Chương 2-1. Mở Ra Kế Hoạch Bồi Dưỡng Đồ Đệ

Lâm Nghi Phong cảm thấy hiện tại điều quan trọng nhất không phải là tìm hiểu tình hình môn phái, mà là làm thế nào dung hợp ký ức liên quan tới tu luyện của nguyên chủ để thể hiện một thân tu vi này, thực lực nhiều một phần, năng lực tự bảo vệ mình tăng một phần, nếu như chỉ có tu vi mà không biết sử dụng thì cũng chỉ bỏ phí. Chẳng qua Vương Kim Lộc chỉ có trình độ Trúc Cơ trung kỳ, cũng chỉ rõ phương thức tu luyện cùng pháp thuật của Trúc Cơ kỳ, còn chưa biết điều khiển linh lực vừa thăng lên đến Nguyên Anh kỳ, không có kinh nghiệm thì có thể đi tham khảo.

Lâm Nghi Phong không khỏi nhíu mày, bỗng nhiên cúi đầu nhìn tay trái đang mở ra ở trước mặt mình, lập tức chậm rãi đem tay đặt trên bàn bát tiên sơn đỏ khắc hoa nhìn có chút nặng nề trước người. Lâm Nghi Phong cuối cũng cũng lãnh hội cảnh giới cao thâm gọi là "Ý do tâm sinh, tâm tùy ý động", hắn căn bản không có nghĩ tới việc sử dụng pháp thuật hoặc là chiêu thức, chỉ là tâm niệm vừa động, linh lực trong cơ thể liền đột nhiên phun trào, từ đầu ngón tay dâng lên, Lâm Nghi Phong bị cỗ linh lực khổng lồ này làm giật mình, bỗng nhiên thu tay lại lui về phía sau.

Nhưng mà lúc này nơi mà Lâm Nghi Phong vừa dùng ngón tay chạm vào đã ngưng tụ ra một tầng băng quang đẹp đẽ, lan tràn ra xung quanh với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đem cái bàn bát tiên bao trọn, mơ hồ nghe thấy âm thanh cọ xát yếu ớt, rồi toàn bộ chiếc bàn dày vỡ thành vô số mảnh trước mặt hắn rơi xuống đất. Thậm chí có vài lớp bang tinh xuất hiện trên mặt đất, lan đến bên chân của hắn. Nếu như không phải hắn kịp thời thu lại, có thể là cả căn phòng đều bị đóng bang.

Lâm Nghi Phong sửng sốt, khóe miệng nhịn không được giật giật, lại cúi đầu nhìn tay mình, lòng bàn tay trắng như ngọc, năm ngón tay thon dài trắng nõn, thanh tú không chút tì vết, có vẻ cuộc sống khá an nhàn sung sướиɠ, nhưng chỉ cần một cái ấn nhẹ lại có lực sát thương lớn như vậy.

Xem ra cho dù hắn không nhớ rõ pháp thuật gì, không niệm khẩu quyết ái gì vẫn có thể tùy ý phát huy, bởi vì linh lực của thân thể này thực sự quá cường đại, để có thể vận dụng hợp lý, tùy ý sử dụng thì hắn còn phải nghiên cứu cùng luyện tập nhiều hơn, miễn là không đóng băng phòng, đông cứng chính mình.

Chờ chút! Hắn nhớ Vương Kim Lộc rõ ràng là Kim Mộc Thủy tam Linh Căn, vậy băng trong phòng này từ đâu ra? Thái Tuế vạn năm? Hắn bỗng nhiên nhớ tới bảo bối nghịch thiên này, nó đã cải tạo thân thể này giúp tu vi tăng lên, chẳng lẽ cả Linh Căn cũng. . . Thân là tác giả tiểu thuyết vẫn là rất mẫn cảm đối với loại biến hóa này.

Trong đầu đang suy nghĩ miên man, lòng bàn tay hắn bỗng dưng xuất hiện mấy khối băng tinh tỏa ra hàn khí, ngón tay khẽ động, trong nháy mắt Linh khí một lần nữa bị hắn thu về trong cơ thể. Lâm Nghi Phong suy tư, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, nếu như hắn không ư đoán sai, Thủy Linh Căn của hắn đã biến dị thành Băng Linh Căn hiếm thấy, có thể tự do điều khiển hàn khí giữa thiên địa, nước đóng thành băng, sương thành tuyết. Mà Kim cùng Mộc Linh Căn cũng không có biến mất, cũng nhận được sự cường hóa khác biệt.

Cái này, cái này thật sự là ngoài ý muốn, quả nhiên mở một bàn tay vàng!

Vẻ mặt căng thẳng của Lâm Nghi Phong cuối cùng cũng nở nụ cười, nhưng rất nhanh hắn liền dừng lại, cảnh giác quan sát bốn phía, may mắn là không có ai, phải bình tĩnh, nếu bại lộ thân phận coi như hỏng bét. Bỗng nhiên thần sắc hắn khẽ động, vô ý nhìn ra ngoài phòng, tu vi tăng lên, ngũ quan cũng trở nên cực kì linh hoạt, hắn không nhìn thấy hay nghe được cái gì, mà là bản năng phát giác được cái gì làm cỏ lung lay.