy giấy bút và mực trở về Thượng Duyên Điện của ngươi đi." Đoạn Thần thấy A Sửu chướng mắt nên đuổi nàng đi.
"Ta nhất định sẽ làm được! Sư phụ không thể gạt ta!" A Sửu lấy giấy bút và mực, hết sức nghiêm túc nói câu đó với Đoạn Thần, xoay người rời khỏi Huyền Diệp điện.
Sau khi A Sửu rời đi, một lúc lâu sau, Đoạn Thần mới vươn tay sờ sờ gò má và cần cổ vừa mới bị A Sửu cọ xát. Nhớ tới cảm giác trơn mềm đó, Đoạn Thần bỗng nhiên hoàn hồn lại thấp giọng mắng: "Mình điên rồi sao."
Đoạn Thần tùy ý cầm lấy quyển sách ở bên cạnh, dời lực chú ý, nghiêm túc đọc.