Bọn họ làm sao biết, nếu như không có hai lần Lôi Kiếp Kim Đan cùng Nguyên Anh này hạ xuống, Vương Kim Lộc đã chết từ lâu, Vương Kim Lộc quả thật là cực kỳ đen đủi, thứ hắn ăn nhầm chính là một cây Nhục Linh Chi đã vạn năm tuổi. Nhục Linh Chi hay còn gọi là Thái Tuế, là một bảo vật linh khí trong trời đất, có thể khiế người chết sống lại, khôi phục thân thể, còn có thể gia tăng ngàn năm thậm chí vạn năm tu vi, tu sĩ cầu òn không được.
Thái Tuế có thể dùng để luyện chế ra tiên dược quý hiếm, cũng có thể chia làm nhiều phần để dùng giúp tăng thực lực, nhưng không nên ăn hết toàn bộ ngay, bởi vì linh khí ẩn chứa trong đó quá mức nồng đậm, thân xác tu sĩ lại không chịu nổi Linh khí khổng lồ như thế nên sẽ vỡ ra. Chỉ sợ toàn bộ Tu Chân Giới từ trước tới nay cũng chỉ có Vương Kim Lộc làm ra hành động lớn mật như thế, đem một gốc Nhục Linh Chi vạn năm nuốt sống. Nếu như không phải bởi vì hai lần Lôi Kiếp hạ xuống đánh tan Linh khí, hắn đã sớm bạo thể mà chết, tới cọng tóc cũng không tìm thấy.
Nếu như chưởng môn Linh Vân Phái biết điều này, chắc chắn sẽ gấp đến độ giơ chân múa tay, đau lòng đến chết, Thái Tuế vạn năm, Linh khí bị Thiên Lôi đánh tan còn lớn hơn so với Linh khí Vương Kim Lộc hấp thu, nếu như dùng để luyện chế đan dược, sẽ tăng thực lực của bao nhiêu đệ tử trong môn phái, nói không chừng toàn bộ Linh Vân Phái sẽ lập tức đứng đầu mười tám trung phái, chen vào hàng ngũ của chín đại môn phái, Vương Kim Lộc đúng là cao thủ chà đạp cực phẩm linh dược.
Đệ tử Linh Vân Phái tìm tơhấy ương Kim Lộc ở đáy cốc, nhưng nếu không phải trên người hắn có lệnh bài, bọn họ ai cũng không nhận ra được người bị sét đánh đen như than kia là phế vật sư bá của bọn họ, bọn họ không tin Vương Kim Lộc chính là người hai lần Độ Kiếp liên tiếp, cho rằng hắn chỉ là tên xui xẻo bị Lôi Kiếp lan đến gần mà thôi. Có vài đệ tử cười trên nỗi đau của người khác, có vài đệ tử lạnh lùng dửng dưng, chỉ có một đệ tử động lòng trắc ẩn định đem hắn chôn, mồ yên mả đẹp.
Nhưng là chẳng ai ngờ rằng ngay tại thời điểm đào hố, Vương Kim Lộc đột nhiên nhúc nhích, tên này mạng cũng thật lớn, còn chưa có chết đâu! Đệ tử vây xem nhao nhao oán thầm, nhưng vậy thì thế nào, bị sét đánh thành bộ dạng này, thân thể bị trọng thương không nói, không chừng tu vi đều phế rồi. Chẳng qua Vương Kim Lộc vốn chính là một phế vật, hiện tại chẳng qua giờ biến thành một tên phế vật triệt để mà thôi.
Phần lớn đệ tử đều vội vàng giải tán, chỉ có vị đệ tử đào hố kia quyết định làm chuyện tốt đến cùng, đem Vương Kim Lộc sống chết không rõ mang về Linh Vân Phái. Chuyện Vương Kim Lộc xui xẻo bị sét đánh này cũng không có gây nên sự chú ý gì trong môn phái, những sư huynh đệ cao cao tại thượng đều bận rộn tu luyện cùng quản lý sự vụ môn phái, nào có tâm tư quan tâm cái đồ bỏ đi này.
