Edit: susublue
Liên tiếp mấy ngày, A Sửu cảm thấy có chút phiền chán. Muốn gặp Đoạn Thần lại không gặp được, cũng không thể chạy tới nói chuyện với Đoạn Thần. A Sửu nhàm chán, vẻ mặt chán ghét nằm sấp ở trên bàn, buồn bã ỉu xìu gặm một miếng bánh quế hoa cao.
Linh hộ pháp nhìn thấy A Sửu bực bội, cố gắng nói chút chuyện lý thú cho nàng nghe. Nhưng nhìn A Sửu nghe như không nghe, thì Linh hộ pháp nói một nửa cũng không muốn nói nữa.
Trong điện đột nhiên yên tĩnh lại, A Sửu biếng nhác nằm sấp trên bàn như người không xương, không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên ngồi thẳng người lên, phấn khích lên tiếng nói: "Linh, chúng ta xuất cung đi! Sư phụ bế quan không thể đi quấy rầy người. Nhưng người cũng không nói là không cho ta xuất cung? Ta buồn muốn chết rồi, ngươi dẫn ta xuất cung đi dạo đi?"
Linh hộ pháp khó xử, đau khổ nói: "Tiểu chủ, không được Quân Thượng cho phép, người không thể tùy tiện xuất cung."
"Nhưng sư phụ bế quan rồi! Chúng ta vụиɠ ŧяộʍ ra ngoài, chỉ cần mọi người không nói thì sao người biết được!" A Sửu nói xong liền nhìn về phía Lăng Sương và Tiểu Hoa đang đứng một bên đợi lệnh.
"Tiểu chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ không nói!" Nhận được ánh mắt của A Sửu, Tiểu Hoa liền bày tỏ thái độ nịnh hót trước.
Thấy thế sắc mặt Lăng Sương cũng không được tốt. Nhìn thấy vẻ mặt uy hϊếp và hoài nghi của A Sửu, dienxdaffnllequysdoon Lăng Sương chỉ có thể gật đầu, phụ họa theo: "Thuộc hạ cũng nhất định giữ bí mật giùm tiểu chủ!"
A Sửu hài lòng, quay đầu nhìn Linh hộ pháp."Linh, ngươi xem, các nàng đều không nói, còn đồng ý giúp ta giữ bí mật. Ngươi dẫn ta xuất cung đi dạo đi! Chúng ta cẩn thận một chút, không bị phát hiện là được mà! Nếu như cuối cùng bị sư phụ phát hiện, cùng lắm thì một mình ta chịu trách nhiệm, nhất định sẽ không để cho các ngươi bị liên lụy!" A Sửu rất nghĩa khí vỗ vỗ ngực mình.
Bị bức bách nên Linh hộ pháp bất đắc dĩ đồng ý. Dẫn A Sửu ra ngoài, dùng huyễn thuật biến hắn và A Sửu thành lá cây, bay theo gió ra khỏi Ma cung.
Đến đường cái ồn ào náo nhiệt, vẻ hậm hực của A Sửu bỗng chốc biến mất theo gió. Hiếu kỳ mở hai mắt sáp lại gần bên này bên kia. Thấy A Sửu như vậy, Linh hộ pháp liền hối hận. Sớm biết hậu quả thế này thì hắn sẽ không dẫn tiểu chủ ra ngoài!
A Sửu hứng thú đến gần đám đông, bị chuyện thú vị hấp dẫn, vốn không phát hiện phần đông ánh mắt đều nhìn về phía nàng. Linh hộ pháp tỉnh táo lại, lúc hoàn hồn thì mới phát hiện có gì đó không đúng. Sao đám yêu ma này lại cứ nhìn bọn họ chằm chằm vậy? Không, nói đúng hơn là nhìn chằm chằm A Sửu!
Linh hộ pháp lập tức đi đến trước mặt A Sửu, dùng thân hình cao lớn ngăn cản tầm mắt của mọi người.
Hành vi đột ngột này của Linh hộ pháp khiến A Sửu bất mãn, lẩm bẩm đẩy hắn ra."Linh, ngươi làm cái gì vậy? Ta đang thấy thú vị! Có vài thứ ta chưa từng thấy qua, ngươi tránh ra, ta muốn xem!"
Khi thấy nhiều yêu ma nam chảy nước miếng ánh mắt mất hồn thì Linh hộ pháp mới biết vì sao bọn chúng lại nhìn chằm chằm A Sửu. Trong lòng thầm hận, A Sửu đẹp như vậy, sao hắn lại quên dùng phép thuật che lại dung mạo của người chứ!
"Tiểu chủ! Chúng ta đi trước thôi, chờ thuộc hạ che dung nhan của người lại rồi mới tiếp tục đi dạo được không? Dung mạo của người khiến nhiều người chú ý quá, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, lỡ như ma sĩ tuần tra trong đô thành chú ý tới thì sẽ bị người ta hoài nghi truy cứu hỏi rõ thân phận!" Linh hộ pháp ôn tồn nói với A Sửu.
Nghe vậy thì A Sửu mới chú ý tới đám yêu ma trên đường đều đang ngó nàng. Ánh mắt có chút kỳ lạ, còn có vài tên chảy nước miếng nữa. Thật là kỳ quái, nàng cũng không phải đồ ăn, sao lại nhìn chằm chằm nàng rồi còn chảy nước miếng chứ? Đột nhiên A Sửu toàn thân rùng mình một cái, gật đầu thật mạnh.
Thấy A Sửu đồng ý, Linh hộ pháp vung tay lên, huyền quang lóe sáng, hắn và A Sửu đột nhiên biến mất trước mắt mọi người khiến đám yêu ma trên đường lập tức bừng tỉnh, bắt đầu đàm luận về dung mạo của A Sửu.
Sau khi Linh hộ pháp dùng pháp thuật che dung nhan của A Sửu lại, nhìn thấy dung mạo nàng bình thường thì mới cho phép A Sửu tiếp tục đi dạo phố. Cao hứng đi dạo một ngày, A Sửu và Linh hộ pháp lặng lẽ trở về Ma cung. Tắm rửa xong liền vui vẻ đi ngủ.
Trong Lăng Hoa Điện, Viêm hộ pháp không hiểu vì sao Ma quân lại muốn bế quan. Vốn dĩ cho rằng Ma quân bị thương, bế quan là vì muốn bình tĩnh lại để dưỡng thương. Không ngờ, sau khi Ma quân dùng xong ba viên Ma quả ngàn năm thì thân thể đã chuyển biến tốt đẹp. Mỗi ngày núp trong Lăng Hoa Điện phê duyệt sổ con, chăm lo việc nước, quan tâm đến cuộc sống của con dân Ma tộc. Đúng, chính là trốn! Nghĩ đến đây, Viêm hộ pháp cũng hiểu được chút ít. Ma quân đang trốn tiểu chủ! Nhưng vì sao Ma quân lại trốn tiểu chủ chứ? Viêm hộ pháp lại bắt đầu trầm tư.
Mấy ngày nay, đề phòng A Sửu đến Lăng Hoa Điện quấy rầy hắn vào ban ngày, Đoạn Thần dứt khoát điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình. Ban đêm, lúc A Sửu ngủ thì Đoạn Thần bắt đầu vội vàng phê duyệt sổ con. Vào ban ngày, A Sửu hoạt động thì hắn liền nghỉ ngơi. Đoạn Thần dự định như thế, cảm thấy sắp xếp như vậy là không sai.
Mắt thấy đã canh ba, Đoạn Thần để Viêm hộ pháp đem sổ con đã phê duyệt ra ngoài, thuận tiện lấy vào một ít sổ con mà ban ngày được đưa đến Lăng Hoa Điện.
Viêm hộ pháp ôm sổ con trở về, sắc mặt có chút cổ quái. Đoạn Thần chú ý thấy thì thuận miệng hỏi: "Sao vậy? Mới ra ngoài một chuyến mà sắc mặt đã thay đổi."
"Khởi bẩm Quân Thượng, lúc thuộc hạ lấy sổ con, không cẩn thận làm rớt vài quyển, nhìn thấy nội dung bên trong." Viêm hộ pháp đặt sổ con lên bàn, sắp xếp lại thật tốt.
"A? Nội dung gì mà lại làm cho sắc mặt ngươi trở nên kỳ quái như vậy." Đoạn Thần có chút hăng hái chống cằm hỏi.
"Thuộc hạ thấy có ma sĩ viết trên sổ con: Ban ngày, đám yêu ma ở phố Thái An tận mắt nhìn thấy một mỹ nữ hiếm có. Mọi người cảm thấy vị mỹ nữ kia cần được tiến cung, chỉ với dung mạo xuất sắc thì cũng có thể hầu hạ bên người Quân Thượng. Còn nói là tuổi Quân Thượng cũng không nhỏ nữa, Ma tộc mãi không có điện hạ thì rất bất lợi. Các con dân yêu ma đều sốt ruột giùm Quân Thượng, còn thỉnh cầu Quân Thượng vì Ma tộc mà suy tính một chút." Viêm hộ pháp nói xong thì cúi đầu xuống.
Nghe xong Viêm hộ pháp kể xong, sắc mặt Đoạn Thần rất bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi: "Mỹ nữ hiếm thấy? Vậy thân phận thế nào?"
"Cái này tạm thời không ai biết. Chỉ nghe nói là đột nhiên xuất hiện trên đường vào ban ngày, nhưng chỉ trong trong chốc lát liền bị tên yêu ma nam bên cạnh ngăn chặn. Sau đó hai người đột nhiên biến mất trước mắt mọi người. Động tác nhanh chóng khiến mọi người không kịp phản ứng." Viêm hộ pháp nghiêm túc trả lời.
"Không ai biết? Người có chút tư sắc trong Ma tộc đều đã đăng ký sao lại không ai biết được?" Đoạn Thần buồn cười, đầu ngón tay khẽ gõ bàn trà.
"Đúng là không ai biết, đây cũng là điều mọi người cảm thấy kỳ quái. Cho nên mới trình sổ con lên, muốn tìm ra mỹ nữ kia." Viêm hộ pháp rút một quyển sổ con trừ trong xấp sổ vừa mới mang về, dien*dafn;le3#quysdo0n cung kính đặt trước mắt Đoạn Thần.
Đoạn Thần vừa mở sổ con ra nhìn nội dung thì sắc mặt liền lạnh như sương, vươn tay ném sổ con qua một bên. Cắn răng cười lạnh nói: " "Có mỹ nữ hiếm thấy, tóc đen như mực, dài tới thắt lưng. Yêu ma nam bên cạnh, thân cao tám thước, cổ tay có vòng hoa củ ấu màu xanh". Vòng hoa củ ấu màu xanh! Tốt! Rất tốt! Dám chống lại mệnh lệnh của bản quân, trốn bản quân xuất cung, xem ra là do ở trong cung quá nhàn nên không có việc gì làm. Viêm hộ pháp, ngày mai ngươi bắt đầu đi dạy nàng tập võ!"
“ Dạ! Thuộc hạ tuân mệnh!" Viêm hộ pháp không hỏi Ma quân thân phận của nữ tử đó, bởi vì từ lúc xem nội dung trong sổ con thì Viêm hộ pháp đã đoán ra thân phận của mỹ nữ hiếm thấy đó rồi. Vòng tay củ ấu màu xanh, đây là thứ mà chỉ có tứ Đại hộ pháp đẳng cấp trong Ma tộc mới có thể đeo! Điểm này, ngoại trừ Ma quân và những yêu ma ngang cấp ra thì những người khác đều không biết. Quả nhiên, Linh hộ pháp quá ngu xuẩn! Ăn vụng mà cũng không biết chùi mép!