Người chạy đến chăm sóc Vương Kim Lộc vẫn là tên đệ tử được giao cho hắn làm người hầu, đáng tiếc ngay cả tên đệ tử này cũng là bất đắc dĩ, bởi vì Vương Kim Lộc là phế vật, địa vị rất thấp trong môn phái, lại cực kỳ keo kiệt, đi theo hắn căn bản không có lợi ích gì cả.
Khi hắn nhìn thấy Vương Kim Lộc nằm ở trên giường thì vô cùng kinh ngạc, đây là tên ăn mày nào vậy? Tóc rối bời giống như cỏ dại quấn quýt lấy nhau, y phục vô cùng rách rưới, mặt đen thùi lùi giống như là dán lên một tầng nước bùn, tên này đã bao lâu không có tắm rửa rồi?
Cái hình dạng này một nửa là do bị sét đánh tạo thành, một nửa khác bởi vì thân xác trải qua qua trình không ngừng tịnh hóa linh khí, tạp chất cùng dơ bẩn không ngừng đào thải, bởi vì không kịp thanh tẩy mà tại chồng chất bên ngoài thân thể, cho nên mới sẽ biến thành bộ dạng lôi thôi này. Sau khi vị đệ tử này cực kỳ không tình nguyện tắm rửa cho người trên giường, lại vô cùng kinh ngạc, tên ăn mày trong một giây liền biến thành mỹ nam tử, trước sau chênh lệch cũng thực sự là quá lớn!
Tên đệ tử kia hoàn toàn không thể xác định mỹ nam trên giường kia chính là sư bá cặn bã già nua lúc trước, còn tưởng rằng là người khác đưa sai người về. Phát hiện này rốt cục kinh động những người khác, sư huynh đệ của Vương Kim Lộc tới thăm cũng biểu thị kinh ngạc, bởi vì người nằm ở trên giường quả thật là Vương Kim Lộc, tên này không chỉ có cải lão hoàn đồng, mà tu vi từ Trúc Cơ trung kỳ cũng nhảy vọt đến Nguyên Anh trung kỳ, cái này khiến bọn họ rốt cụộc tin hắn chính là người độ hai lần Lôi Kiếp ở trong bí cảnh.
Bọn hắn thực sự muốn biết Vương Kim Lộc ở bên trong bí cảnh đã gặp gỡ kỳ ngộ gì mới có thể thu hoạch lớn như vậy, đáng tiếc người còn chưa tỉnh nên đành phải chờ, nhưng chờ được lại là tác giả tiểu thuyết Lâm Nghi Phong bên trong thân thể này tỉnh lại.
Thượng Đế đóng lại một cánh cửa của ngươi, nhất định sẽ mở ra một cánh cửa khác cho ngươi, Lâm Nghi Phong cảm thấy câu nói này cực kỳ thích hợp với tình huống hiện tại của hắn. Hắn mặc dù chết rồi, Thượng Đế lại cho hắn một cơ hội sống lại, để hắn xuyên vào tiểu thuyết mình đã từng viết, mặc dù sống lại với thân phận một tên nam nhân ngu ngốc, nhưng ông trời lại cho hắn quyền dùng hack, không những sửa lại vẻ bề ngoài , mà còn tăng thực lực cho hắn.
Có thực lực mạnh mẽ, bia đỡ đạn còn có thể là bia đỡ đạn sao? Lâm Nghi Phong lắc đầu, hắn cũng sẽ cố gắng không trở thành bia đỡ đạn. Nếu như ngay cả tác giả cũng có thể mở hack, mấy nhân vật trong sách kia còn ai có thể chống lại hắn? Có lẽ trừ nhân vật chính. . .
Nhưng cho tới bây giờ, nhân vật chính Thẩm Tắc Dung còn chưa tới Linh Vân Phái bái sư, việc này khiến Lâm Nghi Phong thở dài một hơi, dù sao dựa theo tính cách tự tìm đường chết của Vương Kim Lộc, hắn nhất định sẽ không đối đãi tốt với đồ đệ này, nếu như hai sư đồ đã sinh ra mâu thuẫn, muốn thay đổi cũng không phải là dễ dàng. Nhưng Thẩm Tắc Dung còn chưa đến bái sư, như vậy hết thảy liền có thể bắt đầu lại từ đầu